Đồng Thu đã uống xong ba ly cà phê, nước tiểu lúc này chắc chắn vô cùng đậm đặc.
Anh giơ tay nhìn thời gian, đồng hồ im ắng nói: Chào ngài, đối tượng xem mắt của ngài đã muộn hai mươi lăm phút.
Nếu như là bình thường, đến giờ hẹn mà đối phương còn chưa xuất hiện, Đồng Thu sẽ lập tức đứng dậy bỏ đi, nhưng hôm nay thì khác.
Đối tượng xem mắt của anh là một cảnh sát.
Đồng Thu nói: “Mẹ, con thật sự không cần phải đi xem mắt, con mới ba mươi tuổi đầu, còn trẻ chán, không gấp, không gấp.”
Mẹ Đồng Thu gật đầu: “Ừ, không đi, không cần lo lắng.
Dù sao cũng là một cảnh sát, mẹ cũng không quá muốn cho con tìm đối tượng làm công việc này.”
Cảnh sát?
Ý chính là nói, có đồng phục.
Đồng Thu lúc này tự vả: “Mẹ, con muốn đi.”
Kết quả, đối phương đến muộn.
Đồng Thu không phải M, không thích chờ đợi người khác, hơn nữa thân là giáo viên, ngoại trừ thỉnh thoảng còn cố giảng thêm bắt học sinh tan học muộn ra, phần lớn thời gian anh chính là người rất đúng giờ.
Anh rất ghét người khác đến muộn.
Theo quan niệm của Đồng Thu, giáo viên, cảnh sát, những nghề nghiệp đặc thù này càng phải là người tuân thủ thời gian, muộn là tuyệt đối không thể.
Lý do anh bây giờ còn ngồi ở đây, hoàn toàn là vì muốn nhìn thử một chút, xem cẩu nam nhân phá tan nguyên tắc hoàn mỹ ngành nghề kia rốt cục là có cái hình dạng gì.
Đồng Thu thậm chí còn tính kỹ rồi, lúc gặp, anh nhất định sẽ trào phúng giễu cợt đối phương một trận.
Nghĩ như vậy, anh lại gọi thêm ly cà phê thứ tư trong ngày.
Đồng thời đứng dậy, đi một chuyến đến WC.
Đồng Thu vì đi xem mắt, cố ý chải chuốt từ đầu tới chân một lượt, không có chỗ nào không đẹp, bóng loáng đến độ làm cho người đối diện hai mắt tỏa sáng.
Anh dám khẳng định, ở trong quán cà phê này, anh tuyệt đối là người đẹp trai nhất.
Hơn nữa, vì để nổi bật khí chất cùng thân phận của mình, anh còn cố ý đeo một cặp kính có gọng, làm anh trông đứng đắn cùng phong độ của người có trí thức hơn.
Lúc anh từ WC quay lại, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ mang cà phê lên, anh đi tới nói cám ơn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trên đường có một người đàn ông đi ngang qua.
Cao lớn.
Chân dài.
Vai rộng.
Mặt đẹp.
Đồng Thu nhìn người ta thêm mấy lần, tự nhủ trong lòng, nếu đây chính là đối tượng xem mắt, vậy thì hôm nay liền tha thứ việc hắn đến muộn.
Ai có thể nổi giận với người đẹp chứ?
Đồng Thu ngồi xuống, vừa định bưng cà phê lên uống một ngụm, thì nhìn thấy có người đẩy cửa bước vào.
Là cái người vừa mới đi ngang qua kia, hơn nữa còn đẹp trai đến mức thành công thu hút sự chú ý của Đồng Thu.
Đồng Thu nghĩ: Mình dao động rồi, nếu như anh ấy cùng đối tượng xem mắt ở trước mặt mình tranh thủ tình cảm, mình cuối cùng sẽ chọn mặt mũi dáng người, hay vẫn là chọn đồng phục đây?
Nhưng mà anh tuyệt đối không nghĩ đến, cái người đàn ông mặt đẹp dáng tốt này chính là đối tượng xem mắt có đồng phục kia của anh, có điều hôm nay không mặc mà thôi.
Đồng Thu tròn mắt nhìn đối phương đứng ở cửa ra vào quét một vòng bên trong quán, sau đó nhìn thẳng vào anh.
Cùng trai đẹp đối mặt, đúng là vô cùng vui vẻ.
Đồng Thu muốn mỉm cười thể hiện sự thân thiện với hắn, nhưng nghĩ lại anh là đến xem mắt, lỡ như bị đối tượng xem mắt đến sau bắt gặp, chẳng phải là nhục nhã cái thân phận giáo viên nhân dân này sao?
Giáo viên nhân dân là chức nghiệp thần thánh, anh cần phải nho nhã, ôn hòa, nghiêm khắc với bản thân cùng lãnh đạm với mọi người.
Thế nên, Đồng Thu lạnh nhạt.
Nhưng mà một giây sau, đối phương đi về phía anh, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Đồng Thu lại tự nhủ trong lòng: Ca à, không nên bày tỏ với tôi, chúng ta chính là đúng người nhưng sai thời điểm.
“Xin chào, em là Đồng Thu sao?”
Giọng nói nghe cũng rất thích, trầm thấp có từ tính, Đồng Thu cảm giác, đây là âm thanh từ tính nhất anh từng nghe.
Đồng Thu ngồi ở chỗ đó sững sờ, lập tức kịp phản ứng.
Cái anh đẹp trai này mẹ nó đúng là đối tượng xem mắt của mình!
“Đúng vậy.” Đồng Thu lập tức đứng lên, “Xin chào, anh là….”
“Hoắc Tri Hành.” Trai đẹp tự giới thiệu, ngay sau đó lên tiếng xin lỗi, “Thật sự rất xin lỗi, vừa rồi trên đường đến đây gặp chút chuyện, đến trễ rồi.”
Đồng Thu vốn đã định nhịn xuống, nhưng vẫn vô ý thuận miệng nói một câu: “Đến trễ hai mươi lăm phút.”
Hoắc Tri Hành rõ ràng là xấu hổ, gượng cười giải thích: “Thật có lỗi, lúc đi đến đây gặp phải tên trộm, tôi bắt lại đưa về đồn.”
Cái lý do đến trễ này thật sự quá đầy đủ, khiến cho Đồng Thu không cách nào tiếp tục chỉ trích đối phương, thậm chí còn cảm thấy hắn làm rất đúng.
“Không sao!” Đồng Thu giả bộ cũng ra hình ra dáng, “Ngược lại là anh, vất vả rồi.”
Hai người ngồi xuống, Hoắc Tri Hành nhìn lướt qua bốn cái ly trên bàn, ba cái trống không, một cái còn đầy.
Hắn lại xin lỗi lần nữa: “Thật sự rất xin lỗi, để em chờ lâu như vậy.”
Đồng Thu nhìn mấy ly cà phê trước mặt cũng thấy xấu hổ, vội vàng đẩy hết sang bên cạnh, sau đó cười nói: “Đừng nói xin lỗi nữa, loại chuyện này tôi có thể hiểu được.”
Nhưng không thể hiểu được chính là, anh đẹp trai này vì sao lại không mặc đồng phục đến?
Đẹp trai như vậy, chỉ cần thay đồng phục, Đồng Thu có thể trực tiếp kéo hắn đi đăng ký (kết hôn).
Hai người ngồi đối diện nhau, có vẻ cũng không biết nên nói chuyện gì mới tốt.
Nhân viên phục vụ đem trà bưởi mật ong Hoắc Tri Hành gọi lên.
Hắn uống một ngụm, không tìm được lời gì để nói.
Để giảm bớt bầu không khí xấu hổ Đồng Thu hỏi hắn: “Thế nào? Ngon không?”
Hoắc Tri Hành cười cười: “Cũng được, em uống thử không?”
Uống chính là gián tiếp hôn môi.
Thầy giáo Đồng cũng không phải người tùy tiện như vậy.
Đồng Thu lắc đầu cười: “Tôi uống cà phê được rồi.”
“Em uống cà phê nhiều như vậy, buổi tối có khó ngủ hay không?” Đơn giản là không biết nói gì đành phải tìm đại một chủ đề để trò chuyện, cũng không thể cứ ngồi im mắt to trừng mắt nhỏ được.
Đồng Thu nói: “Không có, nhưng mà tôi uống trà thì sẽ không ngủ được.”
Hoắc Tri Hành gật đậu: “Ừm, sẽ nhớ!”
Đồng Thu muốn hỏi: Ca, anh nhớ cái gì? Anh cần thiết phải nhớ cái này sao?
“Đúng rồi, hay là tôi đơn giản nói một chút về tình huống của tôi nhé.” Hoắc Tri Hành cũng là người thẳng thắn, dù sao chuyện xem mắt này, hai người gặp mặt cần phải nói chuyện thẳng thắn về thực tế, nếu không mơ mơ màng màng, đến cuối cùng phát hiện không hợp, không vừa ý, thì chẳng phải là lãng phí thời gian của nhau sao?
Đồng Thu gật đầu: “Ừm, được, anh nói đi.”
“Tôi nghe dì Từ nói chúng ta bằng tuổi, sinh nhật của tôi là vào tháng bảy, cuối tháng.
Cũng không biết hai chúng ta ai lớn hơn.”
Đồng Thu nở nụ cười: “Vậy tôi phải gọi anh một tiếng ‘ca’ rồi, sinh nhật tôi vào tháng mười hai.”
Hoắc Tri Hành cũng cười, hắn phát hiện lúc Đồng Thu gọi hắn một tiếng “Ca”, toàn thân hắn giống như bị điện giật, tê tê dại dại.
Cảm giác đó không biết phải hình dung thế nào, nhưng rất thích.
“Em có lẽ cũng biết, tôi hiện tại chỉ là một cảnh sát an ninh bình thường, làm việc ở sở cảnh sát Tam Hồ, không có tiền đồ gì.”
“Đừng nói như vậy.” Đồng Thu vội vàng nói, “Tôi từ nhỏ đã thích cảnh sát, trước kia còn nói lớn lên muốn làm cảnh sát, kết quả lại không nghĩ tới, quá ngốc, chỉ đành báo danh vào đại học sư phạm.”
Hoắc Tri Hành mang theo ý cười nhìn anh, cảm thấy người này rất biết nói chuyện.
“Em khiến tôi rất bất ngờ.” Hoắc Tri Hành nhìn anh nói.
“Vì sao?”
Hoắc Tri Hành: “Có thầy giáo đẹp trai như vậy, học sinh thật sự có thể tập trung học tập sao?”
Đồng Thu được khen rất vui vẻ, nhưng không thể không biết xấu hổ mà cất tiếng cười to, chỉ có thể giả bộ thẹn thùng, cúi đầu mỉm cười.
“Cảnh sát các anh đều biết nói chuyện như vậy sao?”
“Chỉ có duy nhất một mình tôi thôi.” Hoắc Tri Hành nói, “Thầy giáo đẹp trai như vậy, chắc cũng chỉ có duy nhất một mình em.”
Đồng Thu được khen hận không thể chạy ]đến quảng trường nhảy thoát y, thế nhưng trước mặt đối tượng xem mắt, anh nhất định phải ổn trọng rụt rè.
Vậy nên, lần đầu tiên Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành gặp mặt diễn ra vô cùng vui vẻ thuận lợi, hai người chính là ngồi một chỗ buôn dưa khen ngợi thổi phồng lẫn nhau.
Đồng Thu hoàn toàn quên mất lúc đầu chính anh là người hận không thể phát động kỹ năng châm biếm bởi vì đối phương đến muộn.
Thấy trai đẹp, cái gì cũng quên hết.
Từ quán cà phê đi ra, hai người còn cùng đi ăn, lúc đang ăn, Đồng Thu còn phát hiện ra một việc rất thú vị.
Một bàn đồ ăn, anh nhiệt tình gắp món A, Hoắc Tri Hành nhiệt tình gắp món B, cuối cùng một bàn đồ ăn không lãng phí một tí nào.
Cái này gọi là ăn nhịp đúng không?
Đồng Thu cảm thấy đúng.
Cơm nước xong xuôi hai người còn định cùng nhau đi xem phim, kết quả vừa mới tới rạp chiếu phim, còn đang thương lượng muốn xem phim nào, điện thoại Hoắc Tri Hành reo lên, nói là có chuyện, gọi hắn về hỗ trợ.
Hoắc Tri Hành cảm thấy vô cùng có lỗi, lần đầu tiên gặp mặt, đã đến muộn lại còn về sớm, nực cười không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Đồng Thu nói: “Không sao, anh đi đi.
Chúng ta lần sau lại xem.”
Lời này chính là thẳng thắn đề nghị tiếp tục gặp gỡ.
Hoắc Tri Hành cười nói: “Chúng ta thêm Wechat đi.”
Hoắc Tri Hành đi trước, Đồng Thu hai tay nhét trong túi áo khoác, đứng ở ven đường nhìn theo xe đối phương chạy đi.
Xe taxi kia chạy có hơi nhanh, vù một phát phóng đi, chớp mắt liền biến mất tại ngã rẽ.
Đồng Thu vẫn còn chưa thỏa mãn, liếm liếm môi.
Anh lấy di động ra gọi cho bạn tốt.
“Vị nữ sĩ này, có bận rộn gì ko?”
“Cuối tuần, tôi không cần phải bận rộn.” Sở Dao nói: “Lát nữa đi uống rượu không…? Chị em tôi mới mở một quán bar, dù sao hôm nay thứ bảy, ngày mai ông cũng không đi làm, đi cùng đi.”
Đồng Thu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng được.
“Lát nữa gửi địa chỉ sang cho tôi.” Đồng Thu nói, “Bà một chút cũng không quan tâm xem tôi đang làm cái gì sao?”
“Làm gì vậy? Hẹn pháo à….?”
“…..Tôi một giáo viên nhân dân ưu tú, lại chỉ biết làm tình thôi ư?” Đồng Thu vui vẻ nói, “Tôi đi xem mắt.”
Sở Dao im lặng, sau nửa ngày mới hỏi: “Thế nào, đi xem mắt có cái gì hay chia sẻ đi?”
“Rất đẹp trai.” Đồng Thu nói, “Là một cảnh sát.”
Sở Dao lại im lặng chốc lát, sau đó nói: “Bảo bối, nếu là cảnh sát, thể lực có lẽ không tồi.”
“Bà câm miệng.
Một cô gái tốt như vậy, tại sao cả ngày lại cứ giống y như bọn lưu manh?” Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong đầu Đồng Thu cũng có không ít hình ảnh đồi trụy, thật là mắc cỡ mà, tuyệt đối không thể để cho người khác biết được.
“Cảm giác rất được sao?”
“Cũng không tệ, bọn tôi hẹn lần sau đi xem phim.”
Đồng Dao nở nụ cười: “Được đó, cây sắt ngàn năm cuối cùng cũng sắp nở hoa rồi, thầy giáo Đồng nhà chúng ta cuối cùng cũng muốn kết hôn.”
“Còn chưa có tới cái trình độ đó, hôm nay chỉ vừa mới gặp.”
“Kết hôn không phải là chuyện nói đến liền đến sao, vừa gặp liền kết hôn cũng không phải là chưa từng thấy.” Sở Dao nói, “Được rồi, đừng khoe khoang nữa, tôi chuẩn bị rời giường, đợi lát nữa gặp, ông lại kể cho tôi nghe một chút chuyện tình yêu ngày hôm nay nha!”
Đồng Thu cúp điện thoại, đứng ở ven đường chờ Sở Dao gửi địa chỉ quán bar cho anh.
Điện thoại vang lên, có một tin nhắn Wechat.
Anh nghĩ là Sở Dao, không ngờ lại là Hoắc Tri Hành.
Ảnh đại diện Wechat của đối phương là một cái huy hiệu cảnh sát, người này đúng là rất kính nghề yêu nghiệp.
Hoắc Tri Hành: Tôi rất vui vì gặp được em, lần hẹn sau tôi nhất định sẽ không đến muộn mà còn đến sớm.
Đồng Thu nở nụ cười, gửi lại cho hắn một cái icon mèo nhỏ đáng yêu, gửi xong lại nghĩ nghĩ, sợ đối phương cho rằng mình qua loa, lại gửi thêm một câu.
Đồng Thu: Được, tôi rất mong chờ lần gặp mặt tới..