Điện thoại này dùng chung nhé

Lần này tôi không hề gặp một tẹo khó khăn nào khi vào cửa - thực tế có cả một ban tiếp đón đứng đợi tôi. Sam, Vicks, Robbie, Mark và một vài người nữa tôi không nhận ra đang đứng gần cánh cửa kính với một tấm thẻ ra vào sẵn sàng, rồi những cái bắt tay, rất nhiều lời giải thích kéo dài suốt cả lúc đi lên bằng thang máy mà tôi chỉ hiểu một nửa vì họ cứ liên tục ngắt lời nhau. Nhưng nội dung chính là thế này: những tin nhắn trên máy xác thực mười mươi ai là người gây ra chuyện. Một số nhân viên đã bị lôi ra tra hỏi. Justin mất bình tĩnh và cơ bản thú nhận mọi việc. Một nhân viên cấp cao khác, Phil Stanbridge, cũng liên quan, điều này khiến mọi người đều sửng sốt. Ed Exton im hơi lặng tiếng hoàn toàn. Các luật sư đang nhóm họp. Không ai biết chắc liệu còn có thủ tục tố tụng hình sự hay không, nhưng điều quan trọng là tên tuổi của Ngài Nicholas đã được rửa sạch. Chú ấy mừng như lên tiên. Sam cũng mừng như lên tiên.
ITN có phần không hài lòng bằng, bởi câu chuyện đã đi từ “Cố vấn chính phủ tham nhũng” sang “Vấn đề nội bộ công ty được giải quyết,” nhưng họ vẫn phát một phóng sự tiếp nối và tự cho rằng mình là người đã khám phá ra mọi việc.
“Cả công ty sẽ bị xáo trộn vì việc này,” Sam hào hứng nói trong khi chúng tôi sải bước dọc hành lang. “Mọi thứ sẽ được quyết định lại."
“Vậy là anh đã thắng,” tôi bạo dạn nói, anh ngừng lại, ngoác miệng cười theo kiểu tôi chưa bao giờ thấy.
“Đúng thế. Chúng ta đã thắng.” Sam đi tiếp, đẩy cửa dẫn tôi vào phòng làm việc. “Cô ấy đây! Chính là cô ấy đấy. Poppy Wyatt!”
Hai thanh niên mặc quần jean đang ngồi trên ghế sofa đứng dậy, bắt tay tôi, tự giới thiệu là Ted và Marco.
“Vậy là chị có chiếc điện thoại trứ danh đó,” Marco nói. “Em có thể xem được không?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi thò tay vào túi, lấy chiếc điện thoại ra giao cho họ. Mấy cậu đó xem xét một hồi, ấn nút này nọ, nheo mắt nhìn, chuyền tay nhau.
Chẳng còn lời nhắn bằng chứng phạm tội nào trong đó nữa đâu, tôi muốn thốt lên. Hãy tin tôi đi, nếu không tôi đã nói cho các cậu biết rồi.
“Chị có phiền không nếu bọn em giữ nó?” cuối cùng Marco nói, ngước lên nhìn.
“Giữ nó ư?” Sự thất vọng trong giọng nói của tôi quá rõ ràng đến mức cậu ta tỏ ra ngạc nhiên, không biết phản ứng lại thế nào.
“Xin lỗi. Đây là chiếc điện thoại của công ty, thế nên em cho rằng...” cậu ta ngập ngừng.
“Đây không còn là điện thoại của công ty nữa,” Sam cau mày nói. “Anh đã tặng nó cho Poppy. Đây là điện thoại của cô ấy.”
“Ồ.” Marco hít hà. Cậu ta có vẻ lúng túng như gà mắc tóc. “Vấn đề là, bọn em muốn xem xét kỹ lưỡng. Có thể cần một chút thời gian. Có thể bọn em sẽ đưa lại cho chị sau, nhưng ai mà biết được sau bao lâu...” Cậu ta nhìn Sam chờ chỉ dẫn. “Ý em là, em chắc chắn rằng bọn em có thể kiếm cho chị một cái điện thoại thay thế, đời mới, bất cứ loại gì chị muốn...”
“Đúng vậy.” Sam gật đầu. “Bao nhiêu tiền cũng được.” Anh nhe răng cười với tôi. “Cô có thể có chiếc điện thoại công nghệ cao nhất hiện có mặt trên thị trường.”
Tôi không muốn chiếc điện thoại công nghệ cao nhất hiện có mặt trên thị trường. Tôi muốn cáikia cơ. Cái điện thoại của chúng tôi. Tôi muốn giữ nó nguyên vẹn, không phải từ bỏ nó, để nó bị mấy cậu kỹ thuật này chọc ngoáy. Nhưng... tôi có thể nói gì đây?
“Được thôi.” Tôi mỉm cười, mặc dù bụng hơi quặn lên. “Các cậu cứ cầm đi. Chỉ là một cái điện thoại thôi mà.”
“Còn về danh bạ, thư từ tin nhắn của chị cũng như tất cả những cái khác...” Marco đưa mắt nhìn Ted vẻ hồ nghi.
“Tôi cần các tin nhắn.” Tôi hoảng hốt thấy giọng mình run rẩy đến vậy. Tôi có cảm giác như thể bị xâm phạm đời tư. Nhưng tôi chẳng thể làm gì được. Sẽ là vô lý và ngáng trở công việc nếu từ chối không trả họ chiếc điện thoại.
“Bọn em có thể in ra.” Ted rạng rỡ nói. “Chị thấy thế nào? Bọn em có thể in tất cả ra cho chị, như thế chị sẽ có bản lưu lại.”
“Một số trong đó là tin nhắn của anh.” Sam chỉ ra.
“Đúng thế, một số là của anh.” Tôi gật đầu.
“Sao cơ?” Marco hết nhìn tôi lại nhìn Sam. “Xin lỗi, em lẫn lộn hết cả. Điện thoại này là của ai?”
“Thực ra là của anh ấy, nhưng tôi là người dùng nó...”
“Cả hai bọn anh đều dùng nó,” Sam giải thích. “Dùng chung.”
“Dùng chung ư?” Cả Maro và Ted đều có vẻ hãi hùng đến nỗi tôi chỉ muốn cười ré lên.
“Em chưa từng gặp ai dùng chung điện thoại bao giờ cả.” Marco nói huỵch toẹt. “Phát ốm lên được.”
“Em cũng thế.” Ted nhún vai. “Đến bạn gái em, em cũng không đời nào dùng chung điện thoại.”
“Thế... hai vị thấy dùng chung điện thoại thế nào?” Marco hỏi, tò mò hết nhìn Sam lại nhìn sang tôi.
“Cũng có những lúc khó xử,” Sam nói, nhướng lông mày lên.
“Đúng là có những lúc khó xử,” tôi gật đầu. “Nhưng thực ra tôi khuyến nghị nên dùng chung điện thoại.”
“Anh cũng thế. Mọi người đều nên thử làm thế ít nhất một lần.” Sam nhe răng nhìn tôi cười, và tôi không kìm nổi cười lại.
“Đư... được.” Marco nghe như thể cậu ta nhận ra mình đang đối phó với mộc cặp bệnh hoạn. bọn em sẽ lo vụ này. Đi thôi, Ted.”
“Hai đứa cần khoảng bao nhiêu thời gian?” Sam hỏi.
Ted nhăn mặt. “Cũng phải một lúc. Chắc một tiếng?”
Họ biến mất khỏi phòng làm việc của Sam, và anh đóng cửa lại. Trong thoáng lát, chúng tôi chỉ nhìn nhau, tôi nhận thấy trên má anh có một vết xước nhỏ xíu. Tối qua anh không có vết đó.
Tối qua. Trong khoảnh khắc tôi được đưa trở lại vào rừng. Tôi đang đứng trong bóng tối, mũi ngửi thấy mùi than bùn, tai nghe thấy những âm thanh của rừng, và tay anh quấn xung quanh người tôi, miệng anh...
Không. Thôi đi, Poppy. Đừng lảng vảng ra đó nữa. Đừng nhớ lại, đừng tự hỏi, và cũng đừng...
“Chao ôi là một ngày!” cuối cùng tôi nói, mò mẫm tìm vài từ nhẹ nhàng hay ho.
“Đúng như cô nói.” Sam dẫn tôi ra chỗ chiếc ghế sofa, tôi lúng túng ngồi xuống, cảm giác như một người đang đi phỏng vấn xin việc.
“Thế nào. Bây giờ chỉ có hai chúng ta... Mọi việc của cô thế nào? Những thứ khác sao rồi?”
“Chẳng có gì để báo cáo cả.” Tôi nhún vai cố tình ra vẻ vô lo. “À, chỉ có điều là tôi sẽ hủy bỏ đám cưới.”
Khi nói ra thành tiếng những lời này, tôi cảm thấy hơi nôn nao. Rồi đây tôi sẽ phải thốt ra những từ này bao nhiêu lần? Bao nhiêu lần tôi sẽ phải giải thích với chính mình? Tôi sẽ đối phó ra sao trong mấy ngày tới?
Sam gật gù, co người lại. “OK. Khá là ảm đạm đấy.”
“Không tươi sáng chút nào.”
“Cô nói chuyện với anh tao:p>
“Với bác Wanda. Tôi đến gặp bác ấy ở nhà. Tôi nói: ‘Bác Wanda ơi, bác thực sự nghĩ cháu thấp kém hơn hay đây chỉ là cháu tượng tưởng ra ạ?’ ”
“Cô làm thế thật sao?” Sam kêu lên, vẻ vui mừng.
“Nguyên văn luôn.” Tôi không nhịn được cười trước vẻ mặt anh, mặc dù tôi cũng nửa muốn khóc. “Anh chắc phải tự hào vì tôi lắm hả.”
“Giỏi lắm, Poppy.” Anh giơ một tay lên tán dương tôi. “Tôi biết phải bạo gan lắm mới làm được thế. Và câu trả lời là thế nào?”
“Tất cả đều do tôi tưởng tượng ra.” Tôi thừa nhận. “Bác ấy thực ra khá dễ mến. Tiếc thay cho con trai bác ấy.”
Im lặng một lúc. Tôi cảm thấy thật mông lung. Đám cưới bị hủy. Tôi đã nói điều này ra thành lời, vậy nên nó phải là sự thật. Nhưng có cảm giác như thể độ xác thực của nó cũng chỉ như câu: “Những kẻ từ hành tinh khác đã xâm nhập vào Trái Đất” vậy.
“Thế bây giờ kế hoạch của cô là thế nào?” Sam bắt gặp cái nhìn của tôi và tôi nghĩ mình thấy một câu hỏi khác trong mắt anh. Một câu hỏi về anh và tôi.
“Không biết,” tôi nói sau một hồi.
Tôi cố gắng trả lời câu hỏi của anh, một cách lặng lẽ - nhưng tôi không biết mắt mình có biểu cảm không. Tôi không biết Sam có thể hiểu không. Sau một hồi, không nhìn anh lâu hơn được nữa, tôi vội cúi gằm mặt. “Từ từ đón nhận sự việc, tôi đoán thế. Sẽ có rất nhiều thứ khó gặm phải giải quyết.”
“Tôi tin là vậy.” Sam ngập ngừng. “Cô có muốn uống một tách cà phê không?”
Hôm nay tôi đã uống quá nhiều cà phê đến độ sắp biến thành hạt cà phê luôn rồi... nhưng mặt khác, tôi không chịu nổi bầu không khí nén chặt này. Tôi không thể đánh giá điều gì. Tôi không thể đọc được ý nghĩ không biết mình đang chờ đợi hay mong muốn điều gì nữa. Chúng tôi là hai người bị số phận đẩy lại với nhau trong giây lát và bây giờ đang cùng giải quyết công việc. Vậy thôi.
Thế thì tại sao ruột gan tôi lại nôn nao mỗi lần anh mở miệng nói? Tôi đang chờ đợi anh nói quái quỷ gì đây?
“Cảm ơn anh, tôi rất muốn một tách cà phê. Anh có loại không caffein không?” Tôi nhìn Sam loay hoay với cái máy pha cà phê trên mặt bàn ở góc phòng làm việc, anh đang cố làm ra lớp bọt sữa. Tôi nghĩ đây là một cách giải tỏa đáng hoan nghênh cho cả hai chúng tôi. “Anh đừng lo,” cuối cùng tôi nói, thấy anh có vẻ thất vọng, lắc cái máy. “Tôi uống cà phê đen cũng được.”
“Cô ghét cà phê đen cơ mà.”
“Làm sao anh biết?” Tôi cười ngạc nhiên.
“Có lần cô nói vậy với Lucinda trong thư mà.” Anh xoay người, miệng hơi nhếch lên. “Cô nghĩ cô là người duy nhất chơi trò do thám à?
“Anh có trí nhớ tốt đấy,” tôi nhún vai. “Thế anh còn nhớ điều gì nữa nào?”
Im lặng. Khi ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt tôi, trái tim tôi bắt đầu gõ trống khe khẽ. Cặp mắt anh rất nghiêm túc, đen láy và chan chứa. Càng nhìn lâu vào mắt anh, tôi lại càng muốn nhìn lâu hơn nữa. Nếu anh cũng đang nghĩ những gì tôi đang nghĩ, thì...
Không. Dừng lại, Poppy. Tất nhiên là anh không nghĩ thế. Và tôi thậm chí không biết mình đang nghĩ gì, không rõ lắm...
“Tôi bảo này, anh đừng lo về vụ cà phê nhé.” Tôi đột ngột đứng lên. “Tôi sẽ ra ngoài một lát.”
“Cô có chắc không?” Sam có vẻ ngạc nhiên.
“Chắc mà, tôi không muốn làm vướng chân anh.” Tôi tránh không nhìn vào mắt anh khi đi ngang qua. “Tôi có mấy việc lặt vặt phải làm. Gặp lại anh sau một tiếng nữa nhé.”
Tôi chẳng làm việc lặt vặt gì cả. Tôi chẳng có hứng thú. Tương lai của tôi đã chệch hướng, và tôi biết mình sẽ phải ra tay giải quyết nhưng ngay lúc này tôi không thể đối mặt với điều đó. Từ văn phòng của Sam, tôi lang thang tới tận nhà thờ Thánh Paul. Tôi ngồi trên bậc thềm, dưới nắng vàng nhìn đám khách du lịch, giả vờ mình đang đi nghỉ, chạy trốn khỏi cuộc sống của chính bản thân. Rồi cuối cùng, tôi quay trở lại. Lúc tôi được dẫn vào phòng làm việc của Sam, anh đang gọi điện, liền gật đầu với tôi, chỉ vào chiếc điện thoại ra vẻ xin lỗi.
“Cốc cốc!” Ted lấp ló ngoài cửa, tôi giật mình. “Xong hết rồi. Bọn em thấy trong đó có ba thể loại.” Cậu ta bước vào phòng, tay cầm một mớ giấy A4 ngồn ngộn. “Phiền toái duy nhất là, bọn em phải in mỗi tin nhắn ra một tờ giấy riêng. Có khác nào trọn bộ Chiến tranh và hòa bình không chứ.”
“Chà chà.” Tôi không thể tin nổi cậu ta đang cầm bao nhiêu tờ giấy. Tôi chắc chắn không thể gửi từng đó tin nhắn và email? Ý tôi là tôi chỉ mới giữ cái điện thoại đó vài ngày mà.
“Thế đấy.” Ted đặt đống giấy xuống bàn với tác phong rất chuyên nghiệp và chia thành ba đống. “Một cậu đã phân loại thư từ trong khi bọn em xử lý. Đây là thư từ của anh Sam. Thư công việc, vân vân. Thư đến, thư đi, thư nháp, mọi thứ. Anh Sam, của anh đây.” Cậu ta giơ ra lúc Sam từ bàn làm việc đứng lên.
“Tốt lắm, cảm ơn cậu,” Sam nói, lật lật qua đống giấy.
“Bọn em cũng đã in tất cả các văn bản gửi kèm. Những cái này về nguyên tắc cũng có trên máy tính của anh, nhưng đề phòng trường hợp... Còn đây là của chị, chị Poppy.” Cậu ta gõ lên đống giấy chứ hai. “Về nguyên tắc mọi cái đều ở đây.”
“Ừ, cảm ơn cậu.” Tôi giở qua đống giấy xem.
“Còn đây là đống thứ ba.” Ted nhíu mày như thể bối rối không hiểu. “Bọn em không rõ phải làm gì với đống này. Nó... nó liên quan đến cả hai anh chị.”
“Ýcậu là thế nào?” Sam nhìn lên hỏi.
“Đây là thư từ giữa hai người với nhau. Tất cả tin nhắn, email và những thứ tạp pí lù khác mà hai người đã trao đổi qua lại. Theo thứ tự thời gian.” Ted nhún vai. “Em không biết ai trong hai người muốn giữ đống này, hay là bọn em nên vứt nó đi... có quan trọng không?” Cậu ta đặt đống giấy xuống, tôi ngỡ ngàng nhìn tờ giấy trên cùng. Đó là một bức ảnh lòe nhòe chụp tôi trong gương, tay cầm điện thoại và đang làm dấu hiệu Brownie. Tôi đã quên mình từng làm thế. Tôi lật sang trang tiếp theo thì thấy tin nhắn chỉ có một dòng của Sam:
Lẽ ra tôi có thể gửi ảnh này cho cảnh sát bắt cô.
Và trang sau đó là câu trả lời của tôi:
Tôi đánh giá rất, rất cao điều đó. Cảm ơn.
Cảm giác như cách đây cả triệu năm rồi. Lúc đó Sam chỉ là một người xa lạ, ở đầu kia đường dây điện thoại. Khi tôi chưa từng gặp mặt anh, khồng hề biết anh như thế nào... Tôi cảm thấy có gì đó chuyển động bên vai tôi. Sam cũng đã lại xem.
“Thật lạ khi thấy tất cả thư từ in ra giấy,” anh nói.
“Công nhận.” Tôi gật đầu.
Tôi giở thấy một bức ảnh chụp chiếc răng sâu mục ruỗng và cả hai chúng tôi đồng thời phá lên cười.
“Nhiều ảnh chụp răng phết nhỉ?” Ted nói, nhìn chúng tôi với vẻ tò mò. “Bọn em tự hỏi mấy cái đó có ý nghĩa gì. Chị làm trong ngành răng hàm mặt à, chị Poppy?”
“Không hẳn thế.” Tôi giở qua những trang giấy, như bị thôi miên. Có mọi thứ chúng tôi từng nói với nhau. Hết trang này sang trang khác là những mẩu tin nhắn, trao đi gửi lại, giống như một quyển sách về những ngày vừa qua.
WHAIZLED. Dùng chữ D trong từ OUTSTEPPED. Điểm nhân ba, cộng 50 điểm thưởng.
Anh đã hẹn khám răng chưa? Răng anh sẽ mục hết đấy!!!
Cô đang làm gì mà thức khuya thế?
Mai là tôi tàn đời rồi.
Tôi có thể hiểu điều đó làm cô thao thức đến thế nào. Tại sao đời cô lại tàn?
Cà vạt của anh bị lệch rồi.
Tôi không biết là cô có giấy mời của tôi đấy.
Chỉ ghé qua lấy túi quà cho anh thôi mà. Tất cả là một phần của công việc. Không cần phải cảm ơn đâu.
Vicks phản ứng thế nào?
Khi đọc tới những mẩu tin gửi tối hôm qua, tôi cảm thấy nghẹt thở Nhìn những từ này tôi thấy như thể mình quay trở lại đó.
Tôi không dám nhìn Sam hay để lộ ra một tí cảm xúc nào, vì vậy tôi bình thản lật qua đống giấy như thể không thực sự bận tâm, chỉ bắt gặp những mẩu tin nhắn kỳ cục chỗ nọ chỗ kia.
Có ai biết cô đang nhắn tin cho tôi không?
Tôi không nghĩ thế. Chưa ai biết.
Nguyên tắc sống của tôi: đừng đơn độc đi vào rừng tối có ma quỷ.
Cô đâu có đơn độc.
Rất vui là điện thoại tôi nhặt được là của anh.
Tôi cũng thế.
Xoxoxoxoxoxoxoxoxoxoxo Chẳng thấy anh đâu cả.
Tôi đây rồi. Đến ngay.
Và đột nhiên cổ tôi nghẹn ứ. Đủ rồi. Thôi nào. Tôi quẳng mớ giấy trở lại chỗ cũ và nhìn lên mỉm cười vô tư lự.
“Chà chà.”
“Vâng, ờ, như em nói," Ted nhún vai, “bọn em không biết phải gì với đống này.”
“Bọn anh sẽ xử lý,” Sam nói. “Cảm ơn cậu, Ted.”
Gương mặt anh trầm tĩnh. Chẳng biết anh có cảm giác gì không khi đọc những dòng tin nhắn đó.
“Thế bọn em có thể làm gì thì tùy với cái điện thoại chứ?” Ted nói.
“Không vấn đề gì.” Sam gật đầu. “Chào cậu, Ted.”
Khi Ted biến mất, Sam lại đi về phía chiếc máy pha cà phê pha một cốc cà phê mới.
“Nào, để tôi pha cho cô một cốc cà phê nhé. Tôi đã biết phải làm thế nào rồi.”
“Không cần thiết đâu, thật mà,” tôi nói, nhưng chiếc máy đột nhiên phun ra sữa nóng với tiếng xì xì ầm ĩ đến độ có cố nói cũng chẳng ích gì.
“Của cô đây.” Anh đưa cho tôi cốc cà phê.
“Cảm ơn anh.”
“Thế... cô có muốn giữ những cái này không?” Anh chỉ vào đống giấy.
Cảm thấy hơi nóng từ chân đang lên, tôi bèn nhấp một ngụm cà phê, câu thời gian. Chiếc điện thoại đã mất. Những tờ giấy in này là dấu ấn duy nhất của quãng thời gian kỳ cục và tuyệt diệu đó. Tất nhiên là tôi muốn giữ chúng.
Nhưng vì một lý do nào đó, tôi không thể thú nhận với Sam.
“Tôi thế nào cũng được.” Tôi cố gắng lấy giọng thản nhiên. “Anh có muốn giữ không?”
Sam không nói gì, chỉ nhún vai.
“Ý tôi là, tôi không cần những giấy tờ đó vào việc gì cả...” tôi ngập ngừng.
“Không.” Anh lắc đầu. “Toàn là thứ vụn vặt thôi...” Điện thoại của anh kêu “bíp” báo tin nhắn, anh lôi nó từ trong túi ra. Anh chăm chú nhìn màn hình rồi cau có. “Ôi chúa ơi. Ôi thiên địa quỷ thần ơi. Đây là tất cả những gì tôi cần.”
“Có chuyện gì không ổn sao?” tôi hoảng hốt nói. “Có liên quan tới những tin nhắn thoại kia không?”
“Không phải thế.” Anh nhìn tôi từ dưới hàng mi. “Cô đã gửi quái quỷ gì cho Willow vậy?”
“Sao cơ?” Tôi giương mắt nhìn anh, ngơ ngác.
“Cô ta đang gây chiến về một bức thư nào đó của cô. Mà cô gửi thư cho Willow làm cái khỉ gì cơ chứ?”
“Tôi có gửi đâu!” Tôi trố mắt nhìn anh, hoang mang. “Tôi chưa bao giờ gửi thư cho cô ta cả! Tôi thậm chí còn không biết cô ta!”
“Hừm, đó không phải là những gì cô ta nói...” Anh ngừng lời vì điện thoại lại nháy bíp bíp lần nữa. “OK. Xem nào... cô có nhận ra cái này không?” Anh đưa điện thoại cho tôi và tôi bắt đầu đọc.
Đồ chết tiệt, Willow Phù Thủy, cô có thể ĐỂ CHO SAM YÊN VÀ THÔI KHÔNG VIẾT CHỮ HOA KHÓ CHỊU ĐƯỢC KHÔNG? Và cô nên biết điều này: cô không phải là bạn gái của Sam. Thế nên cô đừng thừa hơi quan tâm tối qua anh ấy làm gì với một cô gái “đỏm dáng”? Sao cô không lo cho cái thân cô đi hả?????
Một cảm giác lạnh toát đang trườn khắp người tôi.
OK. Có thể là tôi đã gõ cái gì đó từa tựa như thế sáng nay, trong khi đang ngồi trên tàu điện ngầm để tới văn phòng của Sam. Chỉ vì tức giận trước một cơn lải nhải nữa của Willow. Chỉ để xả hơi một tí. Nhưng tôi không gửi thư đi. Ý tôi là, đương nhiên tôi không gửi nó. Tôi không bao giờ, không bao giờ gửi nó...
Ôi trời...
“Tôi... ờ…” Miệng tôi hơi khô, cuối cùng tôi ngẩng đầu lên. “Rất có thể tôi đã viết như thế, chỉ đùa thôi. Và sau đó tôi nhỡ tay ấn phím Gửi. Hoàn toàn vô tình. Ý tôi là, tôi không cố ý làm thế,” tôi bổ sung, chỉ để cho sự việc thật rõ ràng minh bạch. “Tôi không bao giờ lại cố tình làm thế.”
Tôi chăm chú nhìn bức thư lần nữa, hình dung Willow đang đọc nó. Chắc chắn cô ta phải nổi cơn lôi đình. Tôi gần như ước ao giá mình có mặt để chứng kiến. Tôi không ngăn nổi một tiếng cười khe khẽ khi hình dung cặp mắt cô ta trợn tròn, lỗ mũi phập phồng, mồm phun ra lửa… [Xuyên tạc đấy]
“Cô nghĩ chuyện này buồn cười à?” Sam cấm cảu.
“Ờ, không,” tôi nói, bị sốc trước âm điệu của anh. “Ý tôi là, tôi thực sự xin lỗi. Hiển nhiên thế. Chỉ nhỡ thôi mà...
“Dù nhỡ hay không thì có gì khác nhau?” Anh giật lấy điện thoại từ tay tôi. “Đúng là đau đầu và tôi không bao giờ muốn phí sức cho thứ như thế...”
“Đợi đã!” Tôi giơ một tay lên. “Tôi không hiểu. Tại sao nó lại làm phí sức anh? Tại sao nó lại là vấn đề của anh? Tôi mới là người gửi thư, không phải anh.”
“Hãy tin tôi đi.” Anh nhìn tôi vẻ cáu kỉnh. “Thế nào rồi cuối cùng nó cũng thành vấn đề của tôi.”
OK, điều này thật vô nghĩa. Sao nó lại thành vấn đề của anh? Và tại sao anh lại giận dữ đến vậy? Tôi biết mình không nên gửi bức thư đó, nhưng Willow cũng không nên gửi cho anh chín lăm triệu lời lải nhải điên rồ. Tại sao anh lại đứng về phía cô ta?
“Anh nghe này.” Tôi cố tỏ ra bình tĩnh. “Tôi sẽ gửi thư xin lỗi cô ta. Nhưng tôi nghĩ anh đang xử sự thái quá. Cô ta không còn là bạn gái của anh nữa. Việc này chẳng có gì liên quan tới anh cả.”
Anh thậm chí không nhìn tôi. Anh đang bấm điện thoại. Anh đang nhắn cho Willow sao?
“Anh chưa kết thúc với cô ta, phải vậy không?” Tôi cảm thấy đau tê tái khi sự thật ập đến với tôi. Tại sao trước đây tôi không nhận ra điều này? “Anh chưa kết thúc với Willow.”
“Tất nhiên là rồi.” Anh cau mặt vẻ sốt ruột.
“Anh chưa! Nếu kết thúc với cô ta rồi, anh đã không quan tâm đến cái thư này. Anh đã nghĩ thế là đáng đời cô ta. Anh đã nghĩ chuyện này thật buồn cười. Anh đã đứng vể phía tôi.” Giọng tôi run rẩy, và tôi có cảm giác hãi hùng rằng má mình đang hồng lên.
Sam trông bối rối. “Poppy, sao cô lại bực bội đến thế?”
“Bởi vì... bởi vì..." Tôi dừng lại giữa chừng, khổ nhọc thở.
Bởi vì những lý do mà tôi không bao giờ có thể cho anh biết. Những lý do tôi thậm chí không thể thú nhận với bản thân. Bụng dạ tôi đang nhộn nhạo vì xấu hổ. Tôi đang đùa với ai
“Bởi vì... anh đã không trung thực!” Rốt cuộc tôi buột miệng. “Anh toàn nói với tôi mấy câu vô vị kiểu ‘Đã kết thúc rồi và Willow phải hiểu điều đó’. Làm sao cô ta có thể hiểu điều gì nếu anh phản ứng lại như thế này? Anh đang xử sự như thể cô ta vẫn là một phần chính trong cuộc đời anh và anh vẫn chịu trách nhiệm về cô ta. Và điều đó cho tôi biết rằng anh vẫn chưa kết thúc với cô ta.”
“Chỉ toàn vớ vẩn.” Mặt anh tím tái.
“Thế tại sao không bảo cô ta đừng quấy rối anh nữa? Tại sao không dứt khoát một lần cho xong rồi thôi luôn? Có phải bởi vì anh không muốn thôi không, Sam?” Giọng tôi vống lên khích động. “Anh thích mối quan hệ tạm nghỉ kỳ khôi này à?”
Bây giờ Sam cũng đang thở khó khăn. “Cô không hiểu chuyện thì có quyền gì mà bình luận...”
“Ôi, tôi xin lỗi!” Tôi khẽ cười mỉa mai. “Anh nói đúng. Tôi thậm chí còn chưa hiểu hai người. Có thể hai người sẽ quay trở lại với nhau và tôi hy vọng hai người sẽ thật hạnh phúc.”
“Poppy, xin cô, vì Chúa...”
Tôi đặt cốc cà phê xuống, dằn mạnh tay, làm cà phê trào ra đống giấy thư từ qua lại giữa chúng tôi. “Ôi, bây giờ tôi đã làm hỏng chúng rồi. Xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ chúng chẳng có gì quan trọng, sao phải xoắn chứ.”
“Cái gì?” Sam trông như thể loay hoay không biết tiếp tục câu chuyện thế nào. “Poppy, chúng ta có thể bình tĩnh ngồi xuống... xem xét lại được không?”
Tôi không nghĩ mình có thể bình tĩnh được. Tôi cảm thấy bất thường, không làm chủ được mình. Tất cả mọi cảm giác đen tối sâu thẳm đang dần trào lên. Tôi đã không thú nhận hết những hy vọng với bản thân. Tôi đã không nhận thức hết mình đã giả bộ đến thế nào...
Dù sao đi nữa thì tôi đã là một kẻ ngu ngốc bị lừa dối và cần phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“Xin lỗi anh.” Tôi thở sâu, xoay xở nặn ra được một nụ cười. “Tôi xin lỗi. Tôi hơi căng thẳng một chút. Với vụ đám cưới và mọi chuyện. Tốt rồi. Anh nghe này, cảm ơn anh đã cho tôi mượn điện thoại. Rất vui được biết anh và tôi hy vọng là anh sẽ thật hạnh phúc. Dù có Willow hay không.” Tôi cầm lấy túi xách, tay vẫn run rẩy. “Thế nhé, ờ... hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp với Ngài Nicholas và tôi sẽ để ý xem tin tức... Anh đừng lo, tôi tự ra về được.” Tôi gần như không thể nhìn vào mắt anh lúc đi ra cửa.
Sam có vẻ rất hoang mang. “Poppy, đừng đi như thế. Xin cô đấy.”
“Tôi chẳng đi như thế nào cả!” tôi tươi tỉnh nói. “Thật mà. Tôi có việc phải làm. Tôi phải hủy bỏ đám cưới, phải làm vài người đau tim một tí...”
“Đợi đã, Poppy.” Giọng Sam khiến tôi dừng lại, tôi quay người. “Tôi chỉ muốn nói... cảm ơn cô.”
Cặp mắt sẫm màu của anh bắt gặp ánh mắt tôi và trong giây lát, cái vỏ xù lông tự vệ của tôi bị chọc thủng.
“Tôi cũng vậy.” Tôi gật đầu, cảm thấy nghẹn ngào. “Cảm ơn anh.”
Tôi giơ một tay lên chào từ biệt và bước đi dọc theo hành lang. Đầu ngẩng cao. Cứ đi đi. Đừng ngoảnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui