Điện Thoại Từ Chồng Cũ (Chồng Trước Điện Báo)



Đến cùng thì như thế nào mới có thể xem là yêu một người thật tốt. Vấn đề này có lẽ ai cũng không thể đưa ra được một đáp án chuẩn xác. Nhưng mà Hoắc Tri Hành cảm thấy, điều cơ bản nhất chính là làm cho đối phương có cảm giác an toàn và chân thực hơn.

Mặc dù cả hai người vẫn luôn đùa giỡn, quy hết mọi tội lỗi cho việc sinh hoạt chăn gối không hài hòa chính là nguyên nhân dẫn đến ly hôn, nhưng tại sao lại tạo thành hiểu lầm như vậy? Nói trắng ra là bởi vì không đủ chân thành trung thực với nhau.

Trong mấy tháng ly hôn này, hai người xem như đã đi được hết con đường trước kia chưa đi, không giả vờ, không giấu giếm, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Đem tất cả những cái tốt, cái xấu, kiêu ngạo, băn khoăn của chính mình bày ra cho đối phương nhìn.

Đồng Thu nói: “Cảnh sát Hoắc, anh buồn nôn quá đi.”

Hoắc Tri Hành hỏi anh: “Thế em có thích không?’

“Thích!” Đồng Thu vuốt vuốt cái nhẫn của Hoắc Tri Hành, nói: “Bây giờ không cần phải trả nhẫn lại cho anh nữa rồi.”

“Trước giờ vẫn không nghĩ để em trả lại.” Hoắc Tri Hành lôi kéo anh đến phòng tắm, trên người cả hai dính đầy thứ gì đó không thể miêu tả, kiểu nào cũng phải tắm rửa cho sạch sẽ. “Là vì em ngốc, còn gửi tin nhắn cho anh, nói cái gì mà quên chưa có trả.”

Đồng Thu đã quên mất chuyện này từ tám kiếp, lúc này nhớ tới, cảm thấy cũng rất thú vị.

Thật ra, sau khi nói muốn đem nhẫn trả lại cho Hoắc Tri Hành, anh cũng có hơi luyến tiếc. Sau đó tháo nhẫn xuống, trên ngón tay vẫn còn một dấu ngấn theo anh suốt một thời gian dài. Mỗi lần nhìn thấy đều sẽ không tự giác nhớ đến người này.

Nói cái gì mà không thích, không rung động, nói cái gì mà cuộc sống hôn nhân ăn thì không ngon còn bỏ đi thì tiếc…. Nhưng thật ra, lúc đó anh vẫn cực kỳ để ý.

Hai thương binh giúp đỡ nhau tắm rửa, cẩn cẩn thận thận, chỉ sợ vết thương bị dính nước.

Đồng Thu cảm thấy tình cảnh này quá buồn cười, nhịn không được nói: “Chúng ta vừa mới diễn một bộ GV cảnh phục play.”

“Cái gì cơ?” Hoắc Tri Hành nghe không rõ, quay sang nhìn anh.

“Lời thầy giáo nói, các anh không bao giờ chịu nghiêm túc nghe!” Đồng Thu giả vờ giả vịt nói: “Nói rồi, không nói lại. Không nghe thấy thì tan học tự mình đi tìm bạn học khác mà hỏi.”

Hoắc Tri Hành nở nụ cười: “Ở đây lấy đâu ra bạn học khác….?”

Hắn khóa vòi nước, cầm lấy vòi sen từ tay Đồng Thu treo lên, kéo cái khăn tắm treo ở bên cạnh, trực tiếp quấn chung hai người lại với nhau.

“Anh là học kèm riêng sau giờ học mà.” Hoắc Tri Hành bóp bóp cái mông trần của Đồng Thu, “Anh đã trả một khoản học phí dạy kèm kếch xù đó nha.”

Đồng Thu liếc hắn cười tủm tỉm: “Đáng ghét!”

“Ghét anh?” Hoắc Tri Hành một tay vòng qua ôm lấy người lôi kéo về phòng ngủ, “Trông có vẻ không giống nha…!”

“Vậy thì giống cái gì?” Vào đến phòng ngủ, Đồng Thu nằm xuống dán sát vào Hoắc Tri Hành.

Hoắc Tri Hành cười, dùng ngón tay vẽ vòng tròn ở trên ngực đối phương: “Em nói xem?”

Đồng Thu cũng cười, vui đến nỗi không hề buồn ngủ, chỉ muốn cùng người bên cạnh hôn môi.

Đêm nay rất tuyệt, người cũng rất tuyệt, tất cả đều rất tuyệt.

Một lần nữa nằm trên cái giường mà mình đã từng ngủ một năm, Đồng Thu nghĩ: Ông đây cuối cùng cũng quay về đây ngủ rồi.

Lúc đầu, Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành tính toán tranh thủ thời gian mang giấy chứng nhận ly hôn đi đổi, nhưng người này so với người kia còn bận hơn, hoàn toàn không tìm được ngày nào rảnh rỗi.

Cả hai đều có thương tích, sáng sớm hôm sau còn chả có thời gian ở trên giường triền miên, thức dậy đã lập tức chuẩn bị đi làm.

Hoắc Tri Hành nói: “Không thì em cứ dọn về trước đi rồi tính tiếp.”

Tay phải Hoắc Tri Hành không cử động được, Đồng Thu đứng ở phía trước cài nút áo cảnh phục cho hắn.

“Để làm gì? Tùy tiện như vậy? Vừa mới kết giao đã muốn sống chung?”

Hoắc Tri Hành cười nói: “Còn phải hỏi sao, anh muốn ngày nào đi ngủ cũng được ôm em cho ấm.”

“Nói như vậy anh xem em là gấu bông à.” Đồng Thu cài xong nút áo cho hắn, tỉ mỉ nhìn hắn một hồi, “Bảo sao em cứ thấy sai sai, tới đây!”

Hoắc Tri Hành không biết anh muốn làm gì, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời.

Hai người đi vào nhà vệ sinh, Đồng Thu nói: “Anh mấy ngày không cạo râu rồi, nhìn cứ như chú em.”

Hoắc Tri Hành mỉm cười nhìn hai người trong gương, “Cũng tốt mà, hiện tại không phải đang thịnh hành ‘ông chú kiểu mẫu’* sao?”

* Ông chú kiểu mẫu: nguyên văn là 大叔范. Mình lên google search thì ra hình ảnh chú đẹp trai này nè! 😋😋😋.

//
"97S7PL5C43AJ0026""97S7PL5C43AJ0026"

“Cái đó, cũng phải có bộ râu ra hình ra dáng mới được gọi là ông chú kiểu mẫu chứ.” Đồng Thu lấy dao cạo râu, lục lọi cả buổi mới tìm được bọt cạo râu, lắc lắc nói, “Sắp hết rồi!”

Đồng Thu vừa cạo râu cho Hoắc Tri Hành, vừa nói: “Anh râu ria lộn xộn như này không thể gọi là ông chú kiểu mẫu, đây là lôi thôi!”

Anh nhìn đối phương, cười nói: “Tuy rằng lôi thôi cũng vẫn đẹp trai, nhưng mà chúng ta phải chăm chút hết mức có thể.”

Hoắc Tri Hành không dám nói lời nào, sợ bị cứa xước mặt, chỉ có thể nghe.

“Anh nói xem anh không cạo râu, nhìn không khác gì kẻ lang thang. Ai không biết còn tưởng em vứt bỏ anh, anh bị tổn thương đến nỗi đánh mất cả ý chí.”

Cạo râu xong rồi, Đồng Thu lại giúp Hoắc Tri Hành rửa mặt.

“Được em hầu hạ như này, anh cảm thấy mình y như người tàn tật.” Hoắc Tri Hành bây giờ rửa mặt cũng không cần tự mình động thủ, tay phải vốn không thể cử động, tay trái thì ôm Đồng Thu, thầy giáo Đồng chịu trách nhiệm thoa kem rửa mặt giúp hắn.

“Bắt đầu từ hôm nay, em chính là người chăm bệnh cao cấp!” Đồng Thu vỗ một cái vào mông Hoắc Tri Hành, “Xong rồi, đã có thể đi làm.”

Cảnh sát Hoắc được chính tay chồng cũ, bạn trai hiện tại sửa soạn cho gọn gàng tươm tất đi làm, trước khi đi còn dặn dò: “Mặc dù Trâu Khải đã bị bắt, nhưng nếu em có chuyện gì, bất kỳ lúc nào cũng phải gọi cho anh.”

Đồng Thu cười híp mắt bái bai hắn, đóng cửa, cấp tốc thu thập bản thân, vừa ra khỏi cửa lập tức gọi điện cho Sở Dao.

“Chị em! Chuyện lớn đây!”

Sở Dao bên kia điện thoại đang trên đường đi làm, tức giận nói: “Uh huh? Chuyện gì?”

“Tôi cùng Hoắc Tri Hành tốt rồi.”

“…….Ông có bệnh à?” Sở Dao coi thường, “Hai người các ông không phải vẫn luôn tốt đấy sao?”

“Không có nha….., hai tụi tôi đêm qua mới tốt.”

Sở Dao cười lạnh một tiếng: “Có bài thơ nói như thế nào nhỉ? Cái gì mà ‘Ngang, núi trùng trùng; nghiêng thấy ngọn’.”*

“Ý bà là nói tôi trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường chứ gì?”

* Đây là bài thơ “Đề Tây Lâm Bích” của Tô Đông Pha, nội dung đại khái là: khi ngắm núi Lư Sơn, đứng ở góc độ khác nhau thì sẽ nhìn thấy hình dạng khác nhau.

“Không hổ là giáo viên Ngữ văn, rất biết liên tưởng.” Sở Dao nói, “Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hai người bọn ông mà gọi là ly hôn ư? Có ai từng thấy ly hôn rồi mới bắt đầu yêu đương chưa?”

Đồng Thu cười ha ha, dù sao thì hôm nay tâm tình tốt, không chấp nhặt với cô.

“Thế rồi dự tính lúc nào đi làm thủ tục?” Sở Dao hỏi, “Đây là kết hôn lần hai nhỉ……, làm cái hôn lễ chứ hả?”

Nhắc đến vấn đề này, Đồng Thu còn chưa có kế hoạch, anh thậm chí còn chả nghĩ về nó, đầu óc chỉ toàn là Hoắc Tri Hành.

“Sau này rồi tính.” Đồng Thu nói, “Dù sao thì cũng phải đợi thi Đại học xong đã.”

Nghe anh nói như vậy Sở Dao liền nghĩ, bây giờ đã là giữa tháng 5, thi Đại học cũng ở ngay trước mắt rồi.

“Được.” Sở Dao nói, “Đến lúc đó nếu tổ chức hôn lễ, chị em tôi giúp ông một tay, lần này ông cũng coi như là kết hôn lần hai, đừng có làm mấy thứ vô nghĩa nữa. Cùng cảnh sát Hoắc sống cho thật tốt, hưởng thụ sinh hoạt chăn gối tốt đẹp là chính!”

Sở Dao nói xong, cười ha ha cúp điện thoại.

Đồng Thu yên lặng thổ tào: Tôi cũng không phải bởi vì kỹ thuật giường chiếu của anh ấy tốt mà đồng ý cùng anh ấy phục hôn!

Đồng Thu mang theo thương tích đến trường, trò cưng Phùng Khải Văn là người đầu tiên xông đến trao ấm áp.

“Đồng ca, thầy bị làm sao vậy?” Phùng Khải Văn biểu tình lo lắng, “Cảnh sát Hoắc bạo hành thầy sao?”

Đồng Thu trong lòng tự nhủ: Hoắc Tri Hành đúng là hiểu thằng nhóc thúi này.

“Bạo hành cái gì mà bạo hành.” Đồng Thu bảo cậu đến lấy bài thi trắc nghiệm hồi đầu tuần về phát cho lớp, “Tôi đây là vì dân trừ hại.”

Phùng Khải Văn không tin, vẫn còn muốn nhiều chuyện, kết quả lại nhìn thấy nhẫn trên tay Đồng Thu.

“Hai người làm lành rồi à?”

Tin đồn liên quan đến Đồng Thu, hai mắt Phùng Khải Văn sáng lên: “Nhẫn cũng đeo lại rồi.”

“Còn tự nhận là trò cưng cao cấp nhất trong bao nhiêu năm đi dạy của tôi, một chút cũng không quan tâm đến thầy giáo.” Đồng Thu nói, “Cái nhẫn này, tôi đã đeo lại từ lâu rồi.”

Đeo từ hồi tuần trước!

Đồng Thu vẫy vẫy tay, bảo cậu mau chóng đi làm việc.

Phùng Khải Văn tuân lệnh, đi phát bài thi, Đồng Thu đứng trên bàn giáo viên nhìn mọi người trong phòng học, trong lúc vô tình quét qua chiếc bàn trống, của cán sự môn Ngữ văn, không về được.

Tiếu Khả Nhiên đã đi được một tháng, trường học đã khôi phục yên bình như xưa, các giáo viên nên giảng bài thì giảng bài, các học sinh nên ôn tập thì ôn tập, dường như trận phong ba kia chưa từng xảy ra.

Thế nhưng, thật sự có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì được sao?

Đồng Thu nhìn thấy Hám Duyệt ngồi ở phía trước Tiếu Khả Nhiên vô thức quay đầu lại muốn nói chuyện, sau đó lại cô đơn mà quay lên.

Vẫn có thay đổi.

Vẫn có người nhớ đến cô.

Chuông vào học reo lên, Đồng Thu hít sâu một hơi, gõ gõ bảng đen, ý nhắc mọi người yên lặng, anh bắt đầu giảng bài.

Kỳ thi thử cuối cùng ở ngay trước mắt, trận chiến này, rốt cuộc cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng.

Ban đầu đã nói, dù có lĩnh chứng hay không, ít nhất thì Đồng Thu cũng cứ dọn về nhà trước đã.

Kết quả, chuyện này cũng cứ trì hoãn từ hôm này đến hôm khác.

Đồng Thu ước gì có thể lập tức dọn về, nhưng anh hoàn toàn không nhích ra được thời gian để dọn nhà.

Sắp sửa thi Đại học, cộng thêm lúc trước phát sinh sự tình của Tiếu Khả Nhiên, tiết tự học buổi tối Đồng Thu sẽ ở lại phòng học một bước cũng không rời. Cho dù không ở tại phòng học, cũng sẽ luôn ở văn phòng, chờ đến 9 giờ rưỡi mới cùng học sinh rời khỏi trường. Vốn dĩ tan việc đã muộn, về đến nhà lại càng muộn hơn.

Thời gian đi làm của Hoắc Tri Hành không cố định, nếu buổi tối đối phương trở về thì nói một tiếng, anh sẽ về đó, còn nếu đối phương không về, anh liền dứt khoát về căn hộ mình thuê kia ngủ, tiện thể thay quần áo.

Lúc đầu đã tính cuối tuần dọn nhà, kết quả cuối tuần học sinh thi thử, Đồng Thu đi làm giám thị đúng nghĩa hai ngày, ngay sau đó chính là chấm thi.

Ban ngày học sinh thi xong về nhà, giáo viên bọn anh còn phải ở lại tăng ca, cấp tốc chấm bài thi để thứ hai có kết quả.

Tất cả mọi người đều cảm thấy ở phía sau như có cái gì đang rượt theo bọn họ, một phút cũng không dám ngừng.

Thật ra mọi người đều biết rõ thứ đuổi theo bọn họ là cái gì, đó chính là thời gian.

Buổi tối Đồng Thu tăng ca đến khuya, tất cả giáo viên trong văn phòng đều đang bận bù đầu, anh chấm thi đọc bài đến đầu váng mắt hoa, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Đồng Thu nhìn sang, là Hoắc Tri Hành gọi tới.

“Vẫn còn ở trường học hả?”

Nghe thấy giọng nói Hoắc Tri Hành, Đồng Thu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi tiêu tan không ít.

“Ừm, phải làm thêm một lúc nữa.”

“Em vất vả rồi.” Hoắc Tri Hành nói, “Có thể nghỉ chút xíu không, gọi điện thoại cho bảo vệ ở cổng, bảo ông ấy cho anh đi vào.”

“Hả? Anh đang ở đâu?”

“Cổng trường học của em.” Hoắc Tri Hành nói, “Không phải vừa rồi em gửi tin nhắn nói còn chưa xong việc sao, đúng lúc anh không có việc gì, về nhà cũng không ai nói chuyện, nên mua trái cây ướp lạnh đến cho em, cũng mua cho mấy giáo viên khác luôn.”

Đồng Thu không ngờ tới Hoắc Tri Hành sẽ đến, lập tức đặt bút xuống, vội vàng chạy ra đón người.

Sau khi tan học sân trường tối như mực, chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ ánh sáng yếu ớt soi đường. Cách đây không lâu, anh cùng Hoắc Tri Hành đã đại chiến với Trâu Khải ngay tại chỗ này, bây giờ một mình đi trên đoạn đường này, anh vẫn còn cảm giác sẽ có ai đó cầm dao thình lình xuất hiện.

Đồng Thu chạy dọc theo sân thể dục, rất nhanh đã tới cổng trường, từ xa đã nhìn thấy cảnh sát Hoắc nhà anh tay trái xách theo một túi nilon thật lớn.

Còn chưa chạy tới chỗ đối phương anh đã nở nụ cười trước, nếu không phải còn có chú bảo vệ ở đó, anh thật sự rất muốn nhào tới ôm người trực tiếp hôn môi.

Khi được yêu cảm giác thật tuyệt vời!

Thật tuyệt vời khi có người để yêu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui