Tình hình quen biết giữa hắn và Nhi Hoa tiến triển vô cùng tốt đẹp, dần dần có những cuộc đi chơi vui vẻ, Nhi Hoa tạm thời chưa muốn đi làm nên còn ở nhà, Bảo thì đang trong thời gian nghỉ hè, thành ra cả hắn và Hoa đều rất thường đi chơi, có khi là cùng ăn sáng, rồi ăn trưa, ăn tối, đi cà phê, đi chơi công viên.
Đột nhiên Nhi Hoa đang thái rau thì hỏi hắn.
“Anh Bảo, thế anh biết làm thơ chứ?”.
“Ừm, có chút chút”.
Bảo trả lời ậm ừ, hắn không muốn bị Hoa trêu là có tâm hồn bay bổng, chứ thực ra, Bảo làm thơ cũng không tệ. Nhi Hoa bĩu môi liếc nhìn Bảo.
“Xạo, anh dạy văn mà”.
“Anh vốn là người khiêm tốn”.
“Xời, anh nổ như bom ý thì đúng hơn”.
Nhi Hoa cầm con dao chỉ vào mặt Bảo. Hắn cười vui vẻ.
“Ha ha, làm gì có, anh cùng lắm cũng như hạt nhân nguyên tử mà thôi”.
“Anh làm em shock thật đấy”.
“Bình thường thôi, mà nhanh lên, anh đói bụng lắm rồi”.
“Từ từ khoai nó mới nhừ chứ”.
“Ừm, nhưng nhanh lên”.
Bảo và Nhi Hoa đang ở tại nhà anh, sáng nay không hiểu sao cô nàng lại thích ăn sáng ở nhà, thành ra Bảo phải hộ tống nàng tới siêu thị mua đồ.
Lúc đi Bảo khá là hí hửng vì sắp được thưởng thức món gì ngon lắm, bởi vì thấy Nhi Hoa khá nhanh nhẹn, nhìn cũng khá đảm đang. Ai dè mới đây Bảo mới biết, nàng rất ít khi nấu ăn, nên chỉ mua mì tôm với vài cọng rau về làm buổi sáng. Haizz, đúng là cụt hứng.
“Mì tôm tới rồi đây”.
Nhi Hoa reo lên.
“Haizz, anh thật không hiểu em được luôn. Nhìn thục nữ thế kia mà lại chả biết nấu ăn gì cả”.
Bảo đón lấy tô mì thở dài.
“Thì toàn mẹ em nấu cho ăn, đến khi đi học đại học thì có bạn cùng phòng. Thành ra mới không biết nấu”.
“Anh sợ em luôn”.
“He he, em mà, thôi ăn đi anh, không mì nó chín thì mất ngon”.
“Ừm”.
Bảo cúi đầu xuống ăn mì, bất giác nước mắt hắn rơi.
“Sao thế? Tự nhiên chảy nước mắt?”.
Nhi Hoa nhìn anh khá bất ngờ.
“À, không có gì, tại em là người phụ nữ thứ 5 trong cuộc đời nấu cho anh ăn ngoài em gái, mẹ, bà ngoại và bà nội của anh”.
Bảo trả lời, từ nhỏ hắn vốn học giỏi, nhưng mà mọi người vẫn thương Vân Chi em gái hắn hơn. Hắn được điểm cao cũng không bằng một góc của em gái hắn. Nhưng mà dù sao Vân Chi được hưởng sự yêu quý cũng đúng. Bởi vì cả dòng họ Hoàng của hắn chỉ có mỗi Chi là con gái, hỏi sao không thương cho được. Hơn nữa Chi cũng rất ngoan, tình cảm anh em hắn cũng tốt dần khi hai người đều có nhận thức suy nghĩ, không còn như xưa hay thù vặt nhau nữa.
“Vậy xem ra em khá quan trọng với anh rồi”.
Nhi Hoa cười hi hi vui vẻ.
“Ừm”.
Bảo cũng mỉm cười, hắn vốn từ lúc biết Nhi Hoa là người thế nào thì đã bắt đầu để ý đến nàng.
Người ta Bảo tình cũ không bao giờ quên được, nhưng mà Bảo lại khác, bởi vì hắn và Hoài Thu vốn chưa hề bắt đầu. Với lại Hoài Thu giờ đang hạnh phúc, hắn còn vương vấn gì nữa.
Nhi Hoa là một cô gái tốt, khá lí tưởng, hắn là một người con trai tốt, tính tình điềm đạm, biết quan tâm, biết làm ra tiền, hai người độc thân đến với nhau, chuyện đó quá sức là bình thường.