Điện thoại này dùng chung nhé

Lúc xuống đến dưới đường, mặt tôi hơi nhòe nhoẹt nước mắt, người tôi sôi lên với những ý nghĩ giận dữ, kích động - mặc dù người tôi giận nhất là ai, tôi không rõ. Có thể là chính bản thân tôi.
Nhưng tôi chỉ có một cách khiến bản thân mình cảm thấy dễ chịu hơn. Trong vòng nửa giờ, tôi đã thăm một cửa hiệu bán điện thoại, ký hợp đồng trọn gói đắt nhất, và thế là tôi sở hữu một chiếc iPhone xịn nhất, bóng loáng. Ted đã nói “đời mới” - Hừ, tôi đã chọn đúng như lời cậu ta nói không sai một từ.
Và bây giờ tôi phải làm lễ rửa tội cho chiếc điện thoại. Tôi bước ra khỏi cửa hàng, đến một chỗ quang đãng, lát đá, cách xa dòng xe cộ.
Tôi gọi cho Magnus, và gật đầu thỏa mãn khi nghe thấy giọng trả lời tự động. Đó chính là điều tôi muốn.
“OK, đồ thối tha.” Tôi nói ra từ đó với vẻ nanh nọc nhất có thể. “Tôi đã nói chuyện với cô ả Lucinda. Tôi biết hết cả rồi. Tôi biết anh ngủ với chị ta, tôi biết anh đã cầu hôn chị ta, tôi biết chiếc nhẫn này đã đi khắp các nhà, tôi biết anh là một kẻ tởm lợm dối trá, và nói cho anh biết là... lễ cưới bị hủy. Anh có nghe thấy không? Hủy rồi. Thế nên tôi hy vọng anh có thể tìm được dịp để sử dụng chiếc áo chẽn. Và cuộc đời anh nữa. Hẹn không bao giờ gặp lại anh, Magnus.”
Kem sô cô la trắng Magnum được phát minh ra là để dành cho những giây phút nhất định trong đời, và đây là một trong số đó. [Kể cả việc tên nó nhắc tôi nhớ đến chính cái người mà tôi muốn quên đi cũng không làm tôi khó chịu].
Tôi chưa thể đối mặt với các cuộc gọi. Tôi chưa thể đối mặt với việc phải báo tin cho linh mục hay cho các em trai tôi, hay cho bất cứ người bạn nào của tôi biết. Tôi bị một trận quá nhừ tử. Đầu tiên tôi cần hồi phục lại năng lượng đã. Vì thế lúc về đến nhà, tôi đã có một kế hoạch.
Tối nay: xem DVD giải trí, ăn kem Magnum, khóc thật nhiều, ủ tóc. [Giữ chế độ chăm sóc sắc đẹp cũng chẳng sao].
Ngày mai: báo tin cho tất cả thế giới rằng đám cưới đã bị hủy bỏ, giải quyết hậu quả, quan sát Annalise cố gắng không rú lên vì vui mừng, vân vân và vân vân.
Tôi đã nhắn tin thông báo số điện thoại mới cho tất cả những người tôi biết, và một số tin nhắn thân mật đã được gửi lại rồi - nhưng tôi vẫn chưa đề cập chuyện đám cưới với bất kỳ ai. Việc này có thể đợi đến ngày mai.
Tôi không muốn xem bất cứ phim nào trong đó có đám cưới, hiển nhiên rồi [Điều này hóa ra dẫn đến việc loại bỏ phần lớn số DVD của tôi], vì thế cuối cùng tôi chọn xem phim hoạt hình, đây hóa ra lại là những thứ mồi nước mắt nhất trong đám. Tôi xem Toy Story 3 [Bữa tiệc nước mắt], Up [Bữa tiệc nước mắt từ đầu chí cuối] - và đến nửa đêm thì Đi tìm Nemo. Tôi cuộn tròn trên trong bộ pyjama cũ kỹ và chiếc khăn lông, với chai vang trắng gần kề, tóc tôi trơn nhẫy vì mặt nạ dưỡng tóc và cặp mắt sưng mọng nhất trần đời. Đằng nào thìĐi tìm Nemo [Sao lại có thứ phim bắt đầu bằng cảnh cá mẹ và tất cả những cái trứng bé nhỏ lấp lánh bị cá mập nuốt chửng hết, của nợ. Phim dành cho trẻ con cơ mà] cũng luôn làm tôi khóc nhưng lần này tôi đã sụt sùi thậm chí trước khi Nemo bị mất tích. Tôi đang tự hỏi liệu có nên tìm phim nào khác ít hoang dã và tàn bạo hơn để xem không thì tiếng chuông cửa vang lên.
Kỳ cục thật. Tôi đâu có đợi ai đến. Trừ phi Toby và Tom đến sớm trước hai ngày? Đúng kiểu của hai đứa, đến nơi vào lúc nửa đêm, đi chuyến taxi rẻ tiền nhất. Điện thoại nối với cửa ra vào ở ngay trong tầm với từ ghế sofa, vì thế tôi cầm ống nghe, bấm dừng Đi tìm Nemo và dè dặt nói: “Xin chào.”
“Anh Magnus đây.”
Magnus?
Tôi ngồi bật thẳng dậy trên ghế sofa như thể vừa bị giật điện. Magnus. Ở đây. Trước ngưỡng cửa phòng tôi. Anh ta đã nghe lời nhắn chưa?
“Chào anh.” Tôi nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. “Em cứ nghĩ anh đang ở Bruges.”
“Anh về rồi.”
“Vâng. Thế sao anh không dùng chìa khóa của anh?”
“Anh nghĩ có thể em đã thay ổ khóa.”
“Ồ.” Tôi gạt một lọn tóc đầy dầu khỏi đôi mắt đang nhòa lệ. Vậy là anh ta đã nghe lời nhắn. “Ờ... em có thay đâu.”
“Thế anh lên được không?”
“Chắc là được.” Tôi đặt ống nghe xuống, nhìn xung quanh. Chết tiệt. Như một cái chuồng lợn. Trong một giây hốt hoảng, tôi cảm thấy sự thôi thúc muốn nhảy dựng lên, vứt đống vỏ kem, gội sạch mặt nạ tóc, dựng thẳng gối tựa, kẻ qua mắt và tìm một bộ quần áo mặc ở nhà hấp dẫn để khoác lên. Đó là những gì Annalise sẽ làm.
Và có thể đó chính là cái làm tôi dừng lại. Ai quan tâm nếu mắt tôi sưng mọng và tóc tôi bôi kem ủ? Tôi có cưới người đàn ông này đâu, thế nên tôi trông như thế nào thì đã làm sao. [Chú ý: có thật là dù tôi trông như thế nào cũng chẳng sao không?]
Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ, và với vẻ thách thức, tôi bật trở lại Đi tìm Nemo. Tôi sẽ không dừng cuộc đời mình lại vì anh ta. Tôi đã làm như thế đủ rồi. Tôi bật to tiếng lên một chút và đổ thêm rượu vào ly. Tôi sẽ không mời anh ta đâu, thế nên anh ta đừng mất công chờ đợi. Kể cảkem Magnum cũng thế. [Bởi vì tôi chén hết rồi.]
Cánh cửa phát ra âm thanh cọt kẹt quen thuộc và tôi biết anh ta đã ở trong phòng, nhưng tôi cương quyết dán chặt ánh mắt vào màn hình.
“Chào em.”
“Chào anh.” Tôi nhún vai, như thể muốn nói: “Anh là ai cũng thế.”
Qua khóe mắt, tôi có thể nhìn thấy Magnus đang thở ra. Trông anh ta có vẻ hơi căng thẳng.
“Thế đấy.”
“Thế đấy.” Tôi cũng có thể chơi trò này.
“Poppy.”
“Poppy. À quên, Magnus.” Tôi cau có. Anh ta đã đánh trúng sơ hở cùa tôi. Chẳng may tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, và anh ta lập tức chạy ào tới nắm lấy tay tôi, hệt như cách anh ta làm lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
“Thôi đi!” Tôi gần như quất anh ta, giật tay mình ra. “Anh không phải làm thế.”
“Anh xin lỗi!” Anh ta giơ tay lên như thể tôi vừa làm anh ta bị bỏng.
“Em không biết anh là ai.” Tôi đờ đẫn nhìn Nemo và Dory. “Anh đã nói dối về mọi thứ. Em không thể lấy một kẻ phản bội dối trá. Thế nên anh đi đi. Em thậm chí không biết anh đang làm gì ở đây.”
Magnus lại thở dài sườn sượt lần nữa.
“Poppy... OK. Anh đã phạm sai lầm. Anh xin hàng. Anh sẽ thú nhận.”
“Một ‘sai lầm’ ư?” tôi nhắc lại với giọng mỉa mai.
“Đúng thế, một sai lầm! Anh không hoàn hảo, OK?” Anh ta lùa tay vào tóc, vẻ bất lực. “Có phải đó là điều em chờ đợi ở một người đàn ông không? Sự hoàn hảo ấy? Em muốn một người đàn ông không tì vết à? Bởi vì hãy tin anh, người đàn ông đó không tồn tại đâu. Và nếu đó là lý do tại sao em hủy bỏ đám cưới này, bởi vì anh đã phạm một lỗi nhỏ...” Anh ta chìa tay ra, cặp mắt anh ta phản chiếu lại ánh sáng màn hình ti vi. “Anh làcon người, Poppy ạ. Anh là một con người không hoàn hảo, có tì vết.”
“Em không muốn một người đàn ông không tì vết,” tôi gầm gừ. “Em muốn một người đàn ông không ngủ với người tổ chức đám cưới của em.”
“Không may thay, chúng ta không thể tự chọn tì vết. Và anh đã liên tục hối hận về khiếm khuyết của mình.”
Sao anh ta có thể làm ra vẻ cao thượng như thể anh ta là nạn nhân ở đây vậy?
“Hừm, khổ thân anh.” Tôi vặn to tiếng Đi tìm Nemo lần nữa, nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, Magnus giật lấy điều khiển tắt đi. Tôi chớp mắt nhìn anh ta, cả hai đột nhiên im lặng.
“Poppy, em không thể nói vậy, không nghiêm túc chút nào. Em không thể nào muốn hủy bỏ tất cả chỉ vì một lỗi tí tẹo...”
“Không chỉ có thế đâu.” Tôi cảm thấy vết thương cũ đang cháy bỏng trong lồng ngực.
“Anh chưa bao giờ kể cho em về tất cả những cô vợ chưa cưới khác của anh. Anh chưa bao giờ cho em biết anh từng cầu hôn Lucinda. Em cứ nghĩ chiếc nhẫn đó đặc biệt. Nhân tiện nói để anh biết, hiện mẹ anh cầm chiếc nhẫn rồi.”
“Anh đã cầu hôn những người khác,” anh ta chậm rãi nói. “Nhưng bây giờ anh không thể nghĩ nổi tại sao.”
“Bởi vì anh yêu họ chăng?”
“Không,” anh ta nói với vẻ hung dữ bất chợt. “Anh không yêu họ. Lúc đó anh là thằng ngu. Poppy, em và anh... chúng ta khác hẳn. Chúng ta có thể làm được. Anh biết chúng ta có thể mà. Chúng ta chỉ cần vượt qua đám cưới...”
“Vượt qua ư?”
“Đó không phải là điều anh muốn nói.” Anh ta thở hắt ra mất bình tĩnh. “Em nghe này, Poppy, thôi nào. Đám cưới đã được sắp đặt. Tất cả đâu vào đấy hết rồi. Điều quan trọng không phải là những gì đã xảy ra với Lucinda, mà là em và anh. Chúng ta có thể làm được. Anh muốn làm. Anh thực sự muốn.” Anh ta nói tha thiết đến mức tôi trố mắt nhìn anh ta ngạc nhiên.
“Magnus...”
“Liệu cái này có làm em thay đổi quyết định không?” Trước sự kinh ngạc của tôi, anh ta quỳ một đầu gối xuống cạnh ghế và đưa tay vào trong túi. Tôi tròn mắt nhìn không nói nên lời trong lúc anh ta mở hộp trang sức nhỏ xíu. Bên trong là một chiếc nhẫn bằng sợi vàng xoắn bện, đính một hạt kim cương nhỏ xíu.
“Đâu... đâu ra vậy?” tôi gần như không thốt ra nổi.
“Anh mua nó ở Bruges cho em.” Anh ta hắng giọng, như thể ngượng ngập không dám thú nhận. “Sáng nay anh đang đi trên phố thì tình cờ thấy nó trong một cửa hiệu, và anh nghĩ tới em.”
Tôi không thể tin nổi. Magnus mua một chiếc nhẫn cho tôi. Riêng cho tôihe thấy giọng nói của bác Wanda trong đầu: “Khi nào nó thực sự muốn gắn bó đời mình với ai đó, nó sẽ tự tìm một chiếc nhẫn. Nó sẽ cẩn thận chọn lựa một cái nào đó. Bỏ công suy nghĩ một tí.”
Nhưng tôi vẫn không thể nguôi giận.
“Tạo sao anh lại chọn chiếc nhẫn này?” tôi dò hỏi. “Tại sao nó lại khiến anh nghĩ đến em?”
“Vì những sợi vàng bện lại với nhau.” Anh ta mỉm cười bối rối. “Chúng làm anh nhớ đến tóc em. Không phải vì màu sắc, hiển nhiên rồi,” anh ta nhanh chóng bổ sung. “Mà là vẻ óng ánh của nó.”
Trả lời được đấy. Khá lãng mạn. Tôi ngước mắt lên, thấy anh ta nhìn tôi cười toe toét tràn đầy hy vọng.
Ôi trời. Khi Magnus tỏ ra ngọt ngào và dễ thương như cún bông, gần như không thể cưỡng lại nổi anh ta.
Những ý nghĩ vẫn quay cuồng trong đầu tôi. Vậy là anh ta đã phạm sai lầm. Một lỗi lầm lớn, rất lớn. Mình sẽ vứt bỏ hết mọi thứ vì lý do đó sao? Bản thân mình có hoàn hảo đến mức đó không? Hãy đối diện với nó, hai tư tiếng đồng hồ trước cánh tay mình đã quấn quanh một người đàn ông khác ở trong rừng.
Tôi cảm thấy lồng ngực nhói đau khi nghĩ tới Sam, và tự kiểm điểm tinh thần. Dừng lại. Đừng đi tới chỗ đó. Lúc ấy mình bị hoàn cảnh xô đẩy, vậy thôi. Có khi Magnus cũng thế.
“Em nghĩ thế nào?” Magnus đang hớn hở nhìn tôi.
“Em thích chiếc nhẫn lắm.” Tôi thì thầm. “Đẹp tuyệt vời.”
“Anh biết.” Anh ta gật đầu. “Rất thanh tú. Giống như em vậy. Và anh muốn em đeo nó. Vậy Poppy...” Anh ta đặt bàn tay ấm áp lên tay tôi. “Poppy ngọt ngào nhất trên đời... em có nhận nó không?”
“Ôi trời, Magnus,” tôi buột miệng nói. “Em không biết...” Chiếc điện thoại mới của tôi đang nháy sáng báo hiệu có tin nhắn, tôi nhặt nó lên, chỉ để câu thêm thời gian. Có một thư mới toanh từ thukyriengsamroxton@tuvanbachcau .
Tim tôi ngừng một nhịp đập. Tôi đã gửi cho Sam số điện thoại mới chiều nay, chỉ để anh biết. Và vào phút cuối cùng tôi bổ sung: “Xin lỗi anh vì những gì xảy ra chiều nay,” với một vài nụ hôn. Chỉ để giải tỏa không khí. Và bây giờ anh trả lời tôi. Lúc nửa đêm. Anh muốn nói gì đây? Tay run rẩy, đầu thì xoay mòng mòng sang những khả năng điên cuồng, tôi mở thư ra xem.
“Poppy ơi?” Magnus nghe có vẻ hơi tự ái. “Em yêu? Chúng ta có thể tập trung được không?”
Sam rất vui khi nhận được thư của bạn. Anh ấy sẽ liên lạc lại với bạn ngay khi có thể. Trong lúc chờ đợi, cảm ơn sự quan tâm của bạn.
Đọc những dòng này, tôi cảm thấy đau nhói vì bẽ mặt. Thư từ chối khéo. Anh cho thư ký riêng của mình gửi tôi lá thư từ chối khéo.
Đột nhiên tôi nhớ tới anh, lần đó trong tiệm ăn: Cô nên có thư từ chối khéo... Như thế cũng rất hữu ích trong việc đẩy lùi những lời mời mọc không mong muốn. Hừm, anh không thể nào rõ ràng hơn được, đúng vậy không?
Và bây giờ không chỉ là hơi đau nhói - có cả một cơn đau quằn quại thực sự trong lồng ngực tôi. Tôi thật ngu ngốc. Tôi đã nghĩ gì thế? Ít nhất Magnus không tự lừa dối mình rằng anh ta và Lucinda là cái gì của nhau nhiều hơn ong bướm qua đường. Ở một số góc độ, anh ta đã chung thủy hơn tôi. Ý tôi là nếu có bao giờ Magnus biết được một nửa những gì đã xảy ra mấy ngày vừa qua...
“Poppy ơi?” Magnus đang nhìn tôi chăm chú. “Tin xấu à?”
“Không.” Tôi ném chiếc điện thoại lên ghế và xoay xở nặn ra được một nụ cười tươi rói. “Anh nói đúng. Chúng ta đều mắc những sai lầm ngu ngốc. Chúng ta đều có lúc bồng bột. Chúng ta đều bị rối trí bởi những thứ không... không thật. Nhưng điều quan trọng là... Đến đây thì tôi hụt hơi.
“Em nói tiếp đi!” Magnus nhẹ nhàng nhắc.
“Điều quan trọng là... anh đã mua cho em một chiếc nhẫn. Tự anh mua.”
Khi tôi nói những lời này, ý nghĩ của tôi có vẻ như hội tụ lại và kết đọng thành một thứ rắn chắc. Tất cả những giấc mơ hão huyền của tôi đã tan biến. Cái ngay trước mặt tôi đây mới là sự thật. Tôi biết cái mình muốn bây giờ là gì. Tôi lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, ngắm nó một lát, mạch máu trong đầu tôi đập mạnh. “Anh đã tự mình chọn nó cho em. Và em rất thích nó. Và, Magnus... vâng.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Magnus, đột nhiên không quan tâm đến Sam nữa, tôi muốn cuộc đời mình tiến lên phía trước, đi xa khỏi đây, tới một nơi nào mới.
“Sao cơ?” Anh nhìn tôi chăm chú như thể không chắc đang nghe thấy những gì.
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Lặng lẽ, Magnus cầm chiếc nhẫn từ tay tôi. Anh nâng tay trái của tôi lên đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Tôi không thể tin nổi điều này. Tôi sắp lấy chồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui