Điên Phong Đối Quyết

Lý Dịch Chi cũng không biết làm sao cùng Trần Cảnh ôm nhau một khối, anh có thể cảm giác được hơi thở nóng rực mang theo ẩm ướt của Trần Cảnh.

Lúc môi chạm cùng một chỗ, Lý Dịch Chi chỉ cảm thấy sau lưng chạy lên một trận tê dại, thẳng hướng đến đỉnh đầu, Trần Cảnh đỡ thắt lưng anh, làm nụ hôn sâu thêm.

Sắc trời tối sầm, trên đường không có người đi đường, chỉ ngẫu nhiên có mấy chiếc xe chạy như bay đi qua, xa xa đèn nê ông rực rỡ của khách sạn làm tăng thêm ánh sáng tối mờ bên này, ở dưới tình huống không ai chú ý, trái tim Trần Cảnh giống như nổi trống, đem Lý Dịch Chi gắt gao ghìm vào trong ngực hôn môi.

Mới đầu Lý Dịch Chi rất kinh ngạc, lần đầu tiên cùng Trần Cảnh hôn môi anh cũng không có cảm giác, lần thứ hai cũng là giả vờ ngủ, đây là lần thứ ba, lại cảm thấy ngoài ý muốn khẩn trương, giống như mình là cái thằng nhóc lông tóc chưa mọc còn chưa được khai hóa.

Đầu lưỡi của Lý Dịch Chi mới vừa lúc bắt đầu còn trốn trốn tránh tránh, chỉ cần bị đối phương chạm tới, sẽ cảm thấy cái loại cảm giác tê dại vẫn luôn tấn công lên trên, khiến anh lúc này không biết làm sao, chẳng qua sau đó, Lý Dịch Chi đại não trống rỗng, cũng vươn tay gắt gao ôm lại Trần Cảnh, chủ động hôn trả.

Loại đáp lại ngây ngô này khiến cho Trần Cảnh vô cùng vui sướng.

Lý Trận còn tưởng rằng Lý Dịch Chi ở trong phòng, dù sao đã trễ thế này, cũng không chú ý anh đi ra ngoài, kết quả lúc kéo bức màn vô tình nhìn xuống thoáng qua, thiếu chút nữa ngốc trụ.

Tuy rằng sắc trời rất tối, nhưng không che được hai người đứng ở cạnh ngọn đèn đường mờ nhạt, Lý Trận mới đầu là thất thần, lập tức ‘Soạt’ kéo bức màn, miệng la hét “Mình hiểu rồi mình hiểu rồi!”

Sau đó hung tợn cầm di động lên gọi điện cho Trần Tùng Duệ.

Trần Tùng Duệ đã trễ thế này mới từ công ty trở về, nhận được điện thoại Lý Trận gọi tới có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nối máy.

Âm thanh đối phương vừa nối máy lập tức nghĩ tới, “Trần Tùng Duệ anh nhìn xem chuyện tốt thằng cháu anh làm đi!”

Trần Tùng Duệ vừa nghe có chút phản ứng không kịp, chỉ là cười nói: “Trần Cảnh có thể làm cái chuyện tốt gì a?”

Lý Trận nói: “Có chú dạng nào thì có cháu trai dạng đó, hạn anh hai phút đem thằng cháu của anh lĩnh đi, không thì tôi phế nó!”

Trần Tùng Duệ lúc này xem như nghe hiểu, ái muội cười nói, “Ai, thằng nhóc này từ trước đến nay làm chuyện gì đều cẩn thận hết, hiện tại rốt cục nhịn không nổi nữa? Chúng mình làm chú nên cao hứng không phải à.”

“Ai chúng mình với anh.”

“Không phải em và anh là chúng mình sao?” Trần Tùng Duệ cố ý đem giọng nói đè thấp, xuyên thấu qua di động, giống như là tình nhân nỉ non, Lý Trận nghe được không hiểu sao sống lưng căng thẳng.

Trần Tùng Duệ nói tiếp, “Chúng mình cũng đã một bó tuổi, làm cũng đã làm, cũng đừng nháo nữa, mười mấy năm đều đã đi qua, cũng không có mấy cái mười năm để đùa như thế nữa, Lý Trận…Cho anh một lần cơ hội nữa được không.”

Lý Trận cảm thấy mình rõ ràng là hưng trí đi hỏi tội, không nghĩ tới sự tình lại diễn biến thành Trần Tùng Duệ ‘Thâm tình thổ lộ’…

Cổ họng anh xiết chặt, bỗng nhiên nghĩ đến đêm hôm đó, tâm tư Trần Tùng Duệ anh hiểu được, anh từ mười năm trước liền hiểu được, chẳng qua Trần Tùng Duệ là thương nhân, hơn nữa là một thương nhân không đáng đồng tình, bọn họ cùng nhau sống ở trong mấy năm ly ly hợp hợp này, Lý Trận cũng không ra vẻ, cũng không thể nói tâm tàn ý lạnh, nhưng cũng không sai biệt lắm.

Năm đó lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt, Lý Trận còn hết sức trẻ tuổi, anh tuy rằng sinh ở một địa phương nhỏ, nhưng địa phương nhỏ đó trong nhà cũng xem như là danh môn quý tộc, rất có danh vọng, Lý Trận tại giới cờ vây là thiên tài, mười tuổi trở thành Sơ đẳng chuyên nghiệp, ở loại địa phương nhỏ này quả thực chính là thần đồng, đều nói anh ở giới cờ vây về sau bất khả hạn lượng.

Nhưng địa phương nhỏ chung quy vẫn là địa phương nhỏ, con trẻ lớn lên phải có tiền đồ, đó chính là phải kiếm nhiều tiền, chơi cờ vây làm sao có thể kiếm tiền được, chỉ là đi tham gia thi đấu có tiền thưởng, đó cũng không phải số cố định, nếu hạ thắng thì tốt, hạ thua rất khó sống tạm qua ngày.

Trong nhà tất cả mọi người phản đối anh chơi cờ, Lý Trận vào trước kia chưa bao giờ biết lo âu, thẳng đến người nhà phản đối anh chơi cờ, Lý Trận thiếu gia tính tình bỗng nhiên bướng bỉnh lên, anh quyết định rời nhà trốn đi, một năm kia anh còn chưa tới mười tám tuổi.

Lý Trận một thân một mình đi vào Bắc Kinh, lại không quen nhân sinh ở đây, chỉ bằng vào tiền mừng tuổi của anh, không tới vài ngày đã bị người đem tiền lừa đi rồi, Lý Trận rất tức giận, anh lúc này mới cảm thấy mình hình như rời khỏi nhà, cũng chỉ còn lại có vô năng.

Cái loại thời đại này, hạ cờ vây còn chưa có điểm nổi bật, Lý Trận vì kiếm sống, kiên trì ở trên đường bày sạp cờ vây, có như vậy thì những người yêu thích chơi cờ vây đang lo tìm không thấy đối thủ, đều nhắm chạy đến cùng Lý Trận chơi cờ.

Tuy rằng sạp cờ vây không lớn, nhưng là chơi lâu, sạp Lý Trận cũng có chút danh khí, Trần Tùng Duệ năm đó vẫn là ăn chơi trác táng, bởi vì cha thích chơi cờ, vì thế mưa dầm thấm đất đối với cờ vây cũng rất có hảo cảm.

Hơn nữa ở trong giới người giàu có, vừa nói sẽ chơi cờ vây, dường như có cảm giác rất cao quý thoát tục, chẳng qua khi đó Trần Tùng Duệ còn rất trẻ tuổi, ở trên có cha cùng anh trai chống đỡ gia nghiệp, anh chỉ lo ăn chơi là đủ rồi, khó tránh khỏi lây dính chút phong lưu.

Rất nhiều con cháu phú quý Trần gia không có tiền đều thường thường tìm đến Trần Tùng Duệ, cùng nhau làm bạn ăn chơi, biết Nhị công tử Trần gia thích chơi cờ, liền cố ý mang Trần Tùng Duệ đi tìm cái sạp cờ vây này.

Khi ánh mắt Trần Tùng Duệ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Trận, không phải chú tâm cái gì cờ vây, mà là cảm thấy, thiếu niên này lớn lên rất hợp khẩu vị.

Tuy rằng việc đó ở thời đại này còn mới, nhưng kẻ có tiền ở trong vòng luẩn quẩn cái gì không có, chơi mấy người đàn ông cũng không ảnh hưởng toàn cục, chẳng qua Trần Tùng Duệ chung quy cảm thấy đàn ông có anh cũng có, cũng không ngực lớn không mông vểnh, có cái gì chơi được đâu.

Nhưng gặp được Lý Trận, anh bỗng nhiên cảm thấy mình trước kia hạ kết luận quá sớm.

Lý Trận năm ấy còn chưa tới mười tám tuổi, sạch sẽ ngây ngô, cằm hơn nhọn, một đôi mắt xếch, đuôi mắt nghiêng phết, tựa hồ có thể quấy nhiễu tiến vào trong lòng người, Trần Tùng Duệ nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.

Anh mặc quần áo là hàng rẻ tiền, nhưng hai cái chân thẳng tắp cùng hông chật hẹp, đều khiến cho Trần Tùng Duệ nhìn đến đui mù.

Trần Tùng Duệ lúc ấy nhắm nghĩ ngay, vô luận ra bao nhiêu tiền, nhất định phải tìm cái cậu trai trẻ này đến vui đùa một chút.

Chẳng qua gia đình Lý Trận thanh sạch, Trần Tùng Duệ chỉ có thể chậm rãi tiếp cận anh.

Mới đầu khi Lý Trận nhận được giúp đỡ rất kinh ngạc, bản thân chỉ là Sơ đẳng, không rõ vì sao có người sẽ chủ động viện trợ cho mình.

Cái người viện trợ kia an bài chỗ ở cho anh, tặng cho anh thiệt nhiều đồ ăn, thậm chí cho anh tiền, Lý Trận cảm thấy áy náy, vô công không hưởng lộc, cũng không muốn tiền của người đó, người nọ lúc này mới hiện thân.

Tất nhiên chính là Trần Tùng Duệ không thể nghi ngờ, bất quá Lý Trận không nhận biết cái gì phú hào Hong Kong, Trần Tùng Duệ nói mình là người yêu thích cờ vây, đặc biệt thích kỳ phong của anh, lại ném vào chỗ của bọn anh hay tặng rất nhiều Vân Tử cùng bàn cờ gỗ chạm khắc xinh đẹp, còn có các loại kỳ phổ không xuất bản nữa.

Lý Trận tâm tư nông cạn, thật sự cho rằng Trần Tùng Duệ thích cờ vây, hơn nữa Trần Tùng Duệ đối với cờ vây hiểu được rất nhiều, bọn họ cùng một chỗ nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, Trần Tùng Duệ sẽ mỗi ngày đến tứ hợp viện đến xem Lý Trận.

Sau đó Trần Tùng Duệ cũng không biết chỗ nào nghe được sinh nhật Lý Trận, ngày đó sinh nhật Lý Trận, Trần Tùng Duệ cho anh một kinh hỉ, tặng anh một thẻ dự bị, để anh đi tham gia thi đấu.

Lý Trận vui sướng chết đi được, sau khi anh đến Bắc Kinh con đường gì cũng không có, rất nhiều lần muốn đi tham gia thi đấu, nhưng đều bỏ lỡ thời gian, cũng không biết cái gì loại Kỳ viện Đàn tràng, chỉ có thể chính mình tự suy xét.

Cho nên thời gian đến Bắc Kinh không ngắn, nhưng vẫn cứ là Sơ đẳng chuyên nghiệp, Lý Trận khó tránh khỏi trong lòng chịu đả kích, anh là muốn chạy ra khỏi nhà để phát triển, nếu sau này đều mặt mày xám tro, làm sao có mặt mũi để trở về.

Trần Tùng Duệ xuất hiện, chính là cha mẹ tái sinh của anh, Lý Trận cảm kích anh ta, đem anh ta cho là quan hệ bạn bè, quả thực không có chuyện gì là không nói.

Ngày đó sinh nhật, Trần Tùng Duệ muốn vì anh chúc mừng, Lý Trận tự nhiên đồng ý, Lý Trận cho tới bây giờ không đi qua cái gì quán bar, mới đầu sợ hãi, bất quá hồ bằng cẩu hữu này đó Trần Tùng Duệ tìm tới đều biết Trần Tùng Duệ muốn thu phục cái cậu trai ở nông thôn này, đương nhiên sẽ tận lực tác hợp, sự tình gì cũng tâng bốc Lý Trận, liên tiếp rót rượu cho anh.

Ông chủ quán bar còn đưa tới cho bọn họ một chai rượu ngon, tất nhiên là bỏ thêm nguyên liệu, Lý Trận năm đó còn rất trẻ, cái gì cũng đều không hiểu, người khác khiến anh uống anh cũng không tiện từ chối.

Qua mười hai giờ, mọi người liền tan, Lý Trận say chân nhuyễn tay mềm, hơn nữa rượu bỏ thêm nguyên liệu, khiến anh hô hấp đều trở nên dồn dập, không thể đi về nhà, bị Trần Tùng Duệ đưa vào trong phòng quán bar.

Trần Tùng Duệ nhìn Lý Trận mị thái sinh lan tràn, tất nhiên không nói hai lời ăn kiền mạt tịnh.

Sau lúc đó Trần Tùng Duệ liền biến mất, đã làm đến tay, cũng không cảm thấy việc này tốt lắm, vừa không hiểu phong tình, vừa không biết lấy lòng người, cờ vây có thoát tục nữa, thời gian dài cũng sẽ cảm thấy không thú vị.

Trần Tùng Duệ lại nhớ tới mình ở trong vòng luẩn quẩn phú quý, có chút lương tri chính là hoa hoa công tử không có đem tứ hợp viện thu hồi lại.

Lý Trận sau khi tỉnh lại đã cảm thấy trời đất như sụp đổ, anh không nghĩ tới Trần Tùng Duệ ôm tâm tư như thế đối đãi với mình.

Mấy tháng sau, tại thời điểm Trần Tùng Duệ đem Lý Trận phai nhạt, Lý Trận cầm thẻ dự bị của anh, một đường vào trận chung kết, trở thành Quán quân trẻ tuổi, khi đó tên tuổi Lý Trận quả thực vang vọng toàn bộ kỳ đàn.

Trần Tùng Duệ trong lúc vô tình thấy được tiếp sóng, Lý Trận mặc áo sơmi trắng, áo sơmi không vừa người, rất lớn, rất cũ, Lý Trận ngồi ngay ngắn ở trước bàn cờ, hai chân khép lại, tay đặt ở trên đầu gối, rất quy củ, cũng rất ngây ngô, mi tâm thì hơi nhíu lại, vậy mà khiến cho Trần Tùng Duệ nhìn có một loại cảm giác kích thích.

Hóa ra thời điểm Lý Trận sáng rọi nhất đẹp nhất đều không phải ở trên giường của anh ta, mà là ở trong hội trường cờ vây, Lý Trận lúc này, làm Trần Tùng Duệ cảm phục thật sâu.

Điều này làm cho anh chàng phong lưu lần thứ hai đối với Lý Trận sinh ra hứng thú.

Lý Trận chung quy tuổi rất trẻ, bị Trần Tùng Duệ nói vài lần nhún nhường, cảm thấy trách lầm anh ta, cũng xem như thành ngoài ý muốn, cũng không để ý nhiều, cũng Trần Tùng Duệ lại thành bạn bè.

Sau đó anh chàng phong lưu quả thực là biến đổi phương pháp dụ Lý Trận vui vẻ, Lý Trận đối với anh ta tình cảm cũng dần dần thay đổi tư vị, đêm hôm đó Lý Trận rốt cục buông lỏng cửa, Trần Tùng Duệ hiểu lưỡng tình lương duyệt, tất nhiên sẽ không quân tử nữa, lần thứ hai cùng Lý Trận hoan hảo, Lý Trận phản ứng tuy rằng ngây ngô, khẩn trương, hơn nữa không biết lấy lòng mình, nhưng cực kỳ hợp khẩu vị Trần Tùng Duệ.

Hai người cũng còn trẻ, thời gian không lâu lại một lần nữa, Trần Tùng Duệ bị triệu về Hong Kong, sau đó vừa đi cũng không trở lại, dù sao Lý Trận chỉ là cái kỳ thủ nhỏ bé, chơi cũng chơi rồi, không có gì khiến cho công tử phú gia lưu luyến.

Nhoáng lên một cái vài năm, Lý Trận từ Sơ đẳng biến thành Cửu đẳng, từ nhỏ đem biến thành lão sư.

Thời điểm lần thứ hai gặp mặt, hai người đều qua thời kỳ tuổi trẻ khí thịnh, Trần Tùng Duệ trở nên trầm ổn thành thục, Nhị công tử Trần gia tao nhã, thân sĩ, ở thương giới rung trời chuyển đất, hô phong hoán vũ.

Mà Lý Trận Cửu đẳng cà lơ phất phơ, bất cần đời, có thực lực lại không hòa đồng, đóng cửa không ra cự tuyệt các loại trận đấu.

Thời điểm Trần Tùng Duệ nhìn thấy Lý Dịch Chi nho nhỏ, còn tưởng rằng Lý Trận cưới vợ sinh con, lúc ấy anh không biết đã nghĩ ra sao, liền cảm thấy không thể để cho Lý Trận kết hôn.

Lý Trận trở nên lôi thôi lếch thếch, nhưng Trần Tùng Duệ phát hiện, nhiều năm như vậy đi qua, trong lòng anh thủy chung chỉ có một mình Trần Cảnh, người trẻ tuổi bỏ đi lớp vỏ phong lưu bên ngoài, nhưng Lý Trận không hề tin anh.

Cho dù là ai bị tổn thương đến hai lần, cũng không có khả năng lại ngốc lần thứ ba.

Lần thứ ba lần thứ tư lại nối gót tới, không phải Trần Tùng Duệ có bao nhiêu hoa tâm, chỉ bất quá anh ta là thương nhân, trong xương cốt chính là phẩm chất của thương nhân, Lý Trận tên tuổi lớn như vậy, Trần Tùng Duệ sẽ hữu ý vô ý lấy anh để làm lăng xê.

Lý Trận không phải thằng nhóc nông thôn ngây ngô năm đó, anh đã sớm lãnh đạm, nhất là đối với Trần Tùng Duệ, đối với hết thảy trận đấu cùng làm rộn ràng đều xin miễn cho kẻ bất tài.

Trần Tùng Duệ lúc này mới cảm giác được, anh cùng Lý Trận khoảng cách càng ngày càng xa.

Trần Tùng Duệ cự tuyệt cha an bài hôn sự, mà còn trịnh trọng tuyên bố sẽ không kết hôn, không có con, sẽ không cùng anh trai tranh đoạt quyền thừa kế gia nghiệp.

Tin tức này có thể nói là sóng to gió lớn, Lý Trận cũng nghe nói, lại không có phản ứng gì, như cũ cùng các bạn già hàng xóm trong hẻm nhỏ chơi cờ, dính lấy đùa đùa mấy anh chàng trong nhà người khác, ngồi xổm ở đầu phố nói chuyện phiếm.

Trần Tùng Duệ cùng Lý Trận vòng vòng chuyển chuyển mười năm liên tục, Trần Tùng Duệ mặc kệ làm gì đi nữa, Lý Trận thoạt nhìn vô tư tới vô tâm, nhưng đối với anh cũng không để tâm nữa, điều này làm cho Trần Tùng Duệ rất mệt mỏi.

Trần Tùng Duệ thẳng suốt không có nghe thấy Lý Trận nói chuyện, cười một tiếng giảm bớt không khí, nói: “Là anh sốt ruột, kỳ thật như thế này cũng không tệ, em đồng ý nhận điện thoại của anh, anh rất thỏa mãn.”

Lý Trận nghe anh nói nói, cổ họng càng xiết chặt, trong lòng tựa hồ như bị nhéo, “Đừng đem mình nói giống như tình thánh.”

Trần Tùng Duệ nói: “Không dám không dám, anh trước mặt cháu anh cũng không dám xưng tình thánh, năm đó làm chuyện hồ đồ rất nhiều, cứu chữa cũng cứu chữa không đủ, cháu anh so với anh mạnh mẽ hơn, từ đầu đến cuối đều trầm ổn như vậy, xem ra lần này là một lần bắt được.”

Lý Trận lúc này mới nhớ lại dự tính ban đầu gọi điện của mình, nói: “Trần Cảnh cái thằng nhóc này nếu có gan đánh toàn bộ thành lũy thử xem, tôi liền một cước phế nó đi.”

“Chuyện của người trẻ tuổi, chúng ta xen mồm vào không tốt đi.”

Lý Trận còn muốn lên tiếng, chợt nghe thấy âm thanh mở cửa, Lý Dịch Chi thế nhưng trở lại, chẳng qua sắc mặt có chút ửng đỏ không bình thường, hơn nữa trên mặt tựa hồ treo nét cười không tự giác, giống như rất vui vẻ.

Lý Trận nhanh chóng nói: “Chính anh lắm mồm quá đi, tôi cúp.”

Nói xong liền cắt di động.

Lý Dịch Chi tiến vào liền thấy Lý Trận, còn cùng anh chào hỏi, “Sư phụ.”

“Đã trễ thế này, người không quen vùng này ra ngoài, cũng không sợ bị đại hôi lang tha đi à.”

Lý Trận chỉ là muốn chế nhạo anh một chút, không nghĩ tới Lý Dịch Chi tự động đem đại hôi lang dính nhập thành Trần Cảnh, sau đó mặt thoáng cái đỏ có thể lấy máu, Lý Trận cũng hậu tri hậu giác mà dính vào…

Vì vậy Lý Trận tức đến khó thở, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, liền cùng đồ đệ bảo bối nói ngủ ngon, Lý Dịch Chi vào phòng của mình đi rửa mặt rồi đi ngủ.

Lý Trận sốt ruột đảo quanh ở phóng khách, Trần Cảnh họ Trần, nhìn ông chú của nó cũng biết thằng cháu cũng không phải cái gì chim tốt. Lúc không giành được tới tay thì đều bảo bối lắm, vạn nhất đem Lý Dịch Chi tới tay liền cảm thấy không thú vị, đây chẳng phải là hại Lý Dịch Chi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui