Những lời này thành công làm mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Toa Dư, theo sau là tiếng hít khí vang lên.
Bọn họ đồng loạt xem nhẹ lời lên án của Đông Yến Anh, mà bị vẻ đẹp của Toa Dư làm cho kinh sợ.
Thiếu nữ này, không khỏi quá mức xinh đẹp rồi, bọn họ lớn như vậy, cũng chưa từng gặp ai đẹp như vậy!
Thấy rất nhiều người nhìn Toa Dư đến ngây dại, Đông Yến Anh tức đến hộc máu, càng thêm lạnh giọng chất vấn cô.
“Vừa rồi ở đây chỉ có một mình cô với Tiểu Kiệt, có phải cô ghen ghét tôi sống tốt đẹp hơn cô, nên nổi lên ác tâm?”
Toa Dư nghiêng nghiêng đầu: “Chị Yến Anh, sao chị luôn nhằm vào tôi vậy? Không phải ở đây có camera ư? Chị có thể xem camera.
”
“Còn nữa, tôi nhu nhược, yếu ớt như vậy, lại chỉ là một người tàn tật, bình thường đều bị các người ức hiếp, sao có thể đứng lên đẩy người được? Chị nói đúng hay không?”
Đông Yến Anh còn muốn nói tiếp, âm thanh xe cứu thương ngoài sân vang lên.
Nơi này cách bệnh viện rất gần, cho nên xe cấp cứu tới rất nhanh, nhân viên y tế bảy chân tám tay mà nâng Văn Nhân Kiệt lên cáng.
Đông Yến anh lo lắng cho con trai, vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn không quên trừng Toa Dư một cái.
“Cô chờ đấy cho tôi, nếu Tiểu Kiệt có chuyện gì không hay xảy ra, tôi và A Diệc sẽ không tha cho cô!”
Vẻ mặt cô ta tràn ngập sự ghen ghét, oán độc, muốn xé nát khuôn mặt thanh tú, điềm tĩnh trước mắt.
Toa Dư không thèm để ý.
Vào thời khắc Đông Yến Anh bước lên xe cứu thương, cô vận dụng tinh thần lực nhổ một sợi tóc của cô ta.
Hai mẹ con nhà này, nhất định phải dạy dỗ một bài học!
Tóc bị nghiền thành tro, hòa với chu sa, Toa Dư nhân lúc không ai để ý, vẽ một tấm phù văn lên không trung, sau đó dùng bút vẽ đè hoa văn phức tạp khác lên trên.
Đông Yến Anh ngồi trên xe, xem xét tình hình con trai, đột nhiên cảm thấy n.
g.
ự.
c căng cứng.
Cô ta nhăn chặt mày, trong lòng cảm thấy như bị mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Nhưng lại không tìm ra nguyên cớ.
Cô ta chỉ có thể đổ lỗi do việc con trai xảy ra chuyện, nên đã lo lắng quá mức.
Những cán bộ cấp cao còn đứng trong sân, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ vốn muốn tới cảm tạ Văn Nhân Diệc, kết quả chứng kiến một màn khôi hài vừa rồi.
Chủ nhân hiện giờ không có mặt, vì thế bọn họ đồng loạt chào người hầu để ra về.
Có mấy người trẻ tuổi, vẫn tiếc nuối nhìn về phía Toa Dư, thấy cô tự mình đẩy xe lăn ra ngoài, bèn nhiệt tình muốn giúp cô, liền bị cô từ chối.
Nhóm người này vừa đi, hầu gái đứng ở cửa châm chọc mỉa mai, đóng cửa sầm một cái, nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất.
“Hừ! Phu nhân nói không sai, sao chổi đi tới đâu sẽ đen đủi tới đấy! Gần nhất là hại thiếu gia thành như vậy! Ta nhổ vào!”
Giọng nói không thèm che giấu, coi thường Lạc Vân Chi chỉ là một người tàn phế, không có khả năng phản kháng.
Bà ta không hề biết rằng, chủ nhân mà bà ta nịnh nọt lấy lòng mới thật sự là sao chổi xui xẻo, sống cùng bọn họ lâu ngày nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Toa Dư đẩy xe lăn đi về phía trước, hầu gái thấy vậy đắc ý dạt dào, còn nhìn theo bóng dáng của cô mà trợn mắt.
Đúng lúc này, biến cố bắt đầu xảy ra.
Bà ta chưa kịp thu hồi vẻ mặt khinh thường, một con quạ đen đi kiếm ăn không biết từ đâu hay tới.
Nó bay xẹt qua mặt hầu gái, mổ vào tròng mắt bà ta.
“A a a a a a…! Súc sinh c.
h.
ế.
t tiệt từ đâu tới đây!?”
Tiếng hét như heo chọc tiết vang lên, bà ta ngã trên mặt đất, không ngừng quay cuồng che lại vết thương, m.
á.
u tươi chảy đầy mặt.
Con mắt bà ta bị quạ đen mổ xuống, nuốt chửng tại chỗ.
Con mắt còn lại bị móng vuốt sắc bén của nó xẹt qua.
Hiện trường ngoài bà ta ra không có người thứ ba, nghe tiếng hét thảm thiết vang lên từ sau lưng, khóe miệng Toa Dư chậm rãi nhếch lên.
Đã thích trợn mắt như vậy, thì cả đời cứ thế đi!
Chiếc xe lăn kiểu cũ tiếp tục lăn bánh trên đường, tiến về ngôi biệt thự cũ.
Thiếu nữ ngồi trên xe tay không hề động đậy, nhưng bánh xe vẫn không ngừng lại, thậm chí còn có thể vượt qua chiếc cầu vượt rất cao.
Người xung quanh chỉ bị khuôn mặt tuyệt đẹp của cô hấp dẫn, ngắm nhìn đến say mê, căn bản không chú ý tới sự bất thường của xe lăn.
Chiếc cầu vượt này rất cao, có thể nhìn thấy tất cả cảnh sắc bên dưới.
Gió lạnh không ngừng tạt vào người Toa Dư, ánh mắt vô từ từ chuyển về con đường phía Tây.
Con đường này, chính là hướng đi của xe cứu thương chở Đông Yến Anh và Văn Nhân Kiệt.
Ánh mặt trời buổi chiều có chút chói mắt, hai mắt Toa Dư nheo lại, cô vươn tay phải ra, làm động tác giống như b.
ắ.
n súng.
“Bằng!”
Môi đỏ hé mở, giả tiếng súng.
Thao tác vừa dứt, khí vận bị cướp cuồn cuộn chui vào trong thân thể cô.
Giống như tìm được chủ nhân chân chính, nhảy nhót vui sướng, sinh sôi không ngừng.
Phù đổi vận nghịch hướng phát huy tác dụng tới mức cao nhất.
Ngay sau đó, ở ngoài phía Tây cách mười mấy dặm, một tiếng động kinh thiên động địa nổ ra làm những người đi đường đồng loạt kinh hãi.
Một chiếc xe cứu thương đang chạy với tốc độ cực kỳ cao, đầu xe đột nhiên mất đi khống chế, đuôi xe bị lực quán tính mạnh mẽ hất tung lăn hơn mười mét.
“Trời ơi! Tai nạn xe cộ! Có tai nạn!”
“Nhanh! Gọi xe cứu thương! Báo cảnh sát!”
Nhóm người đi đường nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Không bao lâu sau, cửa xe cứu thương mở ra.
Mấy bác sĩ và hộ lí vẻ mặt mơ hồ bước xuống, lông tóc toàn thân không tổn hao gì, ngay cả xe cứu thương cũng chỉ bị trầy xước bên ngoài một chút.
Người đi đường hoang mang nhìn cảnh tượng này.
“A! Bệnh nhân và người nhà còn ở bên trong!”
Một hộ lí trẻ tuổi vỗ vỗ đầu, chạy nhanh tới thùng xe, sau đó bị dọa cho ngây người.
Vết thương của đứa trẻ nặng thêm, dưới chân bắt đầu không ngừng chảy máu.
Mẹ của hắn còn thê thảm hơn, những dụng cụ chữa bệnh sắc nhọn không biết vì sao lại cắm hết lên thân thể cô ta, cả người đều là những lỗ thủng chảy máu.
Mẹ con hai người vốn đã qua cơn hôn mê, vô cùng chật vật, một chiếc xe cứu thương khác lại xuất hiện.
Cảnh sát điều tra ra, phát hiện phía dưới mặt đường bị sụt lún, mới gây ra sự cố nghiêm trọng này.
Có nghĩa vụ tai nạn này không có chút quan hệ nào với bệnh viện.
Nói cách khác, không có bất kỳ kẻ nào phải đứng ra chịu trách nhiệm, mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn.
Xui xẻo nhất chỉ có mẹ con hai người kia.
_________________
Toa Dư trở lại biệt thự.
Một nữ quỷ trắng bệch, trên cổ đeo xích chó, đang cần mẫn lau nhà, nhìn thấy cô trở về thì tươi cười lấy lòng.
Cô chậm rãi bước vào nhà, xe lăn tạo thành vệt bánh dính đầy bùn đất dưới nền nhà trắng tinh, Đông Tiểu Lan căm tức nhìn, giận mà không dám nói gì.
“Cơm đâu?”
“A?” Đông Tiểu Lan sửng sốt, không hiểu kẻ điên này phát bệnh thần kinh gì.
“Ta đi ra ngoài lâu như vậy, ngay cả một bát cơm nóng cũng không có? Mi làm chó cũng quá không hiểu chuyện rồi!” Ánh mắt Toa Dư trở nên nguy hiểm.
Đông Tiểu Lan: “Lạc… Lạc tiểu thư, tôi là quỷ, không thể tiếp xúc với lửa, nên không thể làm…A!”
Toa Dư túm lấy đầu nữ quỷ đập xuống nền nhà: “Phế vật! Ngay cả cơm cũng không làm được.
Làm người đã vô dụng, làm quỷ càng vô dụng hơn! Dứt khoát cho mi hồn phi phách tán!”
Đông Tiểu Lan bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, hoàn toàn không biết vì sao mình rơi vào tình cảnh này.
Toa Dư đánh xong vẫn chưa đã ghiền, liền bắt nữ quỷ đi nấu cơm, nhìn bóng dáng cô ta bị lửa đốt đến mức hồn phách trong suốt, trong lòng mới cảm thấy thoải mái một chút.
Lúc này Toa Dư mới rảnh rang xem lại cốt truyện, Đông Tiểu Lan trước đó không ngừng dụ dỗ Lạc Vân Chi đi tìm chết, sau khi cô c.
h.
ế.
t thì tra tấn hồn phách.
“Phết vật! Làm người đã vô dụng, làm quỷ càng vô dụng hơn! Thân thể xứng đáng để cho ta dùng!”
Đây là nguyên văn lời nói của Đông Tiểu Lan nói với Lạc Vân Chi.
Hôm nay, Văn Nhân Diệc đi làm nhiệm vụ nên không có ở nhà, Toa Dư chỉ dạy dỗ được Văn Nhân Diệc và Đông Yến Anh, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Vừa vặn về nhà bắt gặp Đông Tiểu Lan, cô ta không biết mà còn chạm vào họng súng, tự nhiên trở thành nơi trút giận của Toa Dư.
.