[Ký chủ, cô làm như vậy là gióng trống khua chiêng trả thù bọn họ, nam chủ nghi ngờ cô thì làm sao? Khí vận chỗ hắn còn chưa quay trở về đâu! Chẳng lẽ hắn chạy trốn đấy chứ?] 003 hỏi.
Toa Dư vừa ăn cơm do Đông Tiểu Lan nấu vừa lười biếng trả lời.
[Yên tâm đi, Văn Nhân Diệc rất tự tin, hắn luôn luôn kiêu ngạo mình là người tài giỏi nhất trong giới Huyền Thuật, không cần lo lắng tới chuyện hắn sẽ nghi ngờ ta, hắn nhất định sẽ cảm thấy ta không lợi hại bằng hắn.
]
[Ta đoán rằng, sau khi nhìn thấy vợ con bị chỉnh không còn hình người, sẽ tìm tới ta để tính sổ.
]
Người cô đang chờ chính là hắn!
__________
Toa Dư nhàn tản ở trong biệt thự, lặp đi lặp lại quy luật ăn cơm, tu luyện rồi lại ăn cơm, tu luyện….
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, không tới nửa tháng sau, vai chính đã tìm tới cửa.
Vào một ngày nọ, cửa lớn biệt thự đột nhiên mở ra, ánh mắt trời chói mắt chiếu rọi vào bên trong, theo sau là một trận gió lạnh, thổi đồ vật tung bay loạn xạ.
Một hàng ba người xuất hiện ở cửa, hùng hùng hổ hổ, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.
Toa Dư cũng không ngẩng đầu lên, coi như không có chuyện gì mà ngồi trên xe lăn ngáp dài một cái, sau đó tiếp tục đọc sách.
Văn Nhân Diệc tính toán đến để ra oai phủ đầu:….
“Lạc Vân Chi, cô làm ra loại chuyện ác độc như vậy, mà vẫn còn có thể ung dung bình thản được sao?”
“Rốt cuộc cô đã làm gì A Anh và Tiểu Kiệt, tốt nhất nói rõ cho tôi! Nếu không, dù Lạc gia có quan hệ tốt với sư phụ của tôi, thì tôi sẽ không tha cho cô!”
Giọng đàn ông sang sảng mang theo mười phần chính khí, và phẫn nộ quát lớn.
Văn Nhân Diệc đùng đùng bước vào phòng khách, đứng trước mặt Toa Dư, nổi giận chất vấn.
Hắn đang muốn ra oai, đột nhiên bị vẻ đẹp của Toa Dư làm cho ngây người.
“Cô?……”
Nghe được tiếng chó sủa, Toa Dư không kiên nhẫn mà khép lại sách, liếc mắt đánh giá Văn Nhân Diệc, cười nhạo ra tiếng.
“Anh trai, đuổi quỷ nhiều quá nên bị quỷ chiếm đoạt thân xác rồi sao?”
“Tôi có thể làm gì bọn họ? Anh không nghĩ lại xem, họ làm nhiều chuyện xấu như vậy, nên có ngày gặp phải xui xẻo? Tóm lại, cả nhà các người cũng không phải hạng tốt lành gì.
”
Văn Nhân Diệc từ nhỏ đến lớn tuy đầu óc không thông minh cho lắm, nhưng ngoại hình lại không tồi, mày kiếm mắt sáng, đẹp trai lịch sự.
Nhưng tướng mạo như vậy, đứng cùng một chỗ với Đông Yến Anh nhìn qua rất có tướng phu thê, làm người khác nuốt không trôi.
Bị nói móc một phen, Văn Nhân Diệc rốt cuộc cũng hoàn hồn sau khoảnh khắc kinh diễn vì vẻ đẹp của Toa Dư.
Đông Yến Anh đứng sau lưng hắn, nhìn hết một màn như vậy, trong lòng sốt ruột không thôi.
Cô ta khập khiễng bước lên phía trước, nắm lấy cánh tay hắn, một tay khác đẩy xe lăn, mà người ngồi trên xe lăn là Văn Nhân Diệc đang uể oải ngáp ngắn ngáp dài.
“A Diệc, Lạc tiểu thư nhắm vào chúng ta cũng là bình thường… Lúc Lạc gia phá sản, chúng ta cũng không giúp đỡ được gì, cô ấy nhất định là đang trách chúng ta……”
Đông Yến Anh không còn chút dáng vẻ ương ngạnh, kiêu ngạo lúc trước, cô ta như biến thành một người khác, nhu nhược, đáng thương.
Toa Dư nghiêng đầu cười cười, ngữ khí không nhanh không chậm: “Chị gái, bản thân xui xẻo cũng đừng nên đổ lỗi cho người khác vậy chứ, tôi xem mặt cô trán ngắn, vành tai lộ ra ngoài, khuôn mặt tràn ngập ác ý, vừa nhìn đã biết là người có tướng mạo xui xẻo.
”
“Trước kia tôi còn tò mò cô luôn luôn gặp chuyện tốt là vì đâu, hiện tại xem ra không phải lỗi do tướng mạo, mà cô chính là một kẻ đại xui xẻo, cả đời xui xẻo!”
“Không chỉ có xui xẻo, còn thích vu hãm người khác, làm chuyện trái lương tâm nhiều như vậy cũng không sợ đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma!”
Toa Dư tuôn một tràng xối xả vào mặt Đông Yến Anh, làm mặt mũi cô ta đỏ bừng.
Cô ta theo bản năng giơ tay lên muốn đánh người, nhưng sực nhớ ra chồng đang ở bên cạnh, vì thế chỉ có thể nghẹn khuất mà trừng mắt một cái.
Văn Nhân Diệc lại ngẩn người.
Hắn nhớ lại thời điểm vừa về nhà đã nhìn thấy tình trạng thảm hại của vợ con, giận không có chỗ phát tiết, bởi vì nghe những lời lên án của Đông Yến Anh nên cảm thấy tất cả lỗi lầm là do Lạc Vân Chi.
Nhưng hắn cũng đã điều tra qua, xem video giám sắt hắn chỉ nhìn thấy Văn Nhân Kiệt dùng s.
ú.
n.
g b.
ắ.
n nước b.
ắ.
n vào người Lạc Vân Chi, sau đó không cẩn thận ngã xuống ao.
Không lâu sau thì xe cứu thương xảy ra tai nạn.
Tất cả giống như trùng hợp, y như lời Lạc Vân Chi nói, là do họ vận khí kém.
Chuyện này làm cho Văn Nhân Diệc nhớ lại ngày tháng Đông Yến Anh và Văn Nhân Diệc chưa sử dụng khoá đổi mệnh.
Khi đó, dù có hắn che chở hai mẹ con, hai người cũng không dám bước ra khỏi nhà, sinh hoạt hằng ngày đều thời thời khắc khắc lo lắng, đề phòng, sợ không chú ý một chút sẽ xảy ra chuyện xui xẻo.
Thẳng cho tới khi vợ con hút đi vận khí của Lạc Vân Chi, một nhà ba người bọn họ mới trải qua ngày tháng sinh hoạt bình thường.
Nhưng những chuyện xảy ra gần đây, giống như tất cả khí vận đều trở về trên người Lạc Vân Chi!
Nghĩ đến đây, Văn Nhân Diệc ngẩng đầu nhìn Toa Dư, thử nói: “Vân Chi, vừa rồi là do tôi lỗ mãng, hình xăm trên cánh tay cô còn không? Có thể cho tôi xem qua một chút được không?”
Toa Dư nghiền ngẫm mà cười: “Còn, nhưng dựa vào cái gì tôi phải cho anh xem?”
Văn Nhân Diệc không để ý giọng điệu âm dương quái khí của Lạc Vân Chi chỉ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy cô hẳn là không biết đến chuyện đổi vận.
Như vậy, tất cả chỉ là trùng hợp, nói không chừng khoá đổi vận của sư phụ xảy ra vấn đề.
Dùng nhiều năm như vậy, xảy ra vấn đề cũng là bình thường, nên đổi một cái mới rồi.
Chẳng qua, còn phải yêu cầu Lạc Vân Chi phối hợp.
“Nếu còn thì tốt rồi, Vân Chi, cô cũng biết, tôi đối với cô không có ác ý.
”
Văn Nhân Diệc có hết sức nói giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng, làm ra bộ dạng suy nghĩ cho cô.
“Năm đó sư phụ rất thích cô, nhìn ra cô là người có mệnh c.
h.
ế.
t yểu, phí rất nhiều tâm tư mới giúp cô sửa lại mệnh, nhưng vừa rồi tôi nhìn qua mệnh cách của cô, hình như có chút không ổn định.
”
“Sư phụ cũng đã đi được một thời gian, phù chú người hạ hiện tại mất đi hiệu lực cũng là chuyện bình thường, không bằng cô cho tôi một chút m.
á.
u và tóc, tôi khắp cô sửa lại?”
Đông Yến Anh và Văn Nhân Kiệt ở phía sau, nghe được những lời này liếc nhìn nhau, lộ ra thần sắc mừng thầm.
Chỉ cần Lạc Vân Chi ngu xuẩn mắc mưu, đưa m.
á.
u và tóc, thì có thể chế tác lại phù đổi vận.
Bọn họ sẽ thoát khỏi trạng thái vận đen, quay trở lại trạng thái sinh hoạt hú quý, an nhàn.
Toa Dư quả thật bị cả nhà này chọc cười.
Nói thật, cô ở các thế giới khác, khi gặp được mục tiêu, đều có rất nhiều biện pháp khác nhau.
Nhưng vẫn là hợp tình hợp lý, loại người tính kế lấy mạng người khác để thành toàn chính mình, vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Cô cũng lười đôi co cùng đám ngốc này, nói: “Cho anh, đương nhiên có thể.
”
Nghe được lời này, Văn Nhân Diệc nở nụ cười tự cho là đẹp trai, dịu dàng, nghĩ Lạc Vân Chi thực nghe lời.
Chờ sau khi lấy được khí vận, có thể quan tâm tới cô một chút, như vậy cũng coi như không ai nợ ai……
“…….
.
Nhưng phải xem anh có mạng để lấy hay không!”
Dứt lời, Toa Dư lạnh lùng vung tay lên, cửa lớn biệt thư nháy mắt đóng lại.
Tiếng vang lớn làm ba người kinh hãi, Văn Nhân Diệc khiếp sợ quay đầu nhìn Toa Dư.
“Đây là? Huyền Thuật! Thì ra là Huyền Thuật? Như vậy chuyện của A Anh và Tiểu Kiệt là do cô làm?”
Toa Dư điên cuồng cười, nói: “Ngu xuẩn, lúc này mới nhìn ra? Bà đây chơi với chó quen rồi, ai biết sẽ gặp cả nhà các ngươi còn ngu hơn cả chó!”
Văn Nhân Diệc phẫn nộ, bị trêu chọc, nhục mạ lửa nóng bốc lên phừng phừng trong lòng.
Hắn căm tức nhìn Toa Dư, đối phương treo trên mặt vẻ đẹp kinh diễm thoát tục, nhưng khoé môi lại nở nụ cười khinh thường trào phúng, có sức sát thương hơn bất cứ lời nói nào.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt….
Lạc Vân Chi, nếu cô đã không biết tốt xấu như vậy, thì đừng trách tôi vô tình!”
Hai mắt Văn Nhân Diệc đỏ như m.
á.
u hắn rút ra một con d.
a.
o khắc dầy phù chú, cắt xẹt qua đầu ngón tay sữa đó bôi m.
á.
u lên trên lưỡi dao, bước về phía Toa Dư.
Hắn chỉ muốn gia đình mình yên ổn hạnh phúc, thì có gì là sai?
Vì sao ông trời một hai phải đối nghịch cùng hắn, làm người hắn yêu và con của hắn rơi vào mệnh cách xui đèo.
Vì sao Lạc Vân Chi ích kỷ như vậy? Không chịu nhường khí vận cho hắn?
Không có khí vận cô chỉ mất đi hai chân mà thôi, nhưng vợ con của hắn lại ngày ngày phải sống trong lo lắng bất an.
Nếu Lạc Vân Chi không chịu, nếu ông trời bất công, vậy để chính hắn tự tới lấy!
Chiếc d.
a.
o sau khi dính phải m.
á.
u tươi liền phát ra ánh sáng hồng nhạt, hắn múa may, cằm d.
a.
o đ.
â.
m về hướng Toa Dư!
Tranh——
Giây tiếp theo, chiếc d.
a.
o sắc nhọn, bị hai ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh kẹp lấy, phát ra âm thanh chói tai vù vù.
Khóe miệng Toa Dư nhếch lên, trực tiếp đứng lên từ trên xe lăn, nhìn Văn Nhân Diệc cười như điên dại.
“Văn thiên sư, ra tay xong rồi sao?”
“Nếu xong rồi thì đến lượt tôi.
”
Văn Nhân Diệc lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, Huyền Thuật của hắn vậy mà bị phá giải
Ngay sau đó, hắn bị Toa Dư đá bay!
Phanh—
Đá cẩm thạch trên mặt bàn bị đập vào, hắn ngã trên mặt đất, phần lay đau nhức vô cùng, chưa bình ổn lại thân thể, đã nhìn thấy Toa Dư nhẹ nhàng xách xe lăn trên tay đi tới.
“Không… không… từ khi nào cô….
.
A!”
Xe lăn cũ kĩ giờ phút này trở thành một vũ khí thuận tay.
Không chờ Văn Nhân Diệc nói hết lời, trong ánh mắt sợ hãi của hắn, Toa Dư xách xe lăn lên một lần nữa, hung hăng đập lên người hắn!
“A a a a a a a đừng đánh! Lạc Vân Chi, cô điên rồi?”
Hắn thống khổ kêu lên thảm thiết, khoé miệng tràn ra m.
á.
u tươi lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng né tránh.
“Kêu! Tiếp tục sủa! Không phải tự cho bản thân rất trâu bò sao? Vì sao phải xin tha?”
Toa Dư phát bệnh mà đ.
ấ.
m không ngừng lên người Văn Nhân Diệc, m.
á.
u tươi văng khắp nơi.
“Thật sự cho rằng bản thân là người vĩ đại? Vì kéo dài mạng sống của vợ con mà cướp đi khí vận của người khác? A, nhưng suýt chút nữa đã quên, cái mệnh tiện này của anh cũng là trộm mà có!’
“Anh vốn dĩ phải c.
h.
ế.
t khi bước sang tuổi 20, nếu không phải nhờ lão già c.
h.
ế.
t tiệt kia, anh cũng không thể sống đến hiện tại……”
“Hôm nay bà đây không đánh các người ra bã thì tên bà đây sẽ viết ngược!”.