Edit: tiểu an nhi (LQD)
Sinh lão bệnh tử, là quá trình mà Thủy Ngân đã từng và vẫn luôn trải qua suốt tám thế giới.
Thế giới thứ nhất, làm Thẩm Thu Uyển, cô mang trong mình sự phẫn nộ tràn ngập, lặp đi lặp lại ba lần khốn cảnh dưới nước sông cuồn cuộn;
Thế giới thứ hai, làm Mộc Hương, cô vứt bỏ trách nhiệm bị áp đặt, chăm sóc cô bé Tiểu Yến Tử chỉ thích hoa bách hợp trong một thời gian ngắn ngủi;
Thế giới thứ ba, làm Lâm Cẩm Tú, cô chỉnh lại đôi chân nhỏ, thờ ơ nhìn một gia tộc tiêu vong, trong thời buổi loạn lạc đó lần đầu tiên học được cách giết người;
Thế giới thứ tư, làm Lưu Hương Tuyết, cô không muốn làm heo chó, cho nên cô cầm lấy bó đuốc, thiêu rụi một thôn nằm trong núi lớn;
Thế giới thứ năm, làm Dao Duyệt, cô phải chịu thiết lập ốm yếu mà Hệ thống đặt ra, bảo vệ một cô gái nhỏ, tận mắt nhìn cô bé lớn lên;
Thế giới thứ sáu, làm Triệu Đinh Chỉ, với thân thể yếu đuối cùng thiết lập bị câm điếc, cô học được cách bình tĩnh đối xử với người thân, kẻ thù và cách đối mặt với thế giới vừa chân thực vừa giả tạo này;
Thế giới thứ bảy, làm Vân Tình Không, cô xoá bỏ một đoạn ký ức đã từng khiến cho Thủy Ngân phải đau khổ, dẫn đường cho một đám thiếu niên thiếu nữ trưởng thành;
Thế giới thứ tám, làm Lý Lam Chi, cô được chứng kiến vô số sự tử vong và ly biệt, chứng kiến chiến tranh và hoà bình, chứng kiến sự sa ngã và phát triển, cũng cảm nhận được sự yên bình và tự do ――
Một khi con người đã được trải nghiệm qua cảm giác tự do, sẽ không có cái gì có thể trói buộc họ được nữa.
Ngay trước khi cái chết tiến đến, Thủy Ngân nghĩ rằng, không cần biết sang thế giới tiếp theo như thế nào, còn phải tiếp tục hành trình trong bao lâu, cô cũng có thể bình thản mà đối mặt. Nhưng điều cô không ngờ tới chính là mình không hề được chuyển đến thế giới khác, mà là về tới thế giới mà cô quen thuộc nhất ―― thế giới nguyên bản của cô.
Có lẽ, cũng không hẳn là thế giới nguyên bản, vì lần đầu tiên cô “xuyên qua” là tại thời điểm gần ba mươi tuổi, đang nằm trong căn hộ cao cấp của chính mình mua. Còn hiện tại, cô mới mười sáu mười bảy tuổi, đang ngồi trong một căn nhà trệt đơn sơ.
Đây là ngôi nhà cô vẫn sống trước khi bước vào lớp mười hai.
Căn nhà trệt nhỏ này là do mấy cán bộ trong thôn dùng tiền trợ cấp xây dựng cho gia đình cô cách đây vài năm sau khi ba cô ra sức đòi hỏi. Mấy năm nay, những gia đình xung quanh thi nhau xây nhà ba bốn tầng, nhà của cô trở thành căn nhà trệt duy nhất trong thôn, có thể nói là hộ gia đình lụi bại nghèo khó nhất.
Ba của cô chẳng có tài cán gì, đi khắp nơi ăn vạ mới kiếm ra được ít tiền, tất cả đều được dùng cho việc rượu chè, cá cược và chơi gái. Con trai sống chết thế nào cũng chẳng quan tâm, nói gì đến đến chuyện để ý đến hai đứa con gái còn lại. Từ sớm Thủy Ngân đã học được cách tự mình ra ngoài kiếm tiền để đóng học phí, lo việc ăn uống. Hàng ngày cô vì chuyện nuôi sống bản thân mà hao hết tâm trí lẫn sức lực.
Gian phòng của cô rất nhỏ, trên nóc có vài chỗ bị dột rỉ nước. Trong phòng, ngoại trừ một cái giường chất đống quần áo, cũng chỉ có một cái bàn đọc sách bị gãy chân. Cái bàn bị gãy chân là do một lần ba cô uống say trở về, thần trí mơ hồ đi nhầm vào phòng của cô, náo loạn đập gãy.
Lúc ấy cô đang ngủ thì bừng tỉnh, ngồi dậy co ro vào trong góc tường không dám động đậy, ánh mắt cảnh giác nhìn tên đàn ông đang mượn rượu làm loạn kia. Cũng may trong phòng này không có gì nhiều cho lão ta đập, không lâu lắm liền đi ra ngoài. Về sau Thủy Ngân nhặt về một cục gạch để kê vào cái chân gãy đấy.
Cô ngồi trước mặt bàn ẩm ướt, lại sờ lên khuôn mặt ướt át của thân thể này. Thủy Ngân nhìn xuống bức di thư được bày ở trước mặt.
Đây là do Thủy Ngân của năm mười sáu tuổi viết.
Cô vẫn nhớ về khoảng thời gian này, đó là sau khi chuyện tình cảm thầy trò giữa cô và Tần Sở bị người ta phanh phui, ầm ĩ đến mức ai nấy đều biết, là thời điểm bị nghị luận bàn tán nhiều nhất.
Tất cả bạn học đều nói học phí và tiền cơm của cô là do cô bán thân mà kiếm được. Hàng xóm láng giềng thì truyền tai nhau cô còn nhỏ tuổi mà không biết tự trọng, làm kẻ thứ ba quyến rũ thầy giáo của mình. Các giáo viên trong trường thì thi nhau đến nói chuyện với cô, khuyên cô nên nghỉ học; nhưng Thuỷ Ngân kiên quyết không đồng ý. Sau đó bọn họ liền dùng danh nghĩa đến thăm hỏi gia đình các học sinh để tới thôn tìm ba cô.
Từ đó ba cô mới biết chuyện mất mặt này, ngay trước mặt đông đảo giáo viên tới nhà, lão ta vớ lấy cây gậy đánh cho cô một trận. Nếu không phải bị người khác ngăn lại, có lẽ cô cứ như vậy mà bị đánh tới chết.
"Mày cũng giống con mẹ vô lương tâm của mày thôi, đều là loại đê tiện! Sao mày không đi chết ở đâu đi! Mày sống cũng có làm được cái gì đâu, thật là mất mặt! Học hành cái nỗi gì, đọc sách cũng có tác dụng gì, biết vậy đã sớm bán mày đi kiếm chút tiền tiêu rồi!" Sau khi lão ta bị người ngăn lại, vẫn còn phun nước miếng tung tóe chỉ vào mũi cô mắng to.
Thậm chí Thuỷ Ngân vẫn còn nhớ rõ cảm giác toàn thân phát lạnh, đứng ôm lấy gương mặt bỏng rát lúc đó. Cô thiếu nữ mười sáu tuổi kia thực sự đã muốn tìm đến cái chết, cô bé trốn trong căn phòng nhỏ đơn sơ, nghĩ đến cuộc sống không hề có một chút ấm áp nào, cảm thấy hết sức tuyệt vọng. Thế là vừa khóc vừa viết một phong di thư, quyết định kết thúc sinh mệnh của mình.
Dù sau đó cô cố gắng vượt qua,
//