Chị dâu.
Phùng Khải Văn chết lặng.
Đứa học trò nhỏ cảm thấy mình vừa trúng một đòn công kích cực mạnh, đứng bên cạnh thầy giáo của cậu, từ từ xây dựng lại tam quan của bản thân, thỉnh thoảng liếc trộm cảnh sát Hoắc đang cười với thầy giáo cậu một cái, trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Người ta thế nhưng chính là cảnh sát nhân dân công chính ngay thẳng quang minh chính đại, làm sao có thể là tên đàn ông cặn bã ở sau lưng người yêu làm con gái người ta lớn bụng chứ?
Phùng Khải Văn ngoan ngoãn câm miệng, nghiêm túc tự kiểm điểm.
Đồng Thu nghe Hoắc Kiều vẫn còn gọi anh là “chị dâu” thì hơi sửng sốt, anh nhớ Hoắc Tri Hành từng nói, chuyện hai người ly hôn đã nói cho Hoắc Kiều biết.
“Em vừa mới nói với anh em đã lâu rồi không gặp anh.” Hoắc Kiều nhìn lướt qua học sinh đứng ở bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “A…, học sinh của anh đang ở đây, em vừa nãy nói như vậy có sao không?”
“Không sao.” Đồng Thu cười, “Vị thiếu niên này năng lực tâm lý thừa nhận mạnh phi thường.”
Hoắc Kiều nở nụ cười, đề nghị tìm chỗ nào đó tâm sự.
“Em về nhà trước đây.” Phùng Khải Văn năng lực tâm lý thừa nhận mạnh phi thường hiện tại rất hổ thẹn, không thể đối mặt với cựu sư mẫu của mình, vô cùng ngoan ngoãn dự định rời đi, “Đồng ca, em đi đây.”
“Đi đi, nhớ chú ý an toàn, đừng có chạy lung tung, trực tiếp về nhà.”
“Biết rồi, biết rồi.” Phùng Khải Văn vẫy tay với Đồng Thu, trước khi đi nói với Hoắc Tri Hành một câu: “Chú Hoắc, cháu xin lỗi.”
“Đây là làm sao vậy?” Hoắc Tri Hành không hiểu gì hết, “Thằng nhóc này sao lại xin lỗi anh?”
Đồng Thu nở nụ cười, đem đầu đuôi ngọn ngành kể cho Hoắc Tri Hành, chọc cho Hoắc Kiều cười không dứt.
Ba người vào trong một quán bán điểm tâm, Hoắc Kiều hỏi Hoắc Tri Hành: “Anh chưa nói hả?”
“Sao vậy? Chuyện gì thế?”
Hoắc Tri Hành nói với Đồng Thu: “Vốn định tìm thời gian nói cho em, nhưng mấy bữa nay quá bận không nhích ra được.”
Hoắc Kiều ghé vào bàn, nghiêng người đến trước mặt Đồng Thu, cười đến vô cùng ngọt ngào: “Tháng sau em kết hôn.”
Đồng Thu mất một lúc lâu mới phản ứng được, hỏi lại: “Ai kết hôn?”
“Em!” Hoắc Kiều lớn lên xinh xắn lanh lợi, năm nay mặc dù đã ba mươi tuổi nhưng nhìn qua chỉ như cô gái hơn hai mươi. Cô là bé gái được Hoắc gia nhận nuôi, từ nhỏ đã được mọi người yêu chiều, quan hệ cùng “chị dâu” Đồng Thu đặc biệt tốt. Từ khi có “chị dâu”, anh trai cũng không cần, có tâm sự gì cũng đều nói với Đồng Thu.
“Sao lại đột ngột như vậy?” Lúc trước Đồng Thu một chút tiếng gió cũng không nghe được.
Hoắc Kiều nói: “Tụi em dự định sang năm kết hôn, nhưng hôm trước em đi kiểm tra phát hiện có thai rồi, nên quyết định cưới luôn.”
Đồng Thu vô thức nhìn xuống bụng Hoắc Kiều, Hoắc Kiều vuốt vuốt nói: “Mới hơn hai tháng, chưa có bụng đâu, tụi em tính toán tranh thủ trước khi nổi bụng thì tổ chức đám cưới.”
“Nghĩ kỹ rồi?” Đồng Thu dù sao cũng là người đã từng kết hôn lại ly hôn, tuy rằng chồng cũ cũng coi như là một người không tệ, hai người sau khi ly hôn vẫn bảo trì quan hệ tốt đẹp, nhưng hiện tại, anh đối với hôn nhân vẫn sẽ thận trọng hơn.
“Vâng, hai tụi em cũng đã quen nhiều năm như vậy, sớm muộn cũng sẽ kết hôn.” Hoắc Kiều nhìn anh, lại nhìn sang anh trai mình, “Em bây giờ gọi anh là chị dâu có lẽ không thích hợp, nhưng mà quen rồi, sửa không được.”
Đồng Thu biết rõ Hoắc Kiều không nỡ bỏ anh, cười cười an ủi cô: “Không sao, chỉ là xưng hô mà thôi, sửa không được thì không cần sửa.”
Lời này vô cùng đúng ý Hoắc Tri Hành đang ngồi ở giữa. Tâm trạng thật tốt nên sau khi nhân viên phục vụ mang đồ uống của ba người lên, hắn chủ động rút hai tờ khăn giấy đặt vào tay Đồng Thu.
Hoắc Kiều nhìn thấy, nói thầm một câu: “Em thấy thói quen không phải chỉ có mình em.”
Hôn lễ của Hoắc Kiều dự định sẽ tổ chức trong khoảng từ giữa đến cuối tháng 3. Đồng Thu nghĩ dù có bận rộn đến đâu, hôn lễ này anh nhất định phải tham dự.
Bởi vì người lớn Hoắc gia còn chưa biết chuyện anh và Hoắc Tri Hành ly hôn, cho nên anh không những chỉ đến tham dự hôn lễ, mà còn phải cùng Hoắc Tri Hành diễn kịch. Nghĩ đến những ngày sắp tới, Đồng Thu chỉ có thể cảm khái: “Ông trời quả thật là giao cho con người nhiệm vụ to lớn mà…!”
Cô giáo Vu tò mò hỏi: “Nhiệm vụ to lớn gì?”
Đồng Thu cười thần bí: “Cô bắc thang lên hỏi ông trời ấy…!”
****
Mấy ngày qua, bởi vì hôn lễ của Hoắc Kiều, Đồng Thu thường xuyên liên lạc với mọi người trong Hoắc gia.
Chiều chủ nhật anh được nghỉ, cùng Hoắc Kiều đi xem áo cưới, nhân viên cửa hàng hiểu lầm anh là chú rể, nhiệt tình chào hàng, cho đến lúc quá giờ tan tầm Hoắc Tri Hành đến, nhân viên cửa hàng liền ngơ ngác.
Hai cái người đẹp trai này ai mới là chú rể?
Kết quả là….. ai cũng không phải.
Nhân viên cửa hàng hậu tri hậu giác* phát hiện, hai anh chàng đẹp trai này thật ra là một đôi, vì thế vô cùng thấu hiểu nói: “Nhà thiết kế trong tiệm chúng tôi vừa mới dời đi một cặp lễ phục dành cho hôn lễ đồng tính nam, hai vị sắp tới có ý định tổ chức hôn lễ không…?”
* Là quá trình đi từ nhận thức (tri) tới hiểu rõ (giác).
Đồng Thu: “Không có…”
“Không có cũng không sao, trước tiên cứ xem thử đi! Lo trước tính sau, lỡ như ngày nào đó quyết định tổ chức thì sao?” Nhân viên cửa hàng cứ thao thao bất tuyệt, Đồng Thu xém chút nữa thì đem chuyện hai người đã ly hôn nói ra.
Anh không muốn xem, nhưng Hoắc Tri Hành muốn.
Hoắc Tri Hành nói: “Vậy thì cứ nhìn thử đi.”
Đồng Thu kinh ngạc nhìn hắn, Hoắc Tri Hành thuận thế kéo người đi theo nhân viên cửa hàng vào bên trong: “Đi cùng anh xem thử đi, biết đâu ngày nào đó anh cần đến.”
Hắn nói câu này lại khiến Đồng Thu nhíu mày, không biết tại sao lại có cảm giác bị cắm sừng.
Cái này không được, Đồng Thu nghĩ. Với tư cách là đàn ông thanh niên ưu tú thời đại mới, giáo viên xuất sắc nổi danh của trường Ngũ Trung* trong thành phố, anh không thể lòng dạ hẹp hòi như vậy được, anh phải rộng lượng, phải tao nhã vì chồng cũ mà hát vang 《Hạnh phúc của anh cũng là hạnh phúc của em》.
* Ngũ Trung: Đến giờ mới biết được cái tên trường của thầy giáo Đồng. Nhớ nha nhớ nha, có lúc cần đó !!!
Nhân viên nhiệt tình kia dẫn hai người đi vào trong, cái miệng nhỏ nói liên tục không ngừng, “Hôn nhân đồng tính ở nước ta không phải chỉ mới được hợp pháp hóa hai năm thôi sao, lễ phục cho hôn lễ đồng tính nam thật sự rất ít. Đa số đều là hai chú rể mặc hai bộ đồ vest kiểu tương tự nhau mà thôi, nhưng mà kết hôn sao có thể qua loa như vậy!”
Cô quay đầu nhìn hai người phía sau: “Hai bộ đồ này của chúng tôi hai vị mặc vào chắc chắn rất đẹp!”
Hoắc Tri Hành cười cười, hắn đúng là rất kỳ vọng.
Lúc trước hai người kết hôn chỉ đơn giản mời bạn bè ăn một bữa cơm, không có nghi thức, sau đó ngay cả tuần trăng mật cũng không đi. Tuy rằng trước giờ Hoắc Tri Hành không có nói ra, nhưng hắn thật sự cảm thấy hắn thua thiệt Đồng Thu.
Sau này, hắn nhất định phải bù đắp, nhất định phải ở trước mặt người thân bạn bè, một lần nữa đón Đồng Thu về.
Hai người đi theo nhân viên cửa hàng tiến vào nơi tận cùng của phòng trưng bày, vừa vào đã thấy một bộ lễ phục đặt ở chính giữa, giống như nhân viên bán hàng đã nói, đúng là đẹp đến bất ngờ.
Đồng Thu chưa từng nghĩ tới trên thế giới sẽ có một một bộ lễ phục như vậy. Âu phục kết hợp với váy cưới, chỉ một cái nhìn liền đánh thẳng vào tim anh.
Nhân viên cửa hàng nói: “Đây là thiết kế riêng. Ước nguyện ban đầu lúc thiết kế bộ lễ phục này chính là tự mình gả cho chính mình, cho dù là dị tính luyến, đồng tính luyến hay vô tính luyến*, một mình cũng có thể sống rất tốt, có phải là rất ngầu hay không?”
* Vô tính (asexual hay nonsexuality): là không hay ít quan tâm đến các hoạt động tình dục. Là một trong những thiên hướng tình dục, bên cạnh dị tính, đồng tính và song tính.
Đồng Thu không nói một lời mà đi vòng quanh bộ lễ phục kia một vòng, phía trước là tây trang màu đen, phía sau là váy cưới màu trắng, thiết kế như vậy, đúng là làm cho người ta khâm phục.
“Sau khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa, nhà thiết kế của chúng tôi lại thiết kế thêm một bộ nữa có phong cách phù hợp với nó.” Nhân viên cửa hàng đi đến phía bên kia mở ra một cánh cửa.
Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành đồng thời nhìn sang, hiện ra trước mắt hai người chính là một bộ lễ phục khác – nếu như hai bộ đặt cạnh nhau thì chính là bộ này làm tăng thêm vẻ đẹp của bộ còn lại – đằng trước là váy cưới màu trắng, đằng sau là tây trang màu đen.
“Thế nào?” Nhân viên cửa hàng cười đến kiêu ngạo, giống như cô chính là nhà thiết kế vậy, “Hai vị có phải là tim đập điên cuồng hay không?”
Ngay lúc này, Hoắc Kiều đã thay váy cưới cùng một nhân viên khác đến tìm anh trai cùng cựu chị dâu của cô, vừa vào liền nhìn thấy hai bộ lễ phục này: “Mẹ ơi, tuyệt quá!”
Hoắc Kiều không thèm quan tâm đến việc để cho hai người xem váy cưới của mình, đi qua tỉ mỉ đánh giá hai bộ lễ phục một lần: “Anh, chị dâu, hai người mặc thử đi!”
Đồng Thu thật sự là bị cái thiết kế riêng này làm cho chấn động, anh rất thích, thích đến mức thân là giáo viên Ngữ văn cũng không biết phải phải dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm tình bây giờ của mình như thế nào.
Hoắc Tri Hành biết, anh nhất định là đang bối rối. Đi qua kéo Đồng Thu đến một góc vắng.
“Thích sao?”
Đồng Thu cười: “Rất thích.”
“Không thì chúng ta mặc thử đi.” Hoắc Tri Hành nói, “Dù sao cũng đã xem rồi, chúng ta cũng đều rất thích.”
Đồng Thu ngửa đầu nhìn Hoắc Tri Hành, Hoắc Tri Hành cười nói: “Thử một chút cũng không có ý nghĩa gì cả, coi như là bổ sung quá trình lúc trước chúng ta bỏ qua.”
Hắn nói như vậy, Đồng Thu liền động tâm.
“Đi thôi!” Hoắc Tri Hành kéo tay Đồng Thu trở lại trước mặt nhân viên cửa hàng, “Chúng tôi có thể mặc thử không?”
“Được chứ!” Nhân viên cửa hàng nói, “Để tôi gọi điện thoại cho nhà thiết kế, lúc trước anh ấy đã dặn, nếu có người muốn thử thì cần phải có mặt anh ấy ở đây.”
Hoắc Tri Hành gật đầu, dù sao bọn hắn cũng không vội, vừa đợi nhà thiết kế, vừa cùng Hoắc Kiều thử váy cưới.
****
Trước kia mọi người đều nói, con gái lúc mặc váy cưới là xinh đẹp nhất. Đồng Thu mãi cho đến khi nhìn thấy Hoắc Kiều mặc váy cưới đứng trước gương mới có thể cảm thụ rõ ràng.
Có lẽ thứ làm cho cô xinh đẹp không phải chỉ là váy cưới, mà còn là tình yêu ngọt ngào rực rỡ bao phủ xung quanh cô.
“Rất đẹp!” Đồng Thu nói lời khen ngợi chân thành xuất phát từ nội tâm, “Chồng em đúng là rất may mắn.”
Hoắc Kiều cười cười, lại liếc nhìn qua anh của cô: “Lẽ ra anh ấy cũng là rất may mắn, kết quả lại tự mình ném đi.”
Hoắc Tri Hành đang gửi tin nhắn cho Triệu Hòa Vũ, bàn giao một ít công việc, nghe thấy cô nói như vậy, quay đầu nhìn thoáng qua Đồng Thu.
Đúng lúc Đồng Thu cũng đưa mắt nhìn hắn, anh vội thu lại ánh mắt nói: “Là vấn đề của anh.”
Ba người thử được một lúc, nhà thiết kế cuối cùng cũng khoan thai chậm chạp đi đến.
Nhà thiết kế đeo kính râm bước vào cửa, giống như minh tinh đi thảm đỏ, vô cùng phong cách. Y vừa đi vào, ánh mắt mọi người đều bị y hấp dẫn. Đến khi y đứng lại, không đợi nhân viên cửa hàng nói chuyện, tháo mắt kính chỉ chỉ Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành: “Là hai vị muốn mặc thử lễ phục của tôi sao?”
Hoắc Kiều nở nụ cười: “Hai người này có tướng phu phu như vậy sao?”
Nhà thiết kế kia nhướn mày nói với Hoắc Kiều: “Người đẹp, cô biết đấy, vấn đề nằm ở khí chất, liếc mắt liền nhìn ra được.”
Mối quan hệ giữa một số người không cần phải nhiều lời, chỉ cần nhìn vào liền cảm giác được không phải bình thường.
Nhà thiết kế nheo mắt nghiên cứu đánh giá hai người một lúc, sau đó nói: “Tôi còn tưởng tôi sẽ không đợi được!”
“Cái gì cơ?” Đồng Thu hỏi.
Nhà thiết kế khoác tay Đồng Thu, ra bộ đáng yêu nói: “Bảo bối, hai bộ lễ phục kia của tôi không phải ai cũng có thể thử, cũng đã lâu lắm rồi, tôi trước giờ chưa từng để cho bất kỳ ai chạm vào chúng. Hôm nay chúng nó cuối cùng cũng đã chờ được người có thể xứng đôi với chúng. Hai vị đi theo tôi, tiếp theo chính là Showtime* của hai người nha!”
* Thời gian trình diễn.
//
Đây là cái váy cưới huyền thoại
(Thiết kế bởi Thom Browne)
Hết chương 10