Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương Vô Địch Bạo Sát Mọi Người


[…Địa phủ à?..] Toa Dư suy tư trong chốc lát, trong mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
 
[Bọn họ có thể đi địa phủ, vậy nếu ta đoạt lấy tấm lệnh bài kia, hẳn có t cũng có thể đi?]
 
003: [Về lý thì chính là như vậy, nhưng cô phải có được tấm lệnh bài đó trước rồi hẵng nói.]
 
Nhìn ký chủ nhà mình tràn ngập vẻ tò mò cùng bóng loáng muốn thử, nó chỉ muốn câm nín.
 
Ký chủ… không lẽ muốn g.i.ế.c tới địa phủ, tay đ.ấ.m quỷ tướng, chân đá quỷ vương, sau đó ngồi vào vị trí quỷ đế đấy chứ?
 
Vừa nghĩ tới đây, quả nhiên 003 nghe thấy Toa Dư lẩm bẩm.
 
[Lệnh bài quỷ tướng này có ích lợi gì? Không biết có phải ấn của Quỷ đế hay không? Nếu đã cướp, phải cướp cái nào có tác dụng thật lớn…]
 
003: ……
 
Biết ngay mà!
 
Nó mới chỉ tròn 2 tuổi rưỡi, còn là một đứa trẻ chưa trải sự đời đấy!
 
Tuy rằng ký chủ đã từng chinh phạt Cửu Trọng Thiên, nhưng nó vẫn chưa quen phương thức làm việc hung tàn của Toa Dư.
 
[Đinh!]
 
[Chúc mừng người chơi đã mở ra nhiệm vụ ẩn: Tìm kiếm Đế Vương ấn bị lạc.]
 
Đột nhiên một giọng nữ điện tử vang lên.
 
Toa Dư nhăn mày, lần trước nghe thấy âm thanh này, là ở trong nhiệm vụ tu tiên, thời điểm cô bóp nát Thiên Đạo.

 
Lần này hẳn là do nói đúng câu mấu chốt, nên mở ra nhiệm vụ ẩn?
 
Âm thanh tiếp tục vang lên: [Nhiệm vụ chi nhánh cấp S, khen thưởng 9000 tích phân, nhiệm vụ giả Toa Dư nhận nhiệm vụ hay không? Có/Không?]
 
[Có.] Toa Dư lập tức đồng ý.
 
[Chúc mừng người chơi kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn.]
 
[Nhắc nhở: Thôn Mai Âm, thất bại không phải chịu trừng phạt, chúc người chơi vui vẻ.]
 
“Thôn Mai Âm? Thì ra Đế Vương ấn thất lạc ở thôn Mai Âm?”
 
Toa Dư lấy máy tính ra tìm trên bản đồ, hơn mười phút sau, cô dùng tinh thần lực kiểm tra mọi ngóc ngách, lại không tìm ra nơi nào có tên là thôn Mai Âm.
 
[A, ta nhớ ra rồi ký chủ!] 003 kích động nói.
 
[Thôn Mai Âm là nơi mà Văn Nhân Diệc có cơ duyên tương ngộ, là nơi mà Trương Nhất Mục tạ thế, ở đó rất tà môn, là địa phương không hiển thị trên bản đồ.]
 
[Sau khi Trương Nhất Mục ngồi lên vị trí Quỷ Vương, lại cùng Văn Nhân Diệc tới đó lần nữa, giúp hắn lấy được một pháp khí đặc biệt lợi hại, thực lực từ đây tăng tiến, trở thành người thống trị giới Huyền thuật.]
 
[Xem ra pháp khí kia hẳn là Đế Vương ấn!]
 
Toa Dư trầm tư một lát: [Xem ra lão già kia biết thôn Mai Âm có đồ tốt, muốn độc chiếm, kết quả rơi vào cái chết.]
 
[Lúc tắt thở còn không cam lòng, chạy lên dương gian tìm đồ đệ, hai người đến đó thêm lần nữa.]
 
Vì Toa Dư suýt chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà Văn Nhân Diệc, nên Trương Nhất Mục mới tới dương gian cứu người.
 

Toa Dư ác liệt cười cười: “Xem ra ta không cần phí sức tìm người, trực tiếp làm nhiệm vụ chi nhánh, một đích trúng hai con chim.”
 
“Thôn Mai Âm, sẽ là nơi chôn cất của bọn chúng!”
 
_______
 
Ngoài tường thành âm u lạnh lẽo, Văn Nhân Diệc căm phẫn che lại cái chân gãy của mình.
 
Văn Nhân Kiệt nằm trong lồng n.g.ự.c hắn, không ngừng khóc lóc kêu đau, khóc đến mức làm hắn nhói lòng.
 
Cả người Đông Yến Anh toàn là vết thương, mặt mũi bầm dập, khập khiễng dựa vào người Văn Nhân Diệc, đáng thương cực kỳ.
 
Tất cả đều do tiện nhân Lạc Vân Chi gây ra.
 
Cô cướp đi tất cả khí vận của gia đình họ, cho nên dù đã chạy trốn xuống địa phủ, cũng không tránh thoát khỏi xui xẻo.
 
Sư phụ mặc dù đã trở thành quỷ tướng, ở địa phủ có binh quyền trong tay, bọn họ cũng không khá chút nào, vô tình đụng phải quỷ đói không có thần trí, liền bị đuổi theo gặm cắn, thiếu chút nữa đã bị cắn nuốt hồn phách!
 
Bây giờ còn tính là an toàn một chút, nhưng hồn của người sống không thể ở trong thành âm ti, bọn họ chỉ có thể ở tạm thời bên ngoài thành, vô cùng chật vật.
 
Quỷ sai thủ thành còn thường xuyên nhìn bọn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo, sau đó chuyển ăn mắt sang Văn Nhân Kiệt, lè cái lưỡi đỏ tươi ra l.i.ế.m láp mép, bày ra bộ dáng thèm thuồng nuốt nước bọt ừng ực.
 
Văn Nhân Diệc ôm vợ con vào lòng mà an ủi.

Một lúc sau ánh mắt hắn trở nên kiên định, giống như quyết tâm làm việc gì đó.
 
Hắn ngẩng đầu lên, cất giọng khàn khàn hỏi Trương Nhất Mục.

 
“Sư phụ, người nói việc về Quỷ Đế ấn là có thật hay không? Chỉ cần có được nó, con có thể đánh bại Lạc Vân Chi, lấy lại toàn bộ khí vận?”
 
Sắc mặc Trương Nhất Mục cũng không khá hơn là bao.
 
“Sư phụ còn có thể lừa con được sao? A Diệc, con phải quyết định thật nhanh, đã trôi qua 27 năm, với mệnh cách chỉ sống em đến 20 tuổi của con, mà sống đến tận bây giờ, còn không phải nhờ vào khí vận sao? Nếu không có khí vận của Lạc Vân Chi, chắc chắn sẽ gặp tai ương không ngừng.
 
“Đông Yến Anh và Tiểu Kiệt còn nguy hiểm hơn rất nhiều, bọn họ mệnh cách kém xa con.

Thôn Mai Âm tuy rằng nguy hiểm trập trùng, nhưng có thể xoay người hay không, đều dựa vào cơ hội lần này!”
 
Văn Nhân Diệc vẻ mặt kiên định, cắn chặt răng đưa ra quyết định.
 
“Con muốn lấy được Quỷ đế ấn, lấy lại khí vận, muốn cho Lạc Vân Chi trải qua cảm giác sống không bằng chết!”
 
Nói ra những lời này, trong lòng hắn vẫn có một chút sợ hãi.

Hắn nhớ rõ năm 20 tuổi đã cùng sư phụ tới đây.

Nơi đó vô cùng đáng sợ, sư phụ mất mạng, may mắn hắn nhặt được nửa cái mạng, sống sót trở về.
 
Chỉ là hiện giờ, vì vợ và con, hắn không thể không đi.
 
Chỉ cần có được Quỷ Đế ấn, hắn có thể bảo vệ vợ con, báo thù rửa hận!
 
“Rất tốt! A Diệc, bây giờ sư phụ sẽ trị thương cho ba người trước, A Anh và Tiểu Kiệt vẫn nên ở lại, ta và con phát nhanh chóng xuất phát.”
 
Trương Nhất Mục tay cầm lệnh bài quỷ tướng, một đạo Huyền thuật đánh lên ba người.
 
“Ta có thể phát hiện ra tung tích Quỷ Đế ấn, là vì năm đó tìm được một quyển sách cổ ở Lạc gia, chỉ những nhân tài Huyền thuật mới có thể đọc được.

Nhưng hiện giờ con nhóc Lạc gia kia đã biết về Huyền thuật, hẳn là cũng biết đến sự tồn tại của Quỷ Đế ấn.”
 
“Chúng ta phải đến trước cô ta một bước!”

 
Nói xong, Trương Nhất Mục đưa cho Văn Nhân Diệc một chiếc nạng.
 
Hắn có thể chữa trị ngoại thương, nhưng Vân cốt đất đoạn lại bất lực.
 
Chỉ sợ đồ đệ về sau sẽ phải dựa vào chiếc nạng này suốt đời.
 
………………
 
Bọn họ vẫn không biết Văn Nhân Kiệt vẫn luôn mắng người khác là người què, mà bây giờ cả nhà hắn lại chân chính trở thành người què quặt!
 
___________
 
Bốn người trở lại dương gian, hai que đồ tìm đến một khách sạn hẻo lánh để Đông Yến Anh và Văn Nhân Kiệt ở lại, dặn dò hai người phải ở lại chờ bọn họ.
 
Sau đó liên thủ bày ra trận pháp, che chắn hơi thở, tránh cho Lạc Vân cho phát hiện.
 
Xong chuyện, hai sư đồ, một người một quỷ lên đường tới thôn Mai Âm.
 
Hai người không biết rằng, chân trước vừa rời đi, chân sau Đông Yến anh đã do dự bước ra ngoài, bộ dáng muốn đi theo.
 
Cuối cùng, cô ta sờ vòng Hồng Ngọc trên cổ tay, nhìn Văn Nhân Kiệt đang xem hoạt hình trong phòng, nói.
 
“Tiểu Kiệt, mẹ có việc đi ra ngoài, tiền mẹ để ở đây, muốn ăn gì thì kệ người phục vụ, con ngoan ngoãn chờ mẹ về nhé?”
 
Văn Nhân Kiệt giống chim sẻ sợ cành cong, khóc lóc nói: “Mẹ, mẹ… đừng đi! Con sợ lắm… ô ô ô….”
 
Hắn bị Toa Dư đánh nhiều lần, mỗi lần đều rất đau, giờ đã sợ hãi vô cùng.
 
Đông Yến Anh càng hạ quyết tâm, không để ý tới tiếng khóc của con trai, dặn dò thêm vài câu, sau đó mở cửa vội vàng đi ra ngoài.
 
Cô ta cũng rất thương con mình, nhưng lần này nhất định phải đi, không thể chần chừ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận