Từ nhỏ Đồng Thu đã tưởng tượng vô số lần, tương lai anh sẽ tìm dạng người nào cùng anh làm bạn đến già. Ngoại hình người đó nhất định là phải đẹp trai, hơn nữa vóc dáng phải chuẩn, cho dù sau này có già đi, cũng phải là một ông già đẹp lão.
Lúc sắp ba mươi tuổi Đồng Thu bắt đầu tuyệt vọng, anh cảm thấy anh tìm không được.
Con người càng trưởng thành sẽ càng khó thích người khác, cùng nhau kết giao đầu tiên là sẽ cân nhắc lợi hại, tình cảm chỉ còn là thứ yếu.
Điều này thật ra rất đáng buồn.
Cũng bởi vì vậy mà sau khi gặp được Hoắc Tri Hành, Đồng Thu cảm thấy người này gần như là phù hợp với tất cả các tiêu chuẩn kén chồng của anh. Mặc dù không có cái cảm giác yêu đương cuồng nhiệt cháy bỏng, nhưng hai người đều đã hơn ba mươi, không cháy bỏng nổi cũng là bình thường.
Đồng Thu khi đó đã nghĩ như vậy.
Hai người cứ không ấm không nóng như vậy mà kết giao mấy tháng, cảm giác vẫn còn rất tốt.
Đồng Thu người này đặc biệt giả tạo, ở trước mặt đối phương vĩnh viễn là một bộ dáng hiền lành ấm áp, theo như cách nói của Hoắc Tri Hành thì chính là: “Em thật sự chính là hình tượng giáo viên hoàn mỹ vẫn hay xuất hiện ở trong phim.”
Đồng Thu được khen như vậy đặc biệt vui vẻ, cái mặt nạ nhỏ anh mang đúng là vô cùng thành công.
Giáo viên nhân dân hoàn mỹ sẽ không lén lút đi mua quần chữ T mỗi tháng, sẽ không tưởng tượng đến ngôi sao cầu thủ rồi bắn máy bay, cũng không có lười biếng ở nhà bắt chéo hai chân chơi game, thỉnh thoảng lại còn chửi thề.
Những thứ này anh phải giấu cho thật kỹ.
Đồng Thu thích nghe Hoắc Tri Hành khen anh, đắc ý đến phổng cả mũi.
Hai người biết nhau vào đầu mùa thu, hiện tại là tháng mười hai, mùa đông đến rồi, sinh nhật của Đồng Thu cũng sắp tới.
Đồng Thu là một người không có cảm giác gì với nghi thức, nhưng mà mẹ anh có, nhất là sau khi con trai bắt đầu bước qua tuổi ba mươi. Bà dường như đang cố ý nhắc nhở rằng Đồng Thu đã không còn là con nít, mỗi lần đều tổ chức sinh nhật cho anh vô cùng hoành tráng, khiến cho Đồng Thu cảm giác dường như sinh nhật mỗi năm của anh đều là đại thọ.
Nhưng mà năm nay, mẹ Đồng Thu đã có sắp xếp mới.
“Vậy nên, tiểu Hoắc rốt cuộc là có đến hay không?”
Từ khi hai người bắt đầu kết giao đến giờ, hơn ba tháng, mẹ Đồng Thu còn chưa có gặp Hoắc Tri Hành, bà rất sốt ruột, lúc nào cũng mong ngóng.
“Con vẫn chưa hỏi anh ấy.” Đồng Thu nói: “Bọn con hiện tại mới được có bao lâu, mẹ không cần gấp gáp như vậy, từ từ sẽ đến.”
“Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến, anh từ từ sẽ đến bao nhiêu năm rồi? Tôi cũng không có lạ gì anh.”
Loại chuyện yêu đương cưới hỏi này vĩnh viễn đều không phải chuyện của một người, người bên cạnh cũng sốt ruột y như kiến bò chảo lửa vậy.
“Con hỏi xem thế nào?” Mẹ Đồng Thu lại dặn thêm lần nữa, “Đừng đi ra ngoài ăn làm gì, nói đến nhà mình, mẹ phải xem xét cẩn thận anh cảnh sát nhỏ này mới được.”
Đồng Thu cười cười, sửa lại: “Đã hơn ba mươi tuổi, không phải cảnh sát nhỏ.”
Đồng Thu rất ngại gọi Hoắc Tri Hành tới nhà, ngoại trừ thẹn thùng, còn có không muốn.
Mà lý do anh không muốn hoàn toàn là vì vấn đề của riêng bản thân anh —- phòng ngủ của Đồng Thu gần như là có thể tiết lộ bản chất của anh ngay lập tức.
Nếu như Hoắc Tri Hành tới, hai người chắc chắn sẽ phải “vào thăm” phòng ngủ của Đồng Thu một lát, để không bị lộ, anh bắt buộc phải sắp xếp lại một lần.
Đồng Thu vô cùng lười biếng, bảo anh dọn dẹp phòng mình thật sự chính là đòi mạng.
Vậy nên anh cứ hoãn rồi lại hoãn, mãi cho đến khi không thể hoãn được nữa, mới nhắn tin cho Hoắc Tri Hành.
Đồng Thu: Thứ sáu này là sinh nhật em, buổi tối anh có thời gian đến nhà em ăn bữa cơm không? Mẹ em chân thành mời anh.
Hoắc Tri Hành vừa mới ở chỗ cấp trên ôm một bụng tức trở về. Phố Tam Hồ có một gia đình rất nổi tiếng, người chồng bạo lực gia đình, người vợ lần nào cũng báo nguy, nhưng mà bọn hắn nói muốn bắt giam người chồng, người vợ lại gây sự với bọn hắn.
Hoắc Tri Hành khuyên người vợ ly hôn, ai ngờ ngược lại còn bị chửi.
Hắn là lần đầu tiên gặp phải loại người này.
Chuyện này ồn ào rất nghiêm trọng, người vợ kia đứng ở cổng đồn công an Tam Hồ chỉ vào hắn mắng hắn không chịu hòa giải mà chỉ biết khuyên ly hôn, xung quanh có rất nhiều người bu lại xem, khiến Hoắc Tri Hành nhức cả đầu.
Sau khi bị khiển trách Hoắc Tri Hành quay lại chỗ của mình, vừa mới cầm điện thoại lên nhìn, nóng nảy bực bội lập tức mất hết ráo.
“Em phát hiện.” Triệu Hòa Vũ nói, “Sư mẫu tương lai của em thật sự là bình chữa cháy.”
“Bình chữa cháy cái rắm!” Hoắc Tri Hành nói y, “Lăn đi làm việc của mình đi!”
Triệu Hòa Vũ rụt đầu rụt cổ, trốn.
Hoắc Tri Hành trả lời lại cho Đồng Thu: Được, lúc nào thế?
Đồng Thu hỏi mẹ, sau đó báo thời gian cho Hoắc Tri Hành, còn nói lúc đó sẽ xuống lầu đón hắn.
Để điện thoại di động xuống, Hoắc Tri Hành ho nhẹ một tiếng, gọi Triệu Hòa Vũ đến “Phòng tối”.
“Sư phụ, có chuyện gì vậy…?”
Cái “Phòng tối” này, bình thường được bọn hắn dùng để đối phó khi hỏi cung những tình huống đặc biệt, là nơi dùng để thẩm vấn. Triệu Hòa Vũ bị gọi đến đây, cảm giác có chuyện không lành.
“Hỏi cậu….” Hoắc Tri Hành bối rối lại ho nhẹ một tiếng, “Sinh nhật bạn trai, tôi nên tặng cái gì?”
Triệu Hòa Vũ ngẩn ngơ, nhìn Hoắc Tri Hành lỗ tai đỏ ửng, nửa ngày, giống như phát điên mà cười liên tục không ngừng.
“Sư phụ! Ha ha ha ha ha! Anh cũng có lúc xấu hổ sao?” Triệu Hòa Vũ chỉ vào lỗ tai Hoắc Tri Hành, “Đỏ như bị nướng chín vậy!”
Hoắc Tri Hành bị cười nhạo, không vui, đá một cước vào mông Triệu Hòa Vũ: “Cười cái rắm! Nói chuyện!”
Triệu Hòa Vũ cấp tốc phanh lại, không cười nữa.
“Chuyện này anh hỏi em cũng vô dụng.” Triệu Hòa Vũ nói, “Em không có bạn trai, chưa tặng quà sinh nhật cho bạn trai bao giờ…!”
Hoắc Tri Hành tức giận, trừng mắt liếc y một cái, xoay người muốn đi.
“Ai, đợi một chút!” Triệu Hòa Vũ chặn người lại, “Em mặc dù chưa từng, nhưng em có thể đưa ra lời khuyên vô cùng chân thành!”
Hoắc Tri Hành nghi ngờ nhìn y: “Nói!”
Triệu Hòa Vũ đên tiện cười hề hề: “Sư phụ, mọi người đều là người trưởng thành, thôi thì, anh tự mình tắm rửa sạch sẽ tặng cho người ta?”
Sau đó Triệu Hòa Vũ lại bị đá một cước, ôm cái mông đau cảm thấy mình cực kỳ đáng thương, không khỏi cảm khái, cuộc sống thật là khó khăn, tại sao nói thật mà cũng bị đá.
Thứ sáu Hoắc Tri Hành xong việc lập tức chạy thẳng đến nhà Đồng Thu, bởi vì lúc sắp sửa tan ca lại xảy ra chút chuyện, thời gian có chút trễ, xử lý xong việc vội vàng nhấc chân đi liền, ngay cả cảnh phục cũng không kịp thay.
Đến cuối cùng hắn cũng không biết nên tặng gì cho đối phương, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định mua một chiếc bánh kem, cũng không thể đến tay không được.
Đồng Thu ở dưới lầu chờ, từ xa xa nhìn thấy Hoắc Tri Hành đang đi tới, hai mắt lập tức phát sáng, nguyên nhân mắt anh phát sáng không phải bởi vì cái gì khác, mà chính là vì cảnh phục Hoắc Tri Hành đang mặc trên người lúc này.
Từ khi biết nhau đến giờ, hơn ba tháng, lần đầu tiên anh thấy Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục.
Đồng phục hàng thật giá thật vô cùng hấp dẫn, Đồng Thu cảm thấy anh sắp sửa chảy nước miếng.
“Anh không đến muộn chứ?” Hoắc Tri Hành đi đến trước mặt anh, cười phải nói là cực kỳ đẹp trai.
Đồng Thu nuốt nước miếng, sau đó cố gắng giả vờ làm bộ bình tĩnh: “Không có, còn sớm hai phút.”
Hai người cười nói đi lên nhà Đồng Thu, Hoắc Tri Hành nói: “Anh lo lắng từ mấy ngày trước luôn!”
“Làm sao vậy?” Đồng Thu cười hắn, “Bởi vì phải tới nhà em à?”
“Đúng vậy, phải gặp mặt chú dì, làm sao có thể không hồi hộp được.”
Đồng Thu cúi đầu cười, mím môi: “Không sao đâu, không cần hồi hộp, mẹ em rất dễ ở chung.”
Lúc hai người lên lầu, Đồng Thu nói ba anh có chuyện đột xuất, hôm nay không có ở nhà, bữa tối chỉ có ba người.
Ba không có ở nhà, Hoắc Tri Hành thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lên lầu, Đồng Thu lấy chìa khóa mở cửa.
Mẹ Đồng Thu ở trong nhà bận rộn, vừa nghe thấy tiếng mở cửa lập tức chạy ra nhìn.
“Con chào dì!” Hoắc Tri Hành đứng thẳng lưng, phải nói là một người rất có khí chất.
Mẹ Đồng Thu nhìn Hoắc Tri Hành, ấn tượng đầu tiên chính là đứa trẻ này không tệ, đứng bên cạnh Đồng Thu nhìn cũng rất xứng đôi.
Ấn tượng đầu tiên không tệ, tiếp theo đó là ở chung cũng khiến cho người ta rất thoải mái.
Hoắc Tri Hành đưa ra bánh kem mình mua, Đồng Thu ăn vụng một quả dâu tây trên bánh.
“Thế nào?” Hoắc Tri Hành cười hỏi anh, “Ngọt không?”
Thật ra có hơi chua, nhưng Đồng Thu chừa mặt mũi cho Hoắc Tri Hành, gật đầu, dựng ngón cái nói: “Ngọt!”
Hoắc Tri Hành đứng bên cạnh lấy chiếc mũ mừng sinh nhật*, giơ tay đội lên cho Đồng Thu, Đồng Thu nói thầm: “Cái này làm em trông giống y như trẻ con vây!”
//
* Mũ mừng sinh nhật
Hoắc Tri Hành nhìn anh cười, nhẹ nhàng nói: “Mỗi năm chỉ có một lần, làm trẻ con cũng rất tốt.”
Mẹ Đồng Thu đứng một bên nhìn hai người tương tác với nhau, cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, người trẻ tuổi yêu đương thật là tốt.
Châm nến, tắt đèn, mẹ Đồng Thu nháy mắt ra hiệu, ý bảo anh “nghiêm túc” cầu nguyện.
“Hai điều đầu tiên có thể nói.” Mẹ Đồng Thu nói, “Điều cuối cùng thì tự nói trong lòng thôi.”
Đồng Thu: “Con không có nhiều nguyện vọng như vậy.”
“Không đúng, con có!” Mẹ Đồng Thu trừng anh, “Mau lên!”
Hoắc Tri Hành đứng bên cạnh nhìn Đồng Thu cười, “Được rồi, em muốn có cái gì, nhân dịp này ước đi, biết đâu có thể thành sự thật.”
“Đúng vậy.” Mẹ Đồng Thu lập tức xen vào, “Tiểu Hoắc cũng đã nói như vậy, con nhanh nhanh đi!”
Đồng Thu rất muốn khuyên mẹ anh bình tĩnh, chút tư tâm này của bà đều viết hết lên trên mặt.
Anh nhìn Hoắc Tri Hành đứng bên cạnh, sau đó nói: “Điều ước đầu tiên chính là hy vọng ba mẹ mãi luôn khỏe mạnh.”
Mẹ Đồng Thu vẻ mặt lạnh nhạt: “Tốt, cám ơn con trai ngoan.”
Đồng Thu nén cười, nói: “Điều ước thứ hai, hy vọng học sinh của con bọn chúng ngày ngày đều cố gắng tiến bộ, ngoan ngoãn nghe lời, không gây thêm phiền phức cho con.”
Mẹ Đồng Thu xoa xoa huyệt thái dương: “Vậy con thì sao? Sinh nhật thì cầu nguyện cho bản thân một điều đi chứ…!”
Đồng Thu nhìn bà một cái, cười nói: “Thì điều thứ ba…., không phải còn điều thứ ba chưa ước sao!”
Hoắc Tri Hành nhìn anh nở nụ cười, khuôn mặt Đồng Thu đỏ bừng dưới ánh nến cam rực rỡ, nhìn rất đáng yêu.
Đồng Thu nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng nói: Điều ước thứ ba, hy vọng mình có thể thật sự kết hôn cùng một người đàn ông thân thể cường tráng mặt mũi đẹp trai, sức lực mạnh mẽ lại còn bền bỉ!
Nghĩ xong, Đồng Thu nhịn không được bật cười.
Anh mở mắt, không nói gì, thổi tắt nến.
Mẹ Đồng Thu thất vọng thở dài, trong lòng mắng con trai không biết tranh thủ cơ hội.
Bật đèn, lấy nến trên bánh ngọt ra, ba người chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn tối nay.
“Tiểu Hoắc này….! Mẹ Đồng Thu bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, tuyên bố khai tiệc, đồng thời hỏi một câu khiến cả hai người xém nữa thì nghẹn, “Hai đứa tuổi đã không còn nhỏ, dự tính lúc nào thì kết hôn?”