Điện thoại này dùng chung nhé

Nhưng tôi không có năm phút. Bác ấy đang đợi tôi mở miệng. Và có gì đó trong cái nhìn chằm chằm của bác ấy khiến lưỡi tôi cứng đờ.
“Dạ, ừm, ờ... Cháu nghĩ đó là... đó là một cuộc tranh luận thú vị ạ.” Tôi lí nhí nói. “Rất quan trọng trong thời điểm hiện tại, với thế hệ hiện tại. Còn chuyến bay của hai bác thì thế nào ạ? Tôi vội vã thêm vào. Có lẽ chúng tôi nên chuyển sang đề tài phim ảnh hay cái gì đó.
“Không thể nói được.” Bác Wanda đang viết nguệch ngoạc bỗng nhìn lên. “Tại sao người ta lại đi máy bay? Tại sao?”
Tôi không chắc bác ấy có chờ đợi một câu trả lời hay không.
“Dạ, thì... để đi nghỉ và...”
“Bác đã bắt đầu ghi chép để viết một bài nghiên cứu về chủ đề này.” Bác Wanda ngắt lời tôi. “ ‘Hứng thú xê dịch’. Tại sao con người lại cảm thấy bắt buộc phải di chuyển khắp quả địa cầu ? Có phải chúng ta đang lặp lại những con đường di trú cũ của tổ tiên?”
“Mình đã đọc Burrough chưa?” bác Antonyhào hứng hỏi ",Không phải sách, luận án tiến sĩ cơ.”    „
Thậm chí chưa ai thèm nghĩ đến việc cho tôi cốc nước. Cố gắng không bị chú ý đến, tôi lặng lẽ lẩn vào trong bếp tự rót ình một ly rượu vang.
“Bác đoán là Magnus đưa cho cháu chiếc nhẫn ngọc lục bảo của bà nội nó rồi chứ?”
Tôi hốt hoảng nhảy dựng lên. Đã nói đến chuyện nhẫn nhiếc rồi đầy. Giọng bác Wanda có vẻ khang khác, hay là mình tự tưởng tượng ra nhỉ ? Bác ấy có biết chuyện không nhỉ?
“Đúng thế ạ! Chiếc nhẫn... chiếc nhẫn rất đẹp ạ.” Tay tôi run đến nỗi suýt làm đổ rượu.
Bác Wanda không nói gì, chỉ liếc nhìn bácAntony và nhướng lông mày đầy ẩn ý.
Bác ấy làm thế nghĩa là sao? Tại sao lại nhướng lông mày? Họ đang nghĩ gì? Toi rồi, toi rồi, họ sẽ đòi xem nhẫn, mọi việc sẽ vỡ lỡ mất...
“Tay bỏng nên khó đeo nhẫn quá ạ,” tôi tuyệt vọng nói buột ra.
Xong. Đây không phải nói dối nhé. Đúng thế còn gì.
“Bị bỏng à?” Bác Wanda vòng tới cầm bàn tay băng bó của tôi lên xem. “Cháu yêu quý! Cháu phải gặp bác Paul thôi.”
"Paul.” Bác Antony gật đầu. “Đúng rồi. Mình gọi điện cho anh ấy đi, Wanda”
“Đó là hàng xóm của hai bác.” Bác Wanda giải chích. “Bác sĩ da liễu - Giỏi nhất."
Bác ấy đã nhấc điện thoại, quấn sợi dây uốn cong kiểu cổ quanh cổ tay. “Nhà bác Paul ở ngay bên kia đường
Ngay bên kia đường?
Tôi đờ người ra vì kinh hãi. Sao mọi việc lại có thể bung bét nhanh chóng đến vậy? Tôi hình dung ra một người đàn ông nhanh nhẹn đeo túi thầy thuốc đi vào phòng bếp nói: “Chúng ta hãy xem nào,” rồi mọi người tập trung xung quanh tôi để nhìn trong khi tôi tháo lớp vải băng ra.
Tôi có nên chạy ào lên tầng tìm diêm không? Hay là nước nóng? Thực lòng mà nói, tôi nghĩ tôi sẽ đau đớn quằn quại nếu phải thú nhận sự thật...
“Khỉ thật! Anh ấy không ở nhà.” Bác Wanda đặt máy xuống.
“Tiếc quá.” Toi xoay sở thốt ra được, đúng lúc Magnus xuất hiện ở cửa phòng bếp, tiếp theo sau là Felix, cậu chào tôi rồi lại tiếp tục vùi đầu vào quyển giáo trình đang đọc dở.
“Mọi người thế nào ạ?” Magnus hết nhìn tôi lại nhìn bố mẹ anh như thể đang cố đánh giá bầu không khí trong phòng. “Mọi người thế nào ạ? Có phải Poppy trông xinh hơn mọi ngày không nào? Cô ấy thật đáng yêu phải không ạ?” Anh nắm một lọn tóc tôi trong tay rồi lại thả rơi xuống.
Giá mà anh đừng làm vậy. Tôi biết anh cố tỏ ra trìu mến, nhưng cử chỉ đó làm tôi hơi ngượng. Bác Wanda có vẻ bối rối, như thế không biết phải trả lời thế nào.
“Rất dễ mến.” Bác Antony cười lịch sự, như thể bác ấy đang ngắm vườn nhà ai đó.
“Con có gọi được cho Tiến sĩ Wheeler không?" Bác Wanda hỏi.
“Có ạ.” Magnus gật đầu. “Anh ấy nói trọng tâm là nguồn gốc văn hóa."
“Thế à, chắc mẹ đã đọc nhầm,” bác Wanda nói, có vẻ không được hài lòng. “Để xem liệu bài của chúng ta có thể được in trong cùng một tạp chí không." Bác ấy quay sang tôi nói, “Tất cả sáu người trong gia đình, cả Conrad và Margot. Nỗ lực gia đình, cháu thấy đấy. Felix làm chú người đều chung tay!”
Mọi người, trừ mình hiện nháy lên trong đầu tôi.
Thật là vớ vẩn. Bởi vì liệu tôi có muốn viết một bài báo khoa học đăng trên một tạp chí vô danh chẳng ai đọc đến bao giờ? Không. Liệu tôi có làm được thế? Không. Tôi thậm chí có biết nguồn gốc văn hóa là gì không? Không. [Mặc dù tôi khá giỏi về chú thích. Họ có thể giao tôi đảm nhiệm việc đó.]
“Mọi người biết không, Poppy đã có bài đăng trên tạp chí chuyên ngành của cô ấy đấy.” Magnus đột nhiên tuyên bố, như thể anh đã nghe thấy những suy nghĩ của tôi liền nhảy bổ vào bảo vệ tôi. “Đúng không, em yêu?” Anh hãnh diện mỉm cười với tôi. “Đừng khiêm tốn thế.”
“Cháu có bài đăng báo rồi à?" Bác Antony bừng tỉnh nhìn tôi chăm chú hơn bao giờ hết. “A. Hay đấy. Tạp chí nào vậy?"
Tôi nhìn Magnus ngỡ ngàng. Anh nói gì thế không biết?
“Em nhớ chứ,” anh nhắc vở cho tôi. “Chẳng phải em nói là em có bài trong tạp chí định kỳ về vật lý trị liệu gì đó sao?”
Ôi Chúa ơi! Không!
Tôi sẽ xử tử Magnus. Sao anh lại có thể lôi chuyên đó ra nói hả trời?
Cả hai bác Antony và Wanda đều đang đợi tôi trả lời. Thậm chí cả Felix cũng ngẩng đầu nhìn lên với vẻ quan tâm. Họ rõ ràng đang trông chờ tôi thông báo một tin “bom tấn” về tác động văn hóa của vật lý trị liệu lên các bộ lạc phương Bắc hay một điều gì đại loại thế.
“Đó là tờ Họp mặt hằng tuần của các chuyên viên vật lý trị liệu,” cuối cùng tôi lúng búng, mắt dán xuống đất. “Đó không hẳn là một tờ tạp chí định kỳ. Giống... báo ngày hơn ạ. Có lần họ đã đăng một bức thư của cháu.
“Có phải đó là một bài nghiên cứu không?” bác Wanda hỏi.
“Không ạ! Tôi khó nhọc nuốt nước bọt.“ Mà là cách xử lý khi bệnh nhân có mùi mồ hôi. Cháu nói là có lẽ chúng ta nên đeo mặt nạ phòng hơi ngạt. Đó là... bác biết đấy, một câu nói đùa thôi ạ.”
Im lặng.
Tôi xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
“Nhưng chị có viết luận văn tốt nghiệp mà,” Felix hăm hở nói. “Có lần chị kể với em như thế là gì ?” Ngạc nhiên, tôi quay sang thấy cậu đang nhìn tôi với ánh mắt động viên nghiêm túc.
“Đúng thế. Nhưng chị muốn nói là không phải được đăng báo hay gì cả.” Tôi nhún vai lúng túng.
“Một ngày nào đó em muốn đọc luận văn của chị.”
“Được thôi.” Tôi mỉm cười - nhưng thật lòng mà nói thì thế này quá giống thương hại. Tất nhiên là Felix chẳng muốn đọc, cậu chỉ cố tỏ ra thiện chí. Điều đó chứng tỏ cậu là người đáng mến biết bao, nhưng như vậy khiến tôi cảm thấy thêm bi đát, bởi vì tôi hai chín tuổi còn cậu mười bảy tuổi. Hơn nữa, nếu cậu đang cố làm tăng sự tự tin của tôi trước mặt bố mẹ thì điều đó là vô ích, bởi vì họ thậm chí không buồn lắng nghe.
“Tất nhiên, hài hước là một cách biểu đạt mà người ta cần có trong văn hóa kể chuyện của mình.” Bác Wanda nói đầy hồ nghi. “Em nghĩ là Jacob C. Goodson có một nghiên cứu gì đó khá thú vị về đề tài ‘Tại sao loài người nói đùa’..”
“Tôi tưởng nhan đề là ‘Loài người có nói đùa không?’” Bác Antony chữa lại. “Tất nhiên, luận điểm của anh ta là...”
Và họ lại huyên thuyên tiếp. Tôi thở phào, hai má vẫn nóng bừng. Không thể chịu đựng nổi. Giá ai đó hỏi về kỳ nghỉ, về EastEnders[4] hay bất cứ chuyện gì khác trừ chuyện này.
[4] Tên một phim truyền hình nhiều tập chiếu trên đài BBC One. (N.D)
Ý tôi là tôi yêu Magnus và mọi thứ ở anh. Nhưng mới ở đây có năm phút mà tôi đã suy nhược thần kinh. Làm sao tôi có thể sống sót qua mỗi kỳ Giáng sinh hằng năm đây? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu các cả con cái của chúng tôi đều thông minh tuyệt đỉnh và tôi không thể hiểu những gì chúng nói với nhau còn chúng sẽ coi thường tôi vì tôi không có bằng tiến sĩ?
Có mùi hăng bốc lên trong không khí, tôi đột ngột nhận ra món nước sốt Bologna đang cháy. Bác Wanda thậm chí không nhận ra, vẫn đứng bên cạnh bếp lải nhải về Aristode. Tôi nhẹ nhàng lấy cái thìa trên tay bác ấy và bắt đầu đảo. Cảm tạ Chúa, người ta không cần đoạt giải Nobel cũng làm được việc này.
Rốt cuộc việc chuẩn bị bữa tối cũng giúp tôi cảm thấy mình không phải là người thừa. Nhưng nửa giờ sau chúng tôi vẫn ngồi quanh bàn và tôi quay trở lại với tình trạng bối rối ngậm hột thị của mình.
Thảo nào hai bác Antony và Wanda không muốn Magnus lấy tôi. Rõ ràng họ nghĩ tôi là một đứa bị thịt hoàn toàn. Cả nhà đã ăn món Bolognađến giữa bữa mà tôi vẫn không thể mở miệng nói nói một từ. Thật quá khó. Cuộc nói chuyện hệt như một vụ khủng bố. Hoặc cũng có thể xem như một buổi hòa nhạc. Đúng thế. Tôi là người thổi sáo. Tôi có một giai điệu và tôi rất thích chơi, nhưng không có nhạc trưởng dẫn tôi vào. Vì thế tôi bèn tiếp tục nín thở chờ, rồi sợ hãi đánh bài lui.
“… không may biên tập viên lại có cách nhìn nhận kiểu khác. Vì thế cuốn sách của tôi sẽ không được tái bản.” Bác Antony thốt ra một tiếng buồn bã. “Tant pis”[5]
[5] Tiếng Pháp, có nghĩa là “Đành vậy". (N.D).
Đột nhiên tôi bừng tỉnh. Ít nhất lần này tôi thực sự hiểu câu chuyện và có cái gì đó để nói thêm vào!
“Thật tệ quá!” tôi xen vào tiếp ứng. “Tại sao họ lại không chịu tái bản ạ?"
“Họ cần một lượng độc giả nhất định. Họ cần có cầu.” Bác Antony thở dài điệu bộ. “Ôi chà. Không quan trọng.”
“Tất nhiên là quan trọng chứ ạ!” Tôi thấy thế lại càng hăng máu. “Tại sao tất cả chúng ta không giả vờ là độc giả viết thư cho biên tập viên ca ngợi cuốn sách hết lời và đề nghị tái bản?”
Tôi đã hình dung trong đầu nội dung bức thư.Thưa ngài, tôi thật sốc vì cuốn sách tuyệt vời này bị từ chối tái bản. Chúng tôi có thể in thư với nhiều kiểu chữ khác nhau, gửi từ nhiều vùng khác nhau trên khắp cả nước...
‘‘Thế liệu cháu có bỏ tiền túi ra mua một nghìn quyển không?” Bác Antony nhìn tôi chằm chằm như diều hâu.
“Cháu... ơ..." Tôi ngớ người ra, ấp úng. “Có thể...”
“Bởi vì không may, cháu Poppy ơi, nếu nhà xuất bản in một nghìn cuốn sách ế không bán được, thì bác sẽ lâm vào tình trạng còn tồi tệ hơn.” Bác ấy dành cho tôi một nụ cười dữ tợn. “Cháu có hiểu không?”
Tôi cảm thấy mình ngớ ngẩn toàn tập, chẳng còn gì để nói.
“Có ạ,” tôi lúng búng. “Vâng, cháu... cháu hiểu ạ. Cháu xin lỗi.”
Cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, tôi bắt đầu dọn dẹp chén đĩa. Magnus đang vạch ra giấy lập luận gì đó cho Felix, tôi thậm chí không chắc anh có nghe thấy không. Anh cười lơ đãng với tôi và bóp mông tôi khi tôi đi qua. Nói thật, điều đó cũng chẳng làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng khi chúng tôi ngồi xuống trở lại để ăn bánh tráng miệng, Magnus gõ dĩa leng keng và đứng dậy.
“Con muốn nâng cốc chúc mừng Poppy,” anh nói giọng quả quyết. “Và chào đón cô ấy là thành viên mới của gia đình. Không chỉ xinh đẹp, cô ấy còn là một người chu đáo, vui tính và tuyệt vời. Con là người đàn ông rất may mắn.”
Anh nhìn quanh bàn như thể thách thức người nào không đồng ý với mình, tôi bèn ném cho anh một nụ cười biết ơn.
“Con cũng muốn nhiệt liệt chúc mừng bố mẹ trở về nhà!" Magnus nâng ly lên và bố mẹ anh đều gật đầu đáp lại. “Chúng con rất nhớ bố mẹ lúc bố mẹ đi vắng ạ!”
“Con không nhớ,” Felix nói, bác Wanda liền cười phá lên.
“Tất nhiên là con không nhớ gì bố mẹ rồi, đồ quỷ!”
“Và cuối cùng.” Magnus lại gõ ly lần nữa để thu hút sự chú ý “Tất nhiên... Chúc mừng sinh nhật mẹ ạ! Cả nhà chúc mẹ sinh nhât vui vẻ ạ!" Anh làm hiệu hôn gió mẹ mình ở bên kia bàn.
Cái gì? Anh vừa nói cái gì?
Nụ cười của tôi đóng băng trên môi.
“Nghe này, nghe này!" Bác Antony nâng ly. “Chúc mừng sinh nhật mình, vợ yêu quý của tôi."
Hôm nay là sinh nhật mẹ anh ư? Nhưng anh chẳng nói gì với mình cả. Mình không có tấm thiệp nào, không có món quà nào. Sao anh có thể làm vậy?
Đàn ông đúng là đồ bỏ đi.
Felix đã rút từ dưới ghế ra một gói quà trao cho bác Wanda.
"Magnus,” tôi tuyệt vọng thì thầm khi anh ngồi xuống. “Sao anh không nói trước cho em biết hôm nay là sinh nhật bác. Anh chẳng bao giờ nói gì cả! Lẽ ra anh phải nói với em chứ!"
Tôi gần như lắp bắp vì sợ hãi. Lần gặp mặt đầu tiên của tôi với bố mẹ anh kể từ khi chúng tôi đính hôn, họ không thích tôi, và bây giờ là thế này.
Magnus trông có vẻ kinh ngạc. “Em yêu, có chuyện gì không ổn vậy?”
Sao anh lại có thể cù lần đến thế?
“Nếu biết thì em đã mua quà cho bác!" Tôi nói nhỏ, giọng lẫn trong tiếng trầm trồ “Tuyệt vời, Felix!”của bác Wanda trước món quà của Felix mà bác ấy đang mở ra, một cuốn sách có nào đó.
“À!" Magnus phẩy tay. “Mẹ chẳng để ý đâu. Em đừng lo. Em là một thiên thần và mọi người đều yêu quý em. À thế nào, em có thích cái cốc vại không?"
“Cái gì cơ?" Tôi thậm chí không thể hiểu anh đang nói gì.
“Cái cốc vại ‘Mới Cưới’ ấy. Anh treo nó trên cái giá mắc áo trong sảnh mà? Cho tuần trăng mật của chúng ta ấy?” Anh gợi ý trước vẻ mặt nghệt ra của tôi “Anh có nói với em rồi! Anh nghĩ là khá hay.”
“Em không thấy cái cốc vại nào cả." Tôi nhìn anh trừng trừng. “Em nghĩ anh tặng em cái hộp to buộc ruy băng chứ."
“Hộp to nào cơ?” anh hỏi, đến lượt anh trông bối rối.
“Và bây giờ, mình thân yêu,” bác Antony làm ra vẻ trịnh trọng nói với bác Wanda, “tôi không ngại nói với mình là tôi có phần hoang phí với mình năm nay. Chờ tôi một phút nhé...”
Bác ấy đứng dậy đi ra ngoài sảnh.
Ôi Chúa ơi. Ruột gan tôi bỗng dưng lộn tùng phèo. Không. Cầu trời. Không...
“Em nghĩ...” Tôi bắt đầu, giọng lạc đi. “Em nghĩ chắc có lẽ em đã... nhầm lẫn...”
“Cái đồ...” Tiếng quát cáu kỉnhAntony dội từ ngoài sảnh vào. “Chuyện gì thế này?”
Một lát sau bác ấy trở lại phòng, tay cầm chiếc hộp. Một đống lộn xộn. Giấy bọc bị xé rách linh tinh. Chiếc áo kimono thòi ra ngoài. Máu dồn hết cả lên đầu tôi.
“Cháu thực sự rất xin lỗi...” Tôi gần như không nói được ra thành từ. “Cháu cứ tưởng... tưởng đó là quà của cháu. Thành ra cháu... cháu mở ra.”
Im lặng chết người. Mọi gương mặt đều sửng sốt, kể cả Magnus. “Em yêu...” anh bắt đầu một cách yếu ớt, rồi ngưng bặt như thể không nghĩ ra gì để nói.
“Đừng lo!” bác Wanda nhanh nhảu nói. “Đưa nó cho em. Em không để ý giấy bọc đâu.”
“Nhưng có một thứ nữa!” Bác Antony bực dọc chọc tay vào lớp giấy gói. “Cái mẩu kia đâu rồi ? Nó có trong đó không?”
Đột nhiên hiểu ra bác ấy đang nói về cái gì, tôi thầm rên rỉ. Mỗi lần tôi nghĩ sự việc không thể tồi tệ hơn được nữa thì nó lại càng xuống dốc không phanh, lại tìm đến những tầng đáy kinh khủng hơn.
“Cháu biết... cái bác định nói...” Tôi lắp bắp, mặt đỏ như gấc. “Cái này ạ?” Tôi kéo ra một mẩu áo lót từ bên dưới áo ngoài, mọi người liền dán mắt vào nó, sửng sốt như bị điện giật.
Tôi đang ngồi ở bàn ăn tối, mặc áo lót của mẹ chồng tương lai. Hệt như trong một cơn ác mộng mà bạn tỉnh giấc và nghĩ: “Lạy thánh mớ bái! Ơn Trời điều đó chỉ là giấc mơ!"
Những khuôn mặt quanh bàn đều đờ ra, quai hàm xệ xuống giống như một dãy phiên bản của bức tranh Tiếng thét.
“Cháu sẽ... cháu sẽ mang nó đi giặt khô là hơi,” cuối cùng tôi lí nhí không ra tiếng. “Cháu xin lỗi ạ.”
OK. Vậy là buổi tối hôm nay đã diễn ra tồi tệ hết mức. Chỉ có một giải pháp duy nhất, đó là uống rượu liên tục cho tới khi các dây thần kinh của tôi trở nên tê liệt hoặc là tôi say khướt không biết trời đất gì nữa. Cái nào đến trước cũng thế.
Bữa tối đã xong, và coi như mọi người đã bình tâm trở lại sau sự cố áo lót. Cứ tạm cho là thế đi.
Thực tế là họ đã quyết định lấy đó làm chuyện tiếu lâm trong gia đình. Như thế chứng tỏ họ rất tử tế, nhưng như thế cũng có nghĩa là bácAntony liên tục có những nhận xét khôi hài một cách tẻ nhạt như kiểu “Chúng ta ăn sô cô la nhé ? Không phải Poppy đã ăn hết rồi đấy chứ?" Tôi biết mình cần cảm nhận sự hóm hỉnh, nhưng mỗi lần như thế tôi lại co rúm người.
Bây giờ chúng tôi đang ngồi trên những chiếc ghế sofa kiểu cũ, mấp mô trong phòng khách chơi trò xếp chữ Scrabble. Cả gia đình Tavish đều nghiện chơi Scrabble. Họ có một tấm bảng đặc biệt, xoay được, những miếng gỗ sáng bóng và thậm chí một cuốn sổ bọc da trong đó ghi chép kết quả chơi từ hồi năm 1998. Hiện tại bác Wanda là người dẫn đầu, Magnus đứng thứ hai với số điểm sát nút.
Bác Antony chơi đầu tiên, và xếp được chữ OUTSTEP (74 điểm). Bác Wanda xếp được IRIDIUMS (65 điểm). Felix xếp được chữ CARYATID (80 điểm). Magnus xếp đuợc chữ CONTUSED (65 điểm). [Hoàn toàn không hiểu phần lớn những từ này có nghĩa gì.] Và tôi xếp được chữ STAR (5 điểm).
Ở nhà tôi, “STAR" đã là một từ hay. Năm điểm đã là một kết quả tương đối tử tế. Đáng lẽ bạn không phải nhận những cái nhìn thương hại hay những tiếng hắng giọng và cảm thấy như một kẻ thảm bại.
Thông thưòng thì tôi không hay hồi tưởng về quá khứ. Đó không phải thói quen của tôi. Nhưng giờ ngồi đây, đờ người thất bại, cong đầu gối, hít vào mùi nhà Tavish ẩm mốc sách vở, thảm len và lò sưởi gỗ kiểu cũ, tôi không thể không nhớ lại ngày xưa. Chỉ một khe mở hé. Chỉ một cửa sổ bé xíu của ký ức. Chúng tôi ở trong phòng bếp. Tôi và các em trai tôi, Toby và Tom, ăn bánh mì nướng và mứt Marmite quanh bảng chơi xếp chữ. Tôi nhớ rất rõ, tôi thậm chí có thể ngửi thấy hương vị mứt Marmite. Toby và Tom trở nên thất vọng đến nỗi hai đứa làm một đống miếng xếp chữ bằng giấy mặc mọi người lấy bao nhiêu cũng được. Cả phòng ngập trong những mẩu giấy cắt làm bốn với những chữ cái viết nguệch ngoạc bằng bút bi. Tom lấy cho sáu chữ Z và Toby có mười chữ E. Nhưng hai đứa vẫn chỉ ghi được khoảng bốn điểm mỗi lượt, rốt cuộc kết thúc bằng một trận ẩu đả, hò hét: “Thế là không công bằng! Không công bằng!”
Cảm thấy nước mắt sắp trào ra, tôi chớp mắt liên hồi. Tôi đang xử sự thật ngu ngốc. Lố bịch. Thứ nhất, đây là gia đình mới của tôi và tôi đang cố gắng hòa nhập với họ. Thứ hai, Toby và Tom đều lớn cả rồi và đã đi học ở xa. Hai đứa đã vỡ giọng rồi, Tom còn để râu nữa. Chúng tôi không bao giờ chơi Scrabble. Tôi thậm chí không biết cái bộ bàn chơi ở đâu. Thứ ba...
“Poppy ơi?”
“Dạ. Vâng! Em đang... cố tìm ra từ..."
Chúng tôi đã sang ván thứ hai. Bác Antony đã mở rộng từ OUTSTEP thành từ OUTSTEPPED. Bác Wanda đã đồng thời xếp được từ OD [Có vẻ đó là một từ. Tôi thật ngờ nghệch.] và OVARY. Felix xếp được từ ELICIT, còn Magnus xếp được từ YUK. Felix không chấp nhận từ này, nhưng nó có trong từ điển, hơn nữa với từ ấy Magnus ghi được rất nhiều điểm. Bây giờ Felix đang ra ngoài pha cà phê còn tôi thì loay hoay vô vọng với những miếng xếp chữ gần năm phút rồi.
Tôi muốn về mà không nhấc nổi mình đứng lên được, tôi xấu hổ quá. Lẽ ra tôi không nên đồng ý chơi. Tôi nhìn chằm chằm vào những chữ cái ngu xuẩn, thực sự đây là từ khả dĩ nhất tôi có thể tạo ra.
“P-I-G," bác Antony cẩn thận đánh vần từng chữ trong khi tôi đặt các miếng xếp xuống. “Pig. Là... động vật, bác hiểu thế đúng không?"
“Giỏi lắm!" Magnus sôi nổi nói. “Sáu điểm!"
Tôi không thể nhìn anh. Tôi khổ sở sờ soạng lấy hai miếng xếp nữa. A và L Như thế thì được tích sự gì!
“Chị Poppy ơi," Felix quay trở lại với một khay cà phê. “Điện thoại của chị đang kêu trong phòng bếp. Chị xếp được từ gì thế? Ô, ‘Pig’ à." Miệng cậu ấy co rúm khi nhìn vào bảng chơi, và tôi thấy bác Wanda ném cho cậu ấy một cái chau mày cảnh cáo.
Tôi không thể chịu đựng hơn được nữa.
“Cháu xin phép vào bếp xem ai gọi điện thoại ạ,” tôi nói. “Có thể có việc gì quan trọng."
Tôi chuồn khỏi phòng bếp, lôi điện thoại khỏi túi và tựa vào bàn bếp. Có ba tin nhắn của Sam, gửi hai tiếng trước, bắt đầu bằng “Chúc may mắn.”Rồi hai mươi phút sau anh ta viết: “Có chuyện làm phiền,” sau đó là “Cô còn đó không?”
Điện thoại cũng là anh ta gọi. Tôi nghĩ mình nên xem có chuyện gì. Tôi vừa quay số máy anh ta trong tâm trạng rầu rĩ, vừa nhặt nhạnh những mẩu bánh sinh nhật còn sót lại trên bàn bếp.
“Tốt lắm. Poppy. Cô giúp tôi một việc này được không ?” Anh ta nói ngay khi điện thoại được thông. “Tôi không ngồi ở bàn làm việc, điện thoại của tôi lại có vấn đề. Tôi cần gửi thư cho Viv Amberley mà không gửi đi được. Cô giúp tôi nhé?”
“À đúng rồi, Vivien Amberley," tôi bắt đầu vẻ hiểu biết, rồi lập tức dừng lại ngay.
Có lẽ tôi không nên để lộ ra là mình đã đọc toàn bộ thư từ liên quan đến Vivien Amberley. Cô ta đang làm ở bộ phận Chiến lược nhưng đã xin việc ở một công ty tư vấn khác. Sam muốn giữ cô ta lại bằng mọi giá nhưng không kết quả. Và bây giờ cô ta báo sẽ thôi việc vào ngày mai.
OK. Tôi biết tôi đã tọc mạch vào việc của người khác. Nhưng khi bạn bắt đầu đọc thư của người khác, bạn không thế ngừng được. Bạn phải biết chuyện gì đã diễn ra. Bạn nghiện lần theo chuỗi thư trả lời qua lại và luận ra câu chuyện. Lúc nào cũng đi ngược lại thời gian. Giống như quấn lại những cuộn phim nhỏ về cuộc đời ấy.
“Tôi sẽ rất biết ơn cô,” Sam nói, “nếu cô có thể gửi cho cô ấy một thư ngắn từ một trong những địa chỉ của tôi. Gửi tới vivienamberley@ skyhinct , cô đã ghi được chưa?”
Đúng thật là. Tôi là thư ký riêng của anh ta chắc?
“À... rồi rồi,” tôi miễn cưỡng nói, nhập địa chỉ mail của cô ta. “Tôi viết gì đây?”
“Chào Viv. Tôi rất muốn thảo luận kỹ lưỡng lần nữa với cô. Mong cô gọi điện để thu xếp một cuộc gặp ngày mai bất cứ lúc nào thuận tiện. Tôi tin chúng ta sẽ tìm ra giải pháp nào đó. Sam.”
Tôi bấm cẩn thận, sử dụng bàn tay không quấn băng – rồi ngập ngừng.
“Cô đã gửi chưa?” Sam hỏi.
Ngón tay cái của tôi ở trên phím sẵn sàng ấn Gửi. Nhưng tôi không thể làm được.
“Alô?”
“Đừng gọi cô ấy là Viv," tôi buột miệng. “Cô ấy không thích thế đâu. Cô ấy thích được gọi là Vivien.”
“Cái gì?” Giọng Sam nghe sửng sốt. “Cái con khỉ.."
“Cô ấy nói thế trong một bức thư cũ được gửi chuyển tiếp tới hộp thư này. Cô ấy đề nghị Peter Snell đừng gọi cô ấy là Viv, nhưng anh ta không để ý. Jeremy Atheling cũng không để ý tới điều đó. Và bây giờ cả anh cũng gọi cô ấy là Viv!”
Im lặng một lát.
“Poppy,” cuối cùng Sam nói, và tôi hình dung ra cặp lông mày rậm của anh ta nhíu lại. “Cô đọc thư từ của tôi à?”
“Làm gì có!” tôi chống chế. “Tôi chỉ liếc qua vài cái...”
“Cô chắc chắn về vụ Viv này chứ?”
“Đúng thế! Đương nhiên!”
“Tôi sẽ tìm xem cái thư đó bây giờ...” Tôi ột ít vụn kem vào miệng trong lúc chờ đợi – rồi Sam quay lại ở đầu máy bên kia.
“Cô nói đúng!”
“Tất nhiên là tôi đúng!”
“OK. Cô có thể đổi tên cô ấy sang Vivien được không?”
“Chờ một chút...” Tôi sửa bức thư rồi gửi đi. “Xong rồi.”
“Cảm ơn cô. Cô đã cứu cho tôi một bàn thua trông thấy. Cô rất nhạy bén. Cô lúc nào cũng nhạy bén như vậy à?”
Đúng thế đấy. Tôi nhạy bén lắm, thế nên từ Scrabble duy nhất tôi có thể tìm ra là “con lợn.”
“Vâng, lúc nào tôi cũng nhạy bén” tôi nói giọng tự trào, nhưng tôi không nghĩ anh ta nhận ra.
“Ờ, tôi nợ cô lần này. Tôi xin lỗi đã làm gián đoạn buổi tối của cô. Chỉ vì đây là một tình huống tương đối khẩn cấp.”
“Đừng lo. Tôi hiểu vấn đề.” Tôi nói một cách hiểu biết. “Anh biết không, tôi tin chắc là Vivien thực sự muốn ở lại Tập đoàn Tư vấn Bạch Cầu.”
Á á. Tôi lỡ lời rồi.
“Ồ vậy ư? Tôi cứ nghĩ cô không đọc thư của tôi.”
“Tôi không hề!” tôi vội vã nói. “Ý tôi là... anh biết đấy. Có thể là một hai cái. Đủ để có ấn tượng.”
“Ấn tượng!” Anh ta cười phá lên. “Được rồi, cô Poppy Wyat, ấn tượng của cô thế nào? Tôi đã hỏi ý kiến của mọi người, sao cô không quẳng cái ý kiến đáng giá hai xu của vào luôn một thể? Tại sao chiến lược viên hàng đầu của chúng tôi lại muốn bỏ sang làm ột công ty nhỏ hơn trong khi tôi sẵn sàng đáp ứng cho cô ta mọi thứ cô ta muốn, từ thăng tiến, tới tiền bạc, tới vị trí nổi bật hơn...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui