Cả thành phố Thân chìm trong màn đêm, gió thổi lồng lộng, mưa lất phất.
Thời tiết xấu, máy bay bị hoãn, Vĩ Gia Bảo đến quá muộn nên vất vả lắm mới được phép vào tòa nhà.
Số lần cậu đến nơi này có thể đếm trên đầu ngón tay và lần nào cũng lên tầng 32.
Dù sao quản gia đã nói chuyện điện thoại với bà ấy, chắc chắn bà ấy vẫn chưa nghỉ ngơi, cho nên cậu theo người làm đi thang máy lên.
Cậu đoán Vĩ Trang đang ở tầng 33, vì vậy đi lên và ra sức bấm chuông cửa.
Quả nhiên, cửa mở ra.
Vĩ Trang đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn cậu.
Vĩ Gia Bảo trực tiếp đi vào, cười rồi vỗ vỗ đầu của mình, "Dưới lầu không có gì ăn, con đói chết rồi, hôm nay chưa ăn gì cả".
Cậu nghiêng đầu nhìn bả vai của mình, cười nói: "Bên ngoài mưa to lắm".
Cậu vừa đi vào vừa nói: "Ở đây...".
"Đói bụng thì tìm quản gia, đi xuống đi, tôi phải nghỉ ngơi"
"Con đột nhiên trở về như vậy, mẹ không tức giận sao?" – Cậu cố ý không để ý tới giọng điệu không hoan nghênh của Vĩ Trang.
Thân hình Vĩ Gia Bảo cao lớn, so với Vĩ Trang cao nửa cái đầu, nhưng thanh âm lại yếu ớt, như là đang làm nũng, "Mẹ đừng tức giận, lần này con làm rất tốt, còn được khen nữa, con chỉ muốn mẹ xem một chút thôi".
Khoa điện ảnh của UCLA (Đại học California, Los Angeles) rất nổi tiếng, bồi dưỡng ra những nhân tài là lực lượng mới của hệ thống điện ảnh Hollywood.
Vĩ Trang đưa cậu đi học, chứng tỏ bà ấy đặt kỳ vọng cao vào cậu.
Cậu rất vui mừng, muốn nhân cơ hội này để được thân thiết với bà ấy.
Cậu đang định nói gì đó thì đột nhiên dừng lại và nhìn về phía sau Vĩ Trang.
...
Cậu dùng sức chớp chớp mắt, nhất thời cho rằng mắt mình có gì đó không ổn.
Sau đó khi nhìn kỹ lại, đúng là Hướng Tiểu Viên.
Mái tóc dài hơi ẩm xõa trên vai, bộ đồ ngủ dài tay màu trắng tuy đơn giản nhưng khiến người ta không thể rời mắt khỏi cô ta, trên người cô ta còn có mùi thơm tươi mát sau khi tắm.
Vô số tin tức trong nháy mắt tràn vào trong đầu, làm cho cậu kinh hãi không nói ra được câu nào trọn vẹn, "Cô, cô...".
Cậu quay sang Vĩ Trang với vẻ hoài nghi, "Seriouly (Là thật sao?)...".
Hướng Tiểu Viên cũng bị sốc, cô lùi lại một bước và vô thức nhìn Vĩ Trang.
Ánh mắt Vĩ Trang nhìn thẳng vào Vĩ Gia Bảo, nhìn từ góc độ của cô mà nói, sắc mặt của chị ấy không được tốt cho lắm.
Hướng Tiểu Viên đang muốn nói gì đó thì nghe thấy giọng nói của Vĩ Trang trước, vẫn bình tĩnh như ngày thường, "Tiểu Viên".
Giống như phảng phất lướt qua, ở bên tai cô thì thầm ôn nhu, chị ấy nhìn cô mà nói: "Em đi vào trước đi".
Cô gật đầu gần như cùng lúc và quay lại ngay lập tức.
Mặc dù đó là một tình huống căng thẳng, nhưng tâm trí của cô lúc này đang bị chiếm giữ bởi những phản ứng như "chị ấy gọi tên mình", "đây là lần đầu tiên chị ấy gọi tên mình", "hoá ra cảm giác khi tên mình được thốt ra từ miệng chị ấy là như vậy", v.v.
"Đợi đã!", Vĩ Gia Bảo giận dữ hét lên làm cô giật mình, "Trước khi đi, cô phải nói cho rõ ràng!".
"Không cần giải thích với anh" - Cô nghe Vĩ Trang lạnh lùng nói.
Tiểu Viên không muốn dính líu đến chuyện của chị em họ, huống chi Vĩ Trang kêu cô vào trước nên cô muốn nhanh chóng sơ tán khỏi hiện trường.
"Tại sao muốn cô ta đi?", Vĩ Gia Bảo cười to sau lưng cô, "Bà sợ cô ta biết quan hệ của chúng ta sao?".
"Này, Hướng Tiểu Viên, tôi còn nghĩ cô thật sự có khí phách, nhưng ai mà biết được, haha", cậu ta cười lớn, "Cô đã trèo lên giường của mẹ tôi!".
Những lời này vừa nói ra, giống như một quả bom rơi xuống.
Tiểu Viên dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.
Vĩ Gia Bảo hếch cằm nhìn cô ta, bên ngoài mưa như trút nước, trên mặt cậu lộ vẻ oán hận, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười vui vẻ.
Cậu không tốt thì người khác cũng đừng vui vẻ.
Cậu cảm thấy còn chưa đủ, "Nhìn cô như vậy, chắc là vẫn chưa biết nhỉ? Bà ấy là mẹ ruột của tôi!".
"Chậc chậc chậc chậc, cô cũng thật giỏi..."
"Vĩ Gia Bảo"
Tiểu Viên nhìn Vĩ Trang tiến đến và đứng ở trước mặt cô, tựa hồ che khuất tầm mắt của Vĩ Gia Bảo, thanh âm vẫn lạnh lùng không lên xuống, "Đủ rồi, đi ra ngoài đi".
Ánh đèn hắt xuống vai cô, in một đường nét gầy yếu và mềm mại.
Trong nháy mắt, như thể có gì đó đâm vào cổ họng, cô kiềm chế mà cau mày, quay người và chạy vào phòng.
Vĩ Gia Bảo không dừng lại, những lời tiếp theo vẫn còn văng vẳng trong không khí, trôi đến tai cô một cách vô thức,
"Vậy để tôi đến California để ngăn cản tôi làm gì cô ta sao?"
"Tôi nói tại sao tư liệu của Tôn Tâm đột nhiên xuất hiện, thì ra là thế..."
"Bà yêu cô ta từ khi nào? Bà có thể nói cho tôi biết, tôi đương nhiên sẽ gọi mẹ ơi!"
"Không chỉ là một người phụ nữ..."
"Đủ rồi!", Vĩ Trang nói, trong mắt tràn đầy rét lạnh đến thấu xương, "Tôi cho người đưa anh ra ngoài, lập tức rời đi".
"Dựa vào cái gì! Vĩ Trang! Con ruột của bà là tôi! Vì để trút giận cho người phụ nữ của bà mà bà đã đưa con ruột của mình đến nơi khỉ ho cò gáy! Sao bà có thể làm chuyện nhẫn tâm như vậy..."
Tiểu Viên nghe rõ từng từ.
Lòng cô càng thêm căng thẳng sau cuộc cãi vã ấy, nghe đến câu "khỉ ho cò gáy" thì cô lắc đầu quầy quậy.
Tin tức về việc Vĩ Gia Bảo sẽ đến UCLA là do Trâu Nhất Nhuỵ nói cho cô khi đang quay "Tuý".
Chuyên ngành kịch, điện ảnh và truyền hình của trường rất nổi tiếng, làm sao có thể là một nơi hẻo lánh ở Westwood, Los Angeles, California? Hơn nữa, nghe nói từ nhỏ Vĩ Gia Bảo phần lớn đều sống ở nước ngoài, cũng từng đi du học, so với môi trường trong nước, cậu ta đối với môi trường nước ngoài dễ thích nghi hơn.
Cảm xúc của Vĩ Gia Bảo tương đối kích động, không lựa lời mà nói, nhìn qua so với Vĩ Trang thì cậu ta to lớn hơn nhiều.
Cho dù hiện tại, tâm trạng của cô đang rối bời nhưng cũng không khỏi phân tâm lo lắng cho Vĩ Trang.
Chỉ là thân phận của cô hơi khó xử, không thể nói rõ ràng, chuyện của chị em bọn họ...!mẹ con bọn họ là chuyện mà cô không thể nhúng tay vào, hình như Vĩ Trang cũng có ý như vậy...
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng "loảng xoảng" lớn, sau đó là tiếng kính vỡ, khiến cô như mất hồn.
Tiểu Viên bật dậy và lao ra ngoài.
Vĩ Gia Bảo đập ghế vào cửa kính, đá đổ bàn cà phê, hai mắt đỏ hoe, tìm mọi cách để phát tiết sự không cam lòng của mình, "Tôi còn tưởng bà coi trọng tôi, muốn đào tạo tôi, nhưng hóa ra bà làm vậy vì trút giận cho người tình nhỏ của bà! Tổng giám đốc Vĩ, quả nhiên bà rất tuyệt tình!".
"Bây giờ bà còn muốn đuổi tôi đi! Ha! Đúng rồi! Bà còn không cho phép tôi về nước! Thì ra là bà đang lưu đày tôi! Bội phục bội phục! Nếu đã như vậy! Tại sao bà lại sinh ra tôi ra! Tôi đã làm gì sai! Sao bà đối xử với tôi như thế này!"
Cậu ta cầm một chiếc ghế khác lên định đập nó, theo quan điểm của Tiểu Viên, chỗ Vĩ Trang đang đứng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cô sốt ruột hét lên: "Dừng lại!".
Sàn nhà đầy mảnh kính vỡ, mặt đất hỗn độn, lông mày của Tiểu Viên nhăn lại, tim cô đập thình thịch, một số ký ức tương tự đã bị chôn vùi nhiều năm bắt đầu bung ra.
"Anh có chuyện gì muốn nói..."
"Mắc mớ gì tới cô?" - Vĩ Gia Bảo tức giận nói, ngay lúc đó vung tay lên, chiếc bình hoa đặt trên sàn nhà bên cạnh lăn xuống, cậu ta đá vào, chiếc bình vỡ vụn đập vào tường.
Theo phản xạ, Tiểu Viên run lên và lùi lại một bước.
Vĩ Gia Bảo chán ghét, mang theo vẻ ghen tị nhìn cô, "Cô có tư cách gì...".
Cậu ta cầm lấy một món đồ trang trí và nhấc nó lên, khuôn mặt của Tiểu Viên trở nên tái nhợt, nghĩ rằng cậu ta sẽ ném nó đi.
Một giây sau, cánh tay của cậu ta bị Vĩ Trang bắt được và ném về phía sau, thân hình cao lớn không tự chủ được mà lảo đảo.
"Náo loạn đủ chưa?"
Trong trí nhớ của Tiểu Viên, chưa bao giờ thấy lời nói của Vĩ Trang xen lẫn cảm xúc mạnh mẽ như vậy, vô cùng lạnh lùng, giống như một làn sóng lạnh lướt qua, không có một ngọn cỏ và sinh linh e sợ.
Trái tim của Tiểu Viên run lên, cô ngây người nhìn Vĩ Trang, nhất thời không nói nên lời.
Vĩ Gia Bảo kinh ngạc nhìn chị ấy, cậu ta đứng yên, nhưng trong nháy mắt liền ngã quỵ, thân hình khoảng 1,8 mét ngồi xổm xuống, khóc lớn.
Dường như cậu ta đã tích tụ quá lâu, tối nay khi nhìn thấy Tiểu Viên thì chính là giọt nước tràn ly.
Tiểu Viên dừng lại, cô không thể chịu đựng được, cô nhìn Vĩ Trang, trái tim cô đột nhiên run lên khi nhìn thấy chị ấy, đáy lòng dường như bị đốt cháy bởi ngọn lửa.
Vĩ Trang không nói gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ, ánh đèn ấm áp trong phòng phản chiếu vào mắt chị, nhưng không thể sưởi ấm cho chị một chút nào.
"Bà không nên cho tôi biết bà là người sinh ra tôi! Lúc đầu, tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc, tất cả mọi người đều yêu quý tôi, ngoại trừ bà, nhưng không sao cả, bởi vì bà chỉ là 'chị gái' của tôi mà thôi..."
"Nhưng đột nhiên có một ngày, người 'ba' đã qua đời không phải ba tôi mà là ông ngoại của tôi, 'anh trai' của tôi cũng không phải anh trai, chị gái của tôi là..."
"Để cho anh biết không nằm trong kế hoạch của tôi" - Vĩ Trang nhẹ giọng nói.
Giọng điệu này càng chọc giận Vĩ Gia Bảo, cậu ta cay đắng nói: "Dĩ nhiên là bà muốn coi tôi như không tồn tại!".
...
Đây không phải là đề tài mà cô có thể nhúng tay vào, cô đã nghe đủ rồi.
Tiểu Viên cũng không hiểu cảm giác của cô bây giờ là như thế nào, cô rời đi không được mà không rời đi cũng không xong, tất cả những điều này đều nằm ngoài phạm vi nhận thức và xử lý của cô.
"Tôi luôn nghĩ rằng trên đời này, ngoài công việc ra thì không có gì khác để bà quan tâm.
Tôi tốt nghiệp xong thì đến công ty để học tập.
Nếu bà có hứng thú đến điện ảnh và truyền hình thì tôi sẽ làm phim, nhưng bà không bao giờ quan tâm..."
Vĩ Gia Bảo vừa nói vừa lau nước mắt, vô cùng nhếch nhác.
Cảm giác không thể chịu đựng được trong lòng của Tiểu Viên ngày càng lớn, cô đã nhìn thấy mặt khôn khéo, xảo quyệt, mưu mô và hung hãn của cậu ta, nhưng cô chưa bao giờ thấy cậu ta không để ý đến hình tượng của mình như vậy.
Trước hôm nay, giống như đại đa số người ngoài không biết nội tình, cô luôn cho rằng Vĩ Gia Bảo là con hoang của ông Vĩ, là em trai không nên thân và kiêu căng của Vĩ Trang.
Nhưng mà......
Hóa ra câu chuyện của cậu ta là như vậy.
Tiểu Viên từ từ tập trung ánh mắt vào Vĩ Trang.
Nhiệt độ cơ thể của chị ấy lúc ôm mình, mùi hương của chị ấy, những gì chị ấy nói với cô, mọi thứ thuộc về chị ấy vẫn còn đọng lại trong cô.
Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy mọi thứ về Vĩ Trang đều trở nên xa vời và mỏng manh.
"Anh họ Vĩ, Đồng Hoa cũng sẽ là của anh.
Không cần vì tôi mà phải làm chuyện gì"
Tiếng khóc của Vĩ Gia Bảo đột nhiên ngừng lại.
Tiểu Viên từ từ thở ra một hơi và quay mặt đi.
Cô không để ý rằng sau khi Vĩ Trang nói xong, chị liền đưa mắt nhìn cô, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của chị đã rời đi.
"Tôi chỉ có thể cho anh những thứ này, cái khác thì không thể"
Vĩ Gia Bảo lau mặt, đứng dậy, nhún vai cười cười, giống như tự giễu lắc đầu, "...".
Đôi mắt cậu ta ngấn lệ, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười, "Cảm ơn tổng giám đốc Vĩ đã dạy cho tôi bài học này, tôi đã học được rất nhiều!".
Cậu ta xoay người đi hai bước, sau đó lại lui về phía sau, quay đầu lại, lần này nhìn về phía Tiểu Viên, "Good luck (Chúc may mắn)".
Vẻ mặt không giống chúc phúc, mà là nguyền rủa.
Cậu ta đóng sầm cửa lại và bước đi trong tiếng sấm bên ngoài cửa sổ.
Sự ngượng ngùng không hề biến mất theo thời gian, nhưng thứ bị thời gian trì hoãn không chỉ là sự ngượng ngùng, mà còn là cảm giác xa lạ và cô lập.
Có lẽ đêm nay là một đêm khá tốt, nhưng sự thật bất ngờ và hiện thực khiến Tiểu Viên mất hết hứng thú.
Ánh đèn như nước lan tỏa giữa hai người, phản chiếu sự bừa bãi và lộn xộn trong phòng.
Mọi chuyện vừa xảy ra giống như một con dao sắc bén, hằn học cắt đứt ranh giới giữa họ..