Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương Vô Địch Bạo Sát Mọi Người


“A a a a a a a a a!”
 
Trong biệt thự quanh quẩn tiếng quỷ khóc số gào của Văn Nhân Diệc.

 
Hắn bị đánh đến mức không có cơ hội phản kháng, xương cốt cả người đều dịch chuyển, đau thấu tim, m.

á.

u tươi văng tung toé, không biết ăn bao nhiêu đòn.

 
Mẹ con Đông Yến Anh hiển nhiên là bị dáng vẻ tàn bạo của Toa Dư dọa sợ, nhìn vết m.

á.

u b.

ắ.

n trên sàn nhà, ngây ngốc ở một bên.

 
Bọn hỏi không rõ, Lạc Vân Chi nguyên bản nhu nhược như vậy, vì sao lại biến thành một nữ ma đầu đáng sợ như vậy.

 
Văn Nhân Kiệt thấy cha mình bị đánh thành như vậy, liền cố sắc đẩy xe lăn, miệng kêu la.

 
“Người què c.

h.

ế.

t tiệt! Không được đánh cha tôi! Tôi đánh c.

h.

ế.

t cô, đánh c.

h.

ế.

t cô!”
 
Xe lăn lao đến, đụng vào đùi Toa Dư, giống như đụng phải tường sắt.

 
Hiển nhiên sức lực của đứa nhóc mấy tuổi không đủ để gây ra vết xước gì cho Toa Dư.

 
Cô dừng lại, buông xe lăn trên tay xuống, vẩy m.

á.

u tươi dính trên tay, sau đó chậm rãi xoay người lại.

 
Văn Nhân Kiệt cầm một cây kiếm đồ chơi, dùng hết sức đánh vào người Toa Dư.

 
“Tiểu Kiệt, mau dừng tay, quay lại đây!”
 
Đông Yến Anh bị một màn này dọa cho hồn phi phách tán, chạy thật nhanh tới, muốn kéo con trưa của mình cách xa Toa Dư một chút, nhưng cô ta chỉ đối diện với hai con mắt đỏ như m.

á.

u của Toa Dư.

 
“Hì hì… Chậm chân rồi.

” Khóe miệng cô nở nụ cười tà ác.

 
Văn Nhân Kiệt bị Toa Dư bóp cổ, nhấc bổng lên không trung.

 
“Tiểu súc sinh, tuổi còn nhỏ mà miệng lưỡi ác độc, là do mẹ cậu không dạy dỗ tốt sao? “ Tay cô càng siết chặt hơn, giọng nói tàn khốc.

 
“Ặc ặc… người què c.

h.

ế.

t tiệt, buông… ô ô ô…” Văn Nhân Kiệt giãy giụa, khuôn mặt vì hít thở không thông mà sưng lên như đầu heo.

 
“Lạc Vân Chi, cô buông Tiểu Kiệt ra mau! Nó chỉ là một đứa trẻ, cô có còn là người nữa hay không?”
 
“Đứa trẻ? Thì ra nó là một đứa trẻ? Vậy mà tôi còn tưởng nó là súc sinh đấy! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha….

” Toa Dư điên cuồng cười.

 
“Hôm nay đừng nói nó là một đứa trẻ, dù cho có là phôi thai, tôi cũng phải đánh!”
 
Đông Yến Anh tức giận đến mức khóe mắt muốn nứt ra, đầu óc trống rỗng, vẻ mặt oán độc mà nhào lên: “A, tôi liều mạng với cô!”
 
“A a a a a a a a…!” Móng tay sắc nhọn của cô ta còn chưa đụng tới Toa Dư, đã bị cô trở tay vặn gãy, thảm thiết gào thét.

 
Toa Dư đá cô tay bay đụng vào bàn trà, ấm chén trên bàn rơi đầy xuống người Đông Yến Anh, cả người cô ta toàn là máu.

 
Hệt như Tiểu Hồ Lô cứu ông nội, một nhà ba người này lần lượt tiến lên, cuối cùng toàn bộ đều thương tích đầy mình, xương cốt bị gãy không ít, thống khổ kêu rên trên mặt đất.

 
Toa Dư ôm lấy cánh tay, không thèm để ý đến thảm trạng của cả nhà này, cười nói: “Văn thiên sư, mặt đất lạnh như vậy, anh mau đứng lên đi!”
 
“Không phải muốn cưới khí vận của tôi sao? Tại sao còn chưa động thủ? Hay là đổi ý rồi?”
 
Văn Nhân Diệc gắng sức mở to mắt, căm tức nhìn Toa Dư, nội tâm gào thét.

 
Hơi thở hắn mỏng manh, cất giọng chất vấn: “Cô không phải Lạc Vân Chi, Lạc Vân Chi văn bản không biết về Huyền thuật… Rốt cuộc cô là ai?”
 
Toa Dư hừ lạnh: “Đánh không lại thì bắt đầu tìm cớ? Tôi xác thực không phải Lạc Vân Chi, tôi là cha anh!”
 
Cô bước từng bước về phía ba người, tay trái giơ lên, vẽ một đạo phù trú lên không trung: “Cả nhà các người đều là lũ đê tiện, sử dụng khí vận của tôi nhiều năm như vậy, liền coi rằng đó là đồ vật của chính mình, yên tâm thoải mái hưởng thụ?”
 
“Dẫm lên xương cốt người nhà của tôi, để hưởng hạnh phúc, các người cũng xứng? Văn Nhân Diệc, hôm nay tôi sẽ đòi lại hết tất cả khí vận của lão già sư phụ anh đã cướp lấy!”
 
“A a a a a a a… Cô đúng là kẻ điên!”
 
Văn Nhân Diệc kinh sợ nhìn Toa Dư nghiền tóc của mình thành tro, trộn đều với chu sa, dùng ngón trỏ quệt thêm một vệt đỏ tươi lên mặt phù.

 
Hắn vừa hận vừa sợ, run rẩy nói: “Không… cô không thể như vậy! Cô không thể làm như vậy với tôi!”
 
“Nếu không có khí vận của cô, cả nhà tôi sẽ không sống được bao lâu.

Cô biết rõ mà, cô không thể làm như vậy được! Cô là đồ ác độc!”
 
Văn Nhân Diệc nắm c.

h.

ặ.

t t.

a.

y Toa Dư, liều mạng ngăn cản cô, lại bị cô mạnh mẽ hất tay ra.

 
Trong tiếng kêu gào của hắn, ngón trỏ Toa Dư hạ nét cuối cùng, hoàn thành đạo phù.

Bốn phía không khí xảy ra biến hóa, giống như có sự thay đổi rất nhỏ của sự vận hành, vô cùng kì dị.

 
Cô cảm nhận được biến hóa của từ trường quanh thân, quay đầu nhìn Văn Nhân Diệc, nói: “Thì ra anh cũng biết rõ nếu không có khí vận của tôi thì cả nhà sẽ c.

h.

ế.

t sớm? Người nhà tôi đều đã chết……”
 
“Toàn bộ, không một ai sống sót!”
 
“Anh còn mặt mũi gì, lên án tôi ác độc?”
 
Một bạt tai cách không hung hăng tát lên mặt hắn: “Mở miệng nói chuyện!”
 
Văn Nhân Diệc bị đánh tới nỗi đầu nở hoa, vừa định mở miệng mắng, trên đầu đã có một trận gió lạnh thổi tới.

 
Giác quan thứ sáu nhận thấy nguy hiểm làm lông tơ hắn dựng đứng lên, kiệt lực xoay người tránh né, nhưng bởi vì vết thương quá nặng lại không thể động đậy.

 
Rầm!
 
Ngay sau đó, chiếc đèn chùm thủy tinh nặng nề rơi trúng người hắn!
 
“A_________”
 
Vô số mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi khắp nơi, cắt đứt rất nhiều gân mạch trên người hắn, hắn thậm chí chỉ kịp thảm thiết kêu một tiếng, sau đó hoàn toàn ngất đi vì đau đớn!
 
Máu tươi chảy ra giống một dòng suối nhỏ, lan tới tận dưới chân hai mẹ con Đông Yến Anh.

 
Anh mắt cô ta ánh lên vẻ hoang mang hoảng sợ,chốc chốc nhìn về phía Văn Nhân Diệc đang không rõ sống chết, chốc lại lén nhìn Toa Dư.

 
“Ô ô ô ô ô… Cha, cha, cha ơi!”
 
Phá vỡ không khí im lặng là tiếng khóc thảm thiết của Văn Nhân Kiệt, đứa nhóc này mất hết vẻ kiêu ngạo thường ngày, giọng nói đã bị biến dị nên cực kỳ khó nghe.

 
Hắn bò về phía Văn Nhân Diệc, muốn nhặt hết thủy tinh rơi trên người cha mình xuống, lại bởi vì sức lực yếu ớt, mà ngược lại bị thủy tinh cắt vào tay.

 
“Ha ha, không còn trộm được khí vận, các người chẳng khác gì sao chổi.


 
Toa Dư bước qua chỗ Văn Nhân Kiệt, Đông Yến Anh thấy thế lập tức xông tới, ông lấy chân cô, khóc lóc van xin.

 
“Lạc Vân Chi… Không! Lạc tiểu thư, cầu xin cô, buông tha cho Tiểu Kiệt đi! Ô ô ô…!”
 
“Nếu cô hận tôi, hận A Diệc, tôi có thể hiểu, sẽ tùy ý cho cô xử trí.


 
“Nhưng Tiểu Kiệt mới có 6 tuổi, là một đứa trẻ ngoan như vậy, trước kia làm ra những hành động không đúng đối với cô không phải cố ý… Cô tha cho nó đi, thả nó đi được hay không?”
 
Có lẽ nhận ra thực lực cách xa quá lớn, hơn nữa cả nhà Lạc Vân Chi vì bọn họ mà chết, Đông Yến Anh biết rõ Lạc Vân Chi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà cô ta.

 
Hiện tại đã rơi vào cục diện không c.

h.

ế.

t không ngừng.

 
Cho nên cô ta dứt khoát khóc lóc nhận sai, hi vọng có thể làm cho vị tiểu thư Lạc gia yếu đuối trước kia mềm lòng một chút, thả cho con trai một con đường sống.

 
Nếu Tiểu Kiệt có thể sống sót, nhất định sẽ kế thừa thiên phú của A Diệc, chờ nó trưởng thành, chắc chắn sẽ tìm cơ hội báo thù…
 
Đông Yến Anh oán hận nghĩ ngợi, cúi đầu gạt lệ nơi đáy mắt, trong ánh mắt ngập tràn oán độc.

 
Ngay sau đó, cằm cô ta bị Toa Dư nắm lấy.

 
“Khóc thật đáng thương.

” Giọng nói Toa Dư vô cùng ôn nhu, than nhẹ một tiếng, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cô ta.

 
“Nhưng thực đáng tiếc, chị Yến Anh à, chị chưa từng nghe qua câu “xúc cỏ không trừ tận gốc, gió thổi Xuân lại mọc” bao giờ sao?”
 
Đồng tử Đông Yến Anh bỗng biên co rút lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui