Trong cốt truyện, Thuỷ Nguyệt Tịch bị Vô Quy Tử tra tấn đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, nàng khàn giọng cầu xin hắn tha mạng, nhưng lão già này nói những lời tàn nhẫn.
“Da nhân ngư quả nhiên dày, cũng không dễ dàng c.h.ế.t như ta nghĩ.”
Toa Dư tìm một viên tảo nước, nhét vào trong miệng Vô Quy Tử, giúp hắn có thể thở dưới nước.
Nàng không thể để lão ta c.h.ế.t đuối được, như vậy thì quá tiện nghi cho hắn.
Vô Quy Tử ngâm mình trong nước, miệng vết thương đau đớn hơn vạn lần, nhưng hắn muốn kêu cũng không được, bởi vì chỉ cần há miệng, sẽ có rất nhiều nước biển ập vào miệng hắn.
Chờ bơi tới vương cung dưới đáy biển, lão già này chỉ còn lại nửa hơi thở.
Vương cung dưới đáy biển u ám xanh thẳm, nằm giữa tòa thành của nhân ngư.
Tòa thành này được xây lên từ những viên đá san hô xinh đẹp, bên ngoài được khảm vô số vỏ sò cùng trân châu lấp lánh, nhìn tráng lệ vô cùng.
Rất nhiều rong biển nhiều màu sắc mọc ở chung quanh, tại đáy biển sâu thẳm tăm tối này, toà thành trông giống như một cung điện nguy nga lộng lẫy, xinh đẹp cực kỳ.
Ở đây, tất cả nhân ngư đều biết Thuỷ Nguyệt Tịch, dọc đường đi, nàng được mọi người chào hỏi rất nhiệt tình.
Đi sâu vào cung điện của Thuỷ Nguyệt Tịch, Toa Dư vứt sợi dây thừng xuống, dùng chân đá bay Quy Vô Tử đi năm mét.
Nàng vừa lên tiếng, phía sau đã có một nhân ngư vô cùng xinh đẹp bơi lại gần, theo sau là hai thị vệ cơ bụng cường tráng.
Mỹ nhân ngư đầu đội vương miện, dung mạo diễm lệ, cao quý, thân khoác áo choàng, đẹp đẽ uy nghiêm.
“Tỷ tỷ, người tới rồi.” Thông qua ký ức, Toa Dư nhận ra đây là nữ vương tộc nhân ngư, Thuỷ Triều Tịch, nàng học theo bộ dáng Thuỷ Nguyệt Tịch, lên tiếng chào hỏi.
Thủy Nguyệt Tịch bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng hai mắt nàng đã ửng đỏ, nàng nhìn chằm chằm đuôi của Toa Dư, lạnh lùng nói: “Ngươi còn biết tới người tỷ tỷ này sao?”
“Ngươi có biết, ngươi đi hai tháng, ta đã lo lắng thế nào không?”
Toa Dư cúi đầu nghịch ngón tay, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không phải muội đã quay trở lại sao…”
“A.” Thủy Triều Tịch hừ lạnh một tiếng, biết rõ tính cách của muội muội, nếu đã không muốn nói thì hỏi thế nào nàng cũng sẽ không nói, dù có dùng biện pháp mạnh nàng cũng nhất định không hé răng nửa lời, nên cũng không buồn muốn hỏi.
Nhưng có một số chuyện phải hỏi cho rõ ràng.
“Nói cho tỷ biết, ngươi có bị nhân tộc khi dễ hay không?”
Toa Dư: “…..
Không có a.”
Buồn cười.
Đương nhiên không thể nói có.
Trong nguyên tác, Thuỷ Nguyệt Tịch bị khi dễ, sau khi Thuỷ Triều Tịch biết chuyện, nữ vương nôn nóng muốn đánh g.i.ế.c lên bờ.
Liền bị Vô Quy Tử bắt lên nấu canh, lại chặt đi đầu, ngay cả vảy cũng không chừa lại, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Lần này Vô Quy Tử dù bị nàng đánh tàn phế, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Rốt cuộc, con người đối với nhân ngư vẫn luôn như hổ rình mồi.
Thủy Triều Tịch duỗi tay sờ đuôi của Toa Dư: “Vậy cái đuôi của ngươi sao lại thế này? Như thế nào thức tỉnh huyết mạch tổ tiên?”
Huyết mạch tổ tiên?
Toa Dư ngẩn người, hồi tưởng lại ký ức của Thuỷ Nguyệt Tịch, mới nhớ ra, tổ tiên của nhân ngư là tiến hoá từ giao nhân, tộc giao nhân là tổ tiên của bọn họ nhưng lại mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Mà chiếc đuôi dài tới ba mét kia, chính là biểu hiện của huyết mạch phản tổ tiên.
Loại trạng thái này hiếm khi mới xuất hiện, chỉ có nhân ngư thiên phú mạnh mẽ, chịu sự kích thích lớn mới có thể thức tỉnh huyết mạch do đó phản tổ.
Thủy Nguyệt Tịch không phải nhóm nhân ngư có thiên phú kia, dù bị tra tấn tới c.h.ế.t cũng không thức tỉnh huyết mạch.
Toa Dư có thể làm cơ thể này thức tỉnh, hoàn toàn dựa vào tinh thần lực.
Nàng nói dối không chớp mắt: “Tỷ tỷ, ta thật sự không gặp phải nguy hiểm, sở dĩ phản tổ vì gặp phải chuyện hết sức ghê tởm, tỷ xem.”
Nàng dùng đuôi cuốn lấy sợi dây thừng, hung hăng kéo, Quy Vô Tử bị kéo giống như chó chết.
“Lão già này muốn ăn thịt ta để bảo trì thanh xuân, kết quả bị ta bắt được, nhưng lúc ấy ta bị hắn làm cho ghê tởm, bị kích thích nên thức tỉnh huyết mạch phản tổ.”
Cái gì? Dám đánh chủ ý vào muội muội của nàng?
Thủy Triều Tịch nghe đến đó, đôi mắt hẹp dài tràn đầy sát ý, mắt đảo liên tục trên người Quy Vô Tử.
Sau đó nàng ngẩn người.
Bởi vì bộ dạng của hắn lúc này thực sự rát thể thảm.
Cả người đều là vết thương m.á.u chảy đầm đìa, bị nước biển ngâm đến mức có chút trắng bệch, miệng bị xé rách từ tai tới cằm, huyết nhục mơ hồ.
Bởi vì không khép miệng được, có mấy con cá nhỏ bởi qua bơi lại trong miệng hắn, rỉa thịt, hai tay hắn bị trói chặt, không thể xua đuổi, chỉ có thể để lũ cá cắn xé tuỳ ý.
Đôi mắt bị mù một bên, dư lại con mắt tràn ngập cảm xúc tuyệt vọng.
Hắn đã bị tra tấn đến mức điên khùng.
“Khụ… làm tốt lắm, cuối cùng muội cũng đã trưởng thành rồi.”
Tuy cảm thấy lão già này rất thê thảm, nhưng Thuỷ Triều Tịch không hề cảm thấy muội muội của mình tàn nhẫn.
Trước kia Thuỷ Nguyệt Tịch quá mức thiện lương, không hề có tâm cảnh giác, luôn luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người, cứu không biết bao nhiêu người gặp nạn trên biển.
Những ngư dân đó không những không cảm kích, còn cảm thấy muội muội là yêu nghiệt.
Mặc dù bọn họ lòng lang dạ sói, lấy oán báo ân, nhưng muội muội nhà mình vẫn tiếp tục cứu người, quả thực như thánh mẫu chuyển thế.
Hiện giờ muội muội có thể nhẫn tâm một chút, người tỷ tỷ như nàng cảm thấy rất hài lòng.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nàng liền nghe thấy giọng nói đáng yêu của muội muội.
“Tỷ, lão già này còn chưa có chết, vương cung bên cạnh không phải có một vực sâu của quỷ cá sao? Ta muốn ném hắn tới đó, cho quỷ cá kí sinh.”
Thủy Triều Tịch mở to hai mắt nhìn.
Muội muội không lạm phát lòng tốt, nàng rất vui mừng.
Nhưng mà… cũng không thể biến thành một nữ ma đầu như vậy a!
Nàng học được những ngôn ngữ này ở đâu?
Còn có vực sâu của quỷ cá!
Quỷ cá là biến chủng của nhân ngư dị dạng, tuy rằng cũng có thân người đuôi cá, nhưng diện mạo vô cùng đáng sợ, không có trí tuệ giống như những sinh vật đáng sợ dưới đáy biển, toàn thân đều là độc, sống dưới đáy vực sâu nhất ở dưới biển.
Chúng thích lên bờ săn thú vật, kéo động vật có v.ú xuống biển, mổ bụng, làm chỗ ấp trứng cá.
Bởi vì nhiệt độ cơ thể động vật có v.ú rất ấm áp, là môi trường thích hợp cho quỷ cá con sinh trưởng.
Đem người ném xuống vực quỷ cá, làm công cụ nuôi trứng cá, muội muội thực sự quá hung tàn!
Thủy Triều Tịch nhìn mặt Toa Dư chằm chằm, chần chừ nói:
“Nguyệt Tịch, hay là trực tiếp g.i.ế.c hắn đi? Cho hắn được c.h.ế.t một cách thống khoái.”
Không phải nàng đồng tình với lão già này, hắn dù c.h.ế.t một vạn lần cũng không hết tội, nàng chỉ sợ muội muội mình trở thành kẻ thích ngược đãi người khác, biến thành đại ma đầu.
Nàng không hề biết Toa Dư đã vốn là siêu siêu cấp đại ma đầu!
Toa Dư bĩu môi, chơi xấu, lăn lộn khóc lóc: “Muội không muốn, muội không muốn, hắn còn muốn ăn thịt muội đấy! Muội nhất định phải ném hắn xuống vực sâu.
Được không? Tỷ tỷ~~”
Làm một bệnh nhân tâm thần, khả năng diễn xuất của Toa Dư quả thực không tồi, trực tiếp biến thành một muội muội vô lại rất sống động.
Thủy Triều Tịch nhìn bô dạng chơi xấu của muội muội, cảm thấy có chút yên lòng, lại có chút đáng yêu, sờ sờ đầu nàng.
Muội muội nhà mình hẳn là không độc ác đến mức biến thành đại ma đầu, muốn đem nhân loại ném xuống vực sâu cũng là vì muốn hả giận.
Vì thế nàng đáp ứng yêu cầu của Toa Dư.
Vô Quy Tử nửa sống nửa chết, bị thị vệ lôi đi, ném vào vực sâu của quỷ cá (cá quỷ?)
__________
Sau khi đối phó với tỷ tỷ, Toa Dư lặng lẽ đi theo đám thị vệ.
Chờ tới lúc thị vệ chạy hết, nàng mới đi vào sâu bên trong vực, nhìn Vô Quy Tử bị một đám nhân ngư dị dạng bắt lấy.
Dùng phiến đá sắc nhọn cố định trên vách đá, thống khổ kêu rên.
Hắn rất nhanh bị mổ bụng, vô số trứng cá rậm rạp màu đen được nhét vào, hút hết độ ấm và m.á.u thịt, thoạt nhìn đáng sợ cực kỳ.
Nhưng Toa Dư xem đến vui vẻ.
Nàng lúc này đã không còn hình tượng tiểu công chúa nhân ngư Thuỷ Nguyệt Tịch đáng yêu, lanh lợi.
Nước biển xanh thẳm lay động, làm đuôi cá của nàng chuyển động theo, vẻ mặt quỷ quyệt hờ hững, duy chỉ có ánh mắt tràn ngập hứng thú.
Nàng hưởng thụ sự thống khổ của kẻ địch.
Bởi vì Vô Quy Tử đã ăn thịt uống m.á.u của Thuỷ Nguyệt Tịch rất nhiều lần, cho nên năng lực khôi phục của hắn lúc này rất mạnh, mặc dù bị trứng cá hút đi sinh mệnh, thân thể cũng không ngừng chữa trị.
Hắn nhìn Toa Dư bơi trên đỉnh đầu, mở to hai mắt nhìn, thần sắc văn vẹo, trong mắt ngập tràn oán độc, chốc lát lại là ánh mắt van xin khẩn thiết.
Phảng phất như muốn nói: “Cầu xin ngươi, g.i.ế.c ta đi!”
Toa Dư nhìn không chớp mắt, khoé miệng chậm rãi nở ra nụ cười ác liệt, bạo ngược.
“Không thể a~”
“Ăn nhiều m.á.u thịt của ta như vậy, đắc ý lắm đúng không? Hiện tại đến phiên ngươi rồi.”.