Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương Vô Địch Bạo Sát Mọi Người


“Nếu hôm nay tôi thả cho tiểu súc sinh này một con ngựa, hắn về sau cũng sẽ không tha cho tôi nha, cô nhìn đi, hắn còn đang trừng mắt tôi kìa…”
 
Giọng nói Toa Dư nhẹ nhàng rơi xuống, giống như một kẻ tâm thần phân liệt đang nói chuyện, trong ánh mắt khiếp sợ của Đông Yến Anh, cô tát một cái tàn nhẫn xuống mặt cô ta.

 
Nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Đông Yến Anh, cất lên giọng điệu kiêu ngạo.

 
“Trông chờ tôi thả mấy người, không bằng chờ heo mẹ biết leo cây! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
 
Trong tiếng cười khắc khắc điên dại, Đông Yến Anh ôm chặt Văn Nhân Kiệt vào lòng, ngồi cạnh Văn Nhân Diệc đang hôn mê, run lên bần bật.

 
Bọn họ hiện tại không còn chút vận khí trộm được nào, kinh hoàng, khóc không thành tiếng.

 
Trong biệt thự, m.

á.

u tươi và mảnh vỡ pha lê rơi đầy đất, Toa Dư điên cuồng cười to, nhìn cảnh tượng giống như đại ma đầu đang ngược đãi phụ nữ và trẻ em.

 
Cô bước từng bước tới gần một nhà ba người này, Đông Yến Anh ôm chặt Văn Nhân Kiệt lùi về sau.

 
Lúc Toa Dư giơ tay lên, muốn xử lý mấy người này, thì bên tai nghe được một giọng nói khàn khàn.

 
“Cô nên khoan dung độ lượng một chút, bọn họ cũng chỉ vì sống sót mà thôi, nếu cô dừng tay thì mọi chuyện sẽ coi như chưa từng phát sinh, vì sao không hạ thủ lưu tình?”
 
“Tâm tính ác độc, dù thiên phú tuyệt đỉnh cũng sớm ngày rước hoạ vào thân!”
 
Ánh mắt sắc bén của Toa Dư nhìn về phái phát ra giọng nói, cô ném ra một tấm phù chú: “Quỷ quái ở đâu? Mau lăn ra đây!”
 
Tấm đạo phù bay lên không trung thì đột nhiên bốc cháy, tan thành tro bụi.

 
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ xưa xuất hiện.

 
Người này thoạt nhì giống quỷ, nhưng lại có thật thể.

 
Hắn phất tay ném một đạo phù vào ba người kia, cả ba đang hấp hối chậm rãi khôi phục.

 
Làm xong mọi chuyện, hắn mới nhìn Toa Dư.

 
“Nha đầu Vân Ch, ta đã từng gặp cô khi còn nhỏ, lúc đó cô còn có chút hiền lành, đáng yêu, sao bây giờ lại biến thành một người phụ nữ tàn độc như vậy? Thật sự làm người khác đau đớn vô cùng!”
 
“Mau chuyển khí vận của co cho A Diệc, ta sẽ không so đo, nếu không… đừng trách ta không khách khí!”
 
Nói xong, trên tay hắn xuất hiện một cái lệnh bài bằng đồng, mặt trên lập loè ánh sáng của phù văn, nhìn qua vô cùng huyền ảo, quỷ bí.

 
Toa Dư híp mắt tiếp thu ký ức trong chốc lát, rốt cuộc từ trong trí nhớ của Lạc Vân Chi cũng nhận ra đây là ai.

 
Ngay sau đó, cô bật cười.

 
“A, toi còn tưởng là ai chứ, thì ra là lão già đê tiện!”
 
“Bắt ta chuyển khí vận cho Văn Nhân Diệc? Lão già, ông chắc dùng sai từ rồi đấy?”
 
Toa Dư cười lạnh, không chút sợ sệt, kiệu ngạo đáp lời, làm Trương Nhất Mục tái mét.

 
Cô không thèm thu liễm, ác liệt trào phúng: “Làm sao? Lão già đê tiện, c.

h.

ế.

t sớm vậy, xuống tới địa phủ để xin xo chức quan sao? La l.

i.

ế.

m quỷ đế nhiều như vậy cuối cùng cũng kiếm được một chức vị rồi à?”
 
“Ông cho rằng, mặc một thân quan phục, lấy cái lệnh bài ra thì có thể hù doạ tôi à?”
 
“Bà đây chỉ sợ ông c.

h.

ế.

t quá sớm, chưa biết làm cách gì tìm ông đây, khá khen cho ông tự biết thân biết phận đưa mình tới cửa, nếu đã đến rồi thì cũng đừng đi đấy!”
 
Dứt lời, ngón tay nhanh chóng cử động trên không trung, mấy chục đạo phù liền mạch, lưu loát xuất hiện, đồng loạt đánh về phía Trương Nhất Mục.

 
Ông ta lắc mình tránh né, điều khiển lệnh bài quỷ tướng, ngăn chặn lại phù văn,lui về phía sau vài bước.

 
“Làm sao cô lại tu luyện Huyền thuật đến trình độ này?”
 
Trương Nhất Mục sự hãi xen lẫn kinh ngạc, nói một câu đầy sát ý.

 
“Vân Chi, hôm nay là do cô tự tìm tới, cô đánh đồ đệ ta thành bộ dáng này, ta không thể giữ cô lại!”
 
“Sau khi cô chết, khí vận còn sót lại, coi như bồi tội cho đồ nhi của ta!”
 
Hắn sử dụng lệnh bài một cách điên cuồng, mấy chục đơn phù vây thành hình tròn, đánh úp Toa Dư!
 
Toa Dư rùng mình một cái, dứt khoát không thèm vẽ bùa, vị diện này, thiên sư dù mạnh đến đâu cũng chỉ là quỷ tướng, bọn họ vẫn thuộc biên chế của địa phủ.

 
Nếu đem Huyền thuật cùng Huyết Kinh Ma kết hợp lại, nói không chừng còn có thể tạo ra thành tựu!
 
Rất nhiều sợi tơ m.

á.

u và đạo phù màu vàng kết hợp với nhau, đôi tay Toa Dư nhanh tới mức chỉ thấy tàn ảnh, vừa tránh né công kích của Trương Nhất Mục vừa vẽ bùa.

 
“Lão già đê tiện! Đỡ lấy đòn này đi!”
 
Huyết Ma Kinh và phù triện hoàn toàn dung hợp, quỷ tướng lệnh bị cắn nuốt nhưng lực đạo vẫn không hề giảm đi mà lao về phía hắn.

 
“A!”
 
Tiếng quỷ khóc sói gào vang lên, Trương Nhất Mục bị đánh bay văng xa mười mét.

 
Hắn nhanh chóng phát hiện, những sợi tơ m.

á.

u đang hấp thụ quỷ khí của hắn, hồn thể của hắn bắt đầu trở nên trong suốt.

 
“Đây là… công pháp cô tự nghĩ ra? Cô cô cô….

Quá lợi hại rồi!”
 
Trương Nhất Mục nhìn Toa Dư như nhìn quái vật.

 
Nhưng cô không cho hắn cơ hội phản ứng, lại lần nữa vẽ ra một tấm đạo phù, mạnh mẽ đánh về phía hắn.

 
Trương Nhất Mục luống cuống chống đỡ.

 
Hắn lợi dụng ưu thế của quỷ hồn, bay nhanh về chỗ người nhà Văn Nhân Diệc, sử dụng lệnh bài, một trận sương đen xuất hiện.

 
Giữa trận sương mù dày đặc hiện ra một cánh cửa, hắn cố gắng chỗ ngã đỡ đòn tấn công của Toa Dư, sau đó cùng ba người này biến mất tại chỗ.

 
Toa Dư nhỏ giọng mắng một câu, bay nhanh đuổi theo, lại chỉ bắt được một cổ chân.

 
Không thèm quan tâm đây là chân của ai, trực tiếp vặn gãy.

 
“A a a a a a a a a a! Chân của tôi!”
 
Sương đen hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tiếng gào thê lương của người đàn ông quanh quẩn trong biệt thự.

 
Không gian trở lại sự yên tĩnh.

 
Chỉ có trên mặt đất là một mảnh m.

á.

u tươi đầm đìa, trong tay Toa Dư cằm một cái chân gãy, minh chứng cho nơi này vừa xảy ra một trận chiến kịch liệt.

 
“Cmn! Vậy mà lại để chúng chạy thoát!”
 
Toa Dư lạnh lùng ném chiếc chân gãy xuống đất.

 
Cô dùng tay quệt m.

á.

u của ba người kia dính dưới đất, dùng làm căn cứ xác định, bắt đầu đo lường vị trí.

 
Trong Huyền thuật, chỉ cần dựa vào móng tay, máu, tóc, hoặc đồ vật của đối phương sẽ tìm ra được vị trí, sinh tử của kẻ đó.

 
Nhưng……
 
Sắc mặc Toa Dư trở nên khó coi.

 
Cô tính không ra.

 
Lão già kia mang người trốn ở đâu?
 
Cô tùy tay ném ra một đạo phù lên cánh cửa, nó bỗng nhiên mở một chiếc miệng rộng đầy răng nanh, cắn nuốt t.

h.

i t.

h.

ể không còn một mẩu xương, hủy đi dấu vết.

 
Toàn bộ quá trình 003 không dám rên một tiếng, xem ký chủ nhà mình bưu hãn ngược tra, trong lòng ngập tràn cảm xúc sợ hãi và sùng bái Toa Dư.

 
Trước thế giới này, ký chủ đã nói qua, thời điểm cô ngược đãi mấy kẻ dơ bẩn không tốt đẹp sẽ được khai thông mạch máu.

 
Đúng như nó dự đoán, Toa Dư không tìm được người, quả nhiên phạm vào chứng bệnh táo bạo, bực bội xoay vài vòng trong biệt thự.

 
Kết quả liền nhìn thấy Đông Tiểu Lan đang phát run mà rửa chén ở một bên.

 
Nữ quỷ này không dám phát ra chút tiếng động, cố gắng giảm bớt sự tồn tại.

 
Mặc dù người Toa Dư tra tấn là chị gái ruột của mình, cô ta cũng không dám ra mặt.

Sợ Toa Dư sẽ nhớ mình.

 
Nhưng không nghĩ tới, cô ta vẫn là không thể tránh thoát.

 
Trong tiếng khóc thảm thiết, ánh mắt Toa Dư trở nên hòa ái cực kỳ, kéo cô ta ra, đánh một trận.

 
Đánh cặn bã xong, tinh thần thoải mái, Toa Dư quay trở lại phòng ngủ, tiếp tục tu luyện.

 
[003.

]
 
[Có tôi.

] giọng điệu 003 nịnh nọt đáp lời.

 
[Cánh cửa vừa rồi là đồ vật kỳ quái gì? Bọn họ đi đâu? Vì sao ta dùng Huyền thuật cũng không tìm ra bọn họ?]
 
003 cẩn thận trả lời: [Ký chủ, thế giới này có quỷ, đương nhiên sẽ có địa phủ, cánh cửa vừa rồi chính là quỷ môn, chỉ người có quỷ bài mới mở ra được.

]
 
[Huyền thuật có thể sử dụng trên dương gian, bọn họ được Trương Nhất Mục đưa tới địa phủ, âm dương khác biệt, cho nên cô không thể tính ra.

]
 
[Đưa tới địa phủ? Vậy chẳng phải là đã c.

h.

ế.

t sao?]
 
[Không không không, người c.

h.

ế.

t vẫn có thể đi địa phủ, chẳng qua không thể ở quá 72 giờ, nếu không thân thể sẽ c.

h.

ế.

t thật sự, linh hồn sẽ trở thành âm hồn, không thể trở về nhân gian.

].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui