Diện Thủ

Sáng sớm ngày thứ hai, mấy người vẫy tay cáo biệt, Phùng Đào đưa A Ly hồi phủ trưởng công chúa, Diệp Tiềm tự mình hồi phủ. Lúc chia tay, A Ly vì phải rời khỏi Diệp Tiềm nhìn lại mãi, Phùng Đào cười vuốt ve đầu A Ly.

Diệp Tiềm về đến nhà, đã thấy lão mẫu sớm chờ sẵn, sốt ruột như kiến trong chảo nóng, đi tới đi lui, miệng còn lẩm bẩm. Đợi Diệp lão phu nhân thấy Diệp Tiềm, một đêm nôn nóng cơ hồ muốn phát tiết ra, nhưng quải trượng gỗ đàn giơ lên cao, cuối cùng vẫn vô lực hạ xuống. Mấy ngày nay, bởi vì mình làm việc sai, sau này con trai tận lực lãnh đạm, khiến Diệp lão phu nhân minh bạch, con quả thật là con trai của mình, nhưng đến cùng đã trưởng thành, đường đường là đại tư mã đương triều.

Diệp Tiềm vốn tưởng rằng mẫu thân bất quá lại nói đâu đâu một phen, mới tận lực tránh né, hiện giờ thế nhưng bà đợi hẳn một đêm, không khỏi áy náy, nói đến cùng là mẫu thân thân sinh của mình, hiệngiờ lại đã già. Tức thời hắn định tiến lên đỡ mẫu thân ngồi xuống, nhưng Diệp lão phu nhân lại bắt lấy quần áo hắn, run run nói: "Tiềm, ngươi chạy đi đâu, cả một đêm không trở về!"

Diệp Tiềm mím môi, đạm thanh nói: "Mẫu thân, chỉ là cùng bằng hữu ở ngoài ăn ngủ một đêm thôi."

Diệp lão phu nhân trong lòng mặc dù có nghi hoặc, nhưng cũng bất chấp, tức thời vội vàng lôi kéo Diệp Tiềm hỏi: "Tiềm, con cũng biết, nương có một đại sự muốn nói cho con nghe!"

Diệp Tiềm đỡ mẫu thân nói: "Có chuyện gì, mẫu thân cứ việc nói đi."

Diệp lão phu nhân nhớ tới chuyện này, cảm thấy tâm hoa nộ phóng, tức thời nhịn không được mở miệng cười nói: "Tiềm a, con cuối cùng cũng có người kế nghiệp!"

Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày, gật đầu nói: "Mẫu thân, ta đã sớm nói, ta có ba nghĩa tử..."

Ai biết Diệp Tiềm còn chưa dứt lời, Diệp lão phu nhân vội vàng cắt đứt lời hắn: "không, ta không phải nói ba nghĩa tử, ta nói A Ly!"

Diệp Tiềm nghe xong, trong mắt ảm đạm, nhìn mẫu thân, bất đắc dĩ cố cười một tiếng: "Mẫu thân, A Ly ta rất thích, chỉ tiếc ta cùng với Triêu Dương công chúa sợ là vô duyên, cũng vô duyên với A Ly."

Diệp lão phu nhân nghe xong sốt ruột, thế nào con trai cứ như vậy không thông suốt đâu? Vội hỏi: "Tiềm a, đó là con không có duyên với Triêu Dương công chúa, nhưng A Ly cũng là con của con a! Đây là cốt nhục thân sinh, không có duyên thế nào?"


Diệp Tiềm lúc này không rõ mẫu thân đang nói gì, trong mắt tràn ra một tia mờ mịt.

Diệp lão phu nhân nắm tay con, giọng nói mang theo vui sướng run rẩy: "Tiềm, A Ly là con ruột của con, là đứa bé Triêu Dương công chúa sinh cho con, con hiểu không?"

Diệp Tiềm con ngươi mờ mịt tràn ra kích động, nhưng kích động lại rất nhanh trôi qua, không dám tin, hắn nắm chặt tay mẫu thân, ngữ điệu như bình tĩnh lại mang theo run run: "Mẫu thân, vì sao người nóinhư vậy?"

Diệp lão phu nhân biết con mình không thể tin được, liền dậm chân nói: "Đây là Trường Vân nghe thấy Triêu Dương công chúa nói chuyện với thị nữ, tuyệt đối không giả! Hơn nữa tỷ tỷ con nói, A Ly và con hồi nhỏ cực giống nhau, con vạn vạn không thể hoài nghi, việc trước mắt, phải xem khẩu khí Triêu Dương công chúa bên kia..."

Diệp lão phu nhân đang nói, lại nghe Diệp Tiềm phân phó tả hữu, lạnh giọng mệnh lệnh: "Chiếu cố tốt lão phu nhân, ta đi ra ngoài." nói xong tựa như một trận gió, ra khỏi đại sảnh.

Diệp lão phu nhân muốn gọi hắn lại, nhưng bàn tay giơ ra, trước mắt đã không thấy bóng người.

========================

Diệp Tiềm chạy khỏi đại sảnh, cưỡi ngựa yêu, một đường phi nhanh, chạy đến phủ Triêu Dương công chúa. trên đường ngẫu nhiên có người trợn tròn mắt đang đổ dạ hương, cũng có người làm công ra ngoài buôn bán, những người đó thấy Diệp Tiềm cưỡi ngựa cao to chạy vội vã, chỉ cho rằng phát sinh chuyện gì, vươn cổ giương miệng kinh ngạc nhìn qua.

Diệp Tiềm mặt trầm xuống, mím môi mỏng, chau mày, phóng ngựa phi nhanh, một lát đã đến trước đại môn phủ Triêu Dương công chúa. hắn xoay người xuống ngựa, tay nắm dây cương, ngửa mắt nhìn đại môn màu đỏ thắm.

Vương hầu tướng lĩnh, hoàng thân quyền quý, trên đời này còn một ít người như vậy, chiếm cứ chỗ tối cao ở thế gian, cẩm y ngọc thực, tôi tớ thành đàn, ở bên trong đại viện cửa son, hoàn toàn khác hẳn nhà tranh vách đất hàn lậu, vì thế có dòng dõi cách biệt như mây với bùn.

Diệp Tiềm nâng chân lên, đi nhanh vào, thị vệ bên cạnh thấy vậy, muốn ngăn trở, Diệp Tiềm tay phải khẽ nâng, nắm trường kiếm bên hông, lạnh giọng nói: "Tránh ra."


Thị vệ nhất thời không biết làm sao, vị đại tư mã này tuy là ở trên vạn người, tay cầm quyền cao, lẽ ra uy phong vô tận, nhưng mặc cho hắn như vậy, xưa nay đi đến phủ trưởng công chúa luôn nhẫn nhục chịu đựng, hôm nay vì sao bỗng nhiên cường thế lên như thế?

Diệp Tiềm không để ý hai thị vệ, nhấc chân, đạp cửa phủ công chúa, đi nhanh vào.

Phía sau thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thế nhưng cũng không dám tiến lên ngăn trở.

Diệp Tiềm cũng coi như rất quen thuộc với bố trí bên trong phủ công chúa, một đường bước nhanh, đithẳng đến hậu viện, đi đến viện của Triêu Dương công chúa. trên đường gặp thị vệ và thị nữ trong phủ, đều kinh ngạc không hiểu nhìn hắn, nhưng thấy sắc mặt hắn trầm túc, cả người tản ra khí lạnh thấu xương, một đám đều không dám tiến lên chất vấn.

Bất quá một lát, Diệp Tiềm đã xuyên qua tiền trạch, đi đến hậu viện chỗ Triêu Dương công chúa ở. Lúc này sớm có người hầu cuống quít thông báo, Triêu Dương công chúa vừa mới dỗ ngủ A Ly một đêm chưa về, một thân tố y, tóc dài buông xõa, đang ngồi phía trước cửa sổ, nghe thấy lời này, nhíu mày nói: "hắn đây là muốn làm cái gì?"

Giọng nói của nàng lãnh đạm, giống như băng trong gió, lạnh thấm xương.

Diệp Tiềm vừa đúng lúc này đi vào trong viện, cũng vừa đúng nghe được lời này, hắn dừng chân, đứng ở đó, yên lặng nhìn nữ nhân tóc dài bên cửa sổ.

Triêu Dương công chúa vốn lười nhác tùy ý, lúc này bỗng cảm thấy một cỗ lãnh ý đánh úp lại, ngước mắt nhìn, đã thấy ánh mắt Diệp Tiềm như đao như sương, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Triêu Dương công chúa buông con ngươi xuống, dừng một lát, liền muốn đứng dậy, trong miệng còn nhẹ giọng phân phó: "Bản cung mệt mỏi, nghỉ ngơi, không để người ngoài đi vào."

Diệp Tiềm nghe thế, bên môi nổi lên cười lạnh bất đắc dĩ, hắn kéo kéo môi, rốt cục tìm được thanh âmcủa mình, khàn khàn mở miệng: "Ta -- thầm muốn hỏi nàng một câu."


Triêu Dương công chúa dừng động tác, đạm quét mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Ngươi hỏi đi."

Diệp Tiềm thấp mâu, nhìn mấy cành cỏ non mới nẩy dưới cửa sổ ngọc thạch, tinh tế thưởng thức nàng vừa rồi nói nhỏ, lại cảm thấy trong lời nói này rõ ràng mang theo vài phần tư vị nhận mệnh.

hắn ngẩng đầu lên, trong mắt nổi lên tức giận và bi phẫn sâu sắc.

Giờ này khắc này, hắn bỗng nhiên có dự cảm, lời mẫu thân là thật.

A Ly... Thế nhưng thực là cốt nhục thân sinh của hắn.

Nữ tử này luôn luôn dấu hắn một bí mật lớn, hơn nữa nếu không phải trong lúc vô ý tỷ tỷ phát hiện ra, nàng thậm chí tính toán giấu giếm chuyện này đến bao giờ!

Nhìn đầu ngón tay Triêu Dương công chúa run nhè nhẹ, hắn ngăn chặn cảm giác dâng lên mãnh liệt trong lòng, cắn răng hỏi từng chữ: "A Ly, có phải con ta không?"

Triêu Dương công chúa nghe vậy, khẽ thở ra một hơi, nhắm hai mắt, lông mi thon dài xinh đẹp vẫn run run.

"Phải." Nàng thừa nhận giống như thở dài.

Diệp Tiềm cười lạnh, đi nhanh đến, bỏ qua thị nữ ý đồ ngăn trở hắn, vào phòng, đi đến trước mặt Triêu Dương công chúa, nhìn nàng, không dám tin lắc đầu: "Vì sao, nàng vì sao muốn giấu ta?"

Triêu Dương công chúa chưa từng có giờ khắc nào, đối mặt với nam nhân này thế nhưng không còn lời để chống đỡ, dưới chân như nhũn ra, không chọi nôit lui về phía sau một bước.

Diệp Tiềm tiến lên nắm chặt cánh tay nàng, cường ngạnh không cho nàng đào thoát: "nói với ta, vì sao!" -- một câu này ra tiếng, cơ hồ là vô cùng đau đớn..


Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiềm, tình cảnh lúc đó, ngươi sinh tử còn chưa biết, ta sao có thể nói?"

Diệp Tiềm nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy vai nàng, trong giọng nói tràn đầy hận ý: "Nhưng sau này? Sau này thì sao!"

hắn không khắc chế được lắc thân mình nàng đơn bạc, cơ hồ thét lên tức giận hỏi: "Sau này thế nào, nàng có nhiều cơ hội có thể nói với ta, vì sao luôn không muốn nói!"

Chuyện cũ rành rành trước mắt, hắn nhớ lại ngày đông kia lạnh như băng hắn trốn ở một góc nhìn bọn họ một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, nhớ tới ở lúc phía nam xa xôi kia, hắn vươn bàn tay to cô độc đithu dưỡng ba cô nhi trong chiến loạn.

hắn từng thống hận nàng lật lọng, ly biệt không lâu đã thông đồng người kia, từng đen tối cho rằng hắncùng A Ly nhất định vô duyên, từng hận rằng cả đời hắn nhất định không chỗ về, thậm chí hắn thế nhưng tuyệt vọng cơ hồ muốn ôm lấy nữ nhân này. Nhưng hiện tại, hắn giống như có thể phủ định hết, một lần nữa hiểu rõ hết thảy.

Triêu Dương công chúa giãy dụa, định đẩy nam nhân cuồng nộ này ra, nhưng nàng muốn thoát đi lại làm Diệp Tiềm càng gắt gao ôm chặt nàng không tha.

Diệp Tiềm ngữ khí bắt đầu trầm thấp lạnh như băng, lại phảng phất ẩn chứa vô cùng nguy hiểm, hắn ở bên tai nàng căm hận hỏi: "Triêu Dương công chúa, nói với ta, vì sao? Nàng giấu diếm ta nhiều năm như vậy, phải cho ta một lý do, nói với ta vì sao?"

Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ, cười lạnh, nhìn Diệp Tiềm: "Lúc ta phát hiện hoài thai, ngươi vừa rời đi, bất quá là một trung lang tướng nho nhỏ, sinh tử chưa biết, lúc đó, ta sao có thể đem thân phận đứa bé trong bụng công bố hậu thế?"

Triêu Dương công chúa thở dài, cúi mâu thấp giọng nói: "Lúc gặp lại, ta cũng đã gả cho người kia. Hoài An Hầu lúc ta khốn khổ chìa tay giúp đỡ tương trợ, ta sao có thể công bố thân thế A Ly, để hắn xấu hổ?"

Triêu Dương công chúa nói tới đây, trong mắt nhiễm sương mù mê mang: "Đến sau này, ngươi xuất chinh, chúng ta tốt đẹp rồi, ta vốn định đợi ngươi trở về, đem hết thảy nói cho ngươi biết, nhưng mà..." Nàng trào phúng mà bất đắc dĩ cười khẽ: "Nhưng mà Diệp Tiềm, sau này ta hối hận, không muốn..."

Diệp Tiềm thấy vậy, trong lòng ẩn ẩn đau đớn, tay hắn ôm Triêu Dương công chúa lỏng ra, sửa thành ôn nhu ôm ấp, ngữ khí cuồng loạn bắt đầu mềm nhẹ hơn: "Triêu Dương, ta không muốn nghe lý do này, đó đều không là vấn đề..."

hắn ôm nàng, bức nàng nhìn thẳng hai mắt mình: "Nàng nói đúng, ta minh bạch, ta đều minh bạch. Lúc đó danh tiếng ta không đáng một xu, bất quá là tiểu nô trong phủ thôi, sao xứng làm phụ thân của hài tử nàng. Nàng có thể để nó lại, đã khiến ta vô cùng cảm kích." hắn ngữ khí hơi kích động: "Nhưng hiệntại không giống, ta đã là đại tư mã bản triều, chỉ ở dưới thiên tử, chẳng lẽ còn không thể phong thê ấm tử sao? Chẳng lẽ ta còn không thể cưới nàng sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận