Điện Từ Bi FULL


Lương Ngộ biến sắc, làm bộ muốn đánh nàng, buồn bực nói: “Đóng lại! Sau này không có ta cho phép thì không được mở cái cửa này ra!”
Nếu không cho mở thì cái cửa này còn dùng để làm gì.

Kỳ thực Nguyệt Hồi vẫn luôn không hiểu tại sao giữa hai buồng lại phải đục một cái cửa sổ như vậy, nàng víu vào cửa nói: “Giống như Quá Tiên Kiều sao, làm ra là để chúng ta nói chuyện phiếm lúc đi ngủ?”
Nàng há mồm là không thể nói lời hay, Quá Tiên Kiều là hình dạng một loại mộ táng, giữa hai huyệt mộ có một cửa sổ thông sang, để linh hồn phu thê sau khi hợp táng dễ dàng qua lại với nhau.

Tuy rằng ngụ ý không tốt lắm nhưng lại liên quan đến chút tâm sự không thể nói ra, Lương Ngộ cũng không trách cứ nàng.
“Cửa sổ này vốn dùng cho việc truyền tin lui tới, trước kia không được đưa nữ nhân lên phúc thuyền, ai mà ngờ muội sẽ thò đầu qua đây.” Hắn lầu bầu nói, chỗ bị tai họa ngứa ngáy vô cùng.

Ngứa còn chẳng giống với đau, là thứ tra tấn gian nan bậc nhất trên đời, thực sự không nhịn nổi nữa, liền hỏi: “Cao giải độc kia của muội…có chữa được thật không?”
Nguyệt Hồi nói đương nhiên, “Đây là thuốc dân gian, cực kỳ hữu dụng với sưng ngứa, không chỉ ngăn ngứa mà còn đề phòng muỗi đốt.

Chúng ta đi Lưỡng Quảng mà, chỗ đó trời nóng, muội mang theo nhiều một chút đề phòng có lúc cần.

Nếu không cho muội bôi thì huynh tự làm đi!” Nàng nói, định nhét cái một cái thùng to như thùng thuốc nổ qua cái cửa sổ nhỏ, nhưng sự thật cho thấy thùng thuốc nàng mang còn to hơn cả cái đầu nàng, muốn lọt qua được rất khó.
Lương Ngộ quả thực không hiểu đầu óc nàng phát triển thế nào, chẳng phải bình thường thuốc đều đựng trong hũ to bằng lòng bàn tay sao, nàng lại đi lấy thùng ra mua thuốc.
“Muội sợ người ta bán hết thuốc à?”
Nguyệt Hồi nói không phải, “Chúng ta có tận từng này người đi theo, mỗi người moi một chút, chỉ sợ chẳng đủ dùng.”
Có thể thấy đưa cô nương đi cùng thì được chỗ này tốt, chuẩn bị chu đáo ở mọi chỗ nhỏ nhặt nam nhân không thể tưởng được, tuy không hiểu nổi kiểu tư duy của nàng nhưng cũng phải thừa nhận đến lúc lửa sém lông mày thì rất hữu ích.
Không nhét thùng thuốc qua được, Nguyệt Hồi hào phóng quệt một đầu ngón tay đưa qua, “Nào, vạch cái rốn của huynh ra, muội bôi cho.”
Thể thống gì đây, Lương Ngộ yêu thể diện như vậy, chắc chắn không bao giờ làm những việc này.
Hắn đè tay xuống áo, bực bội nói: “Muội chê ta chưa đủ mất mặt phỏng? Vừa nãy lát gừng kia rơi xuống, bao nhiêu người đứng nhìn, có ai không hiểu ra nữa không?”
Nguyệt Hồi ở bên này cửa sổ vô tội trả lời: “Sao mà trách muội được, muội chỉ một lòng chữa say sóng cho huynh, ai bảo lúc chuẩn bị gọi người vào huynh không lấy nó ra? Rõ ràng là huynh quên mất, muội không gánh cái tiếng xấu này hộ huynh được đâu.”
Hắn bị nàng chặn miệng, hờn dỗi đi loanh quanh hai vòng.
Tay Nguyệt Hồi vẫn còn để gác trên cửa sổ, “Rốt cuộc huynh có bôi không? Muội nói cho mà biết, nếu đêm nay không bôi thuốc thì nó sưng đỏ lên như to bằng đồng tiền thôi, nhưng ngày mai thì khó lường, to bằng cái chén đấy, huynh tự nghĩ đi.”
Nếu nhớ không lầm thì Lương Ngộ trước nay là người cực kỳ yêu quý bản thân.

Nàng vẫn còn một vài ký ức ngày xưa sót lại, trong ấn tượng của nàng, khi rửa bút lông hắn sẽ không bao giờ dùng tay nắn ngòi bút, chẳng may bị quẹt trúng một xíu mực thôi đã làm hắn khó chịu nửa ngày, lần này mà biết hậu quả không bôi thuốc thì để xem còn bình chân như vại được nữa không!
Nếu nói bọn họ không phải là huynh muội ruột thì đúng là khó tin, dù sao nàng cũng không bị quên đi hoàn toàn, vẫn còn ký ức về vị ca ca này.

Nhưng ký ức như vậy lại mơ hồ sinh ra một thứ thương cảm khác, hắn coi trọng từng tấc da trên người như thế, phút cuối cùng lại vì tiến cung mà hủy hoại thân mình, nhớ đến đây liền cảm thấy mọi sự hỉ nộ vô thường của hắn đều đáng được thông cảm.
Quả nhiên Lương Ngộ bắt đầu do dự, nhưng chắc chắn hắn sẽ không bao giờ ưỡn bụng giơ rốn ra.

Cuối cùng vươn tay chấm thuốc trên đầu ngón tay nàng, quay người đi tránh khỏi tầm mắt nàng tự mình bôi.

Thuốc kia cũng chẳng phải quý báu gì, màu như màu cao da chó, bôi lên rốn liền đen một vòng, hắn thậm chí còn hoài nghi có phải nha đầu này lại gài hắn không.

Nhưng mà đúng là công hiệu không tồi, bôi lên cơn ngứa dừng ngay lập tức.

Hắn còn định khen dân gian cũng có thuốc hay, lại nghe Nguyệt Hồi nói: “Huynh lưu ý đừng để áo cọ vào, phải vén hết vạt áo lên.”
Lương chưởng ấn vẫn không khỏi cảm thấy mình bị lừa gạt, không muốn để nàng được đắc ý nữa, vươn tay đóng cái cửa sổ nhỏ lại, căm hận nói: “Không được mở nữa, nếu không nghe lời thì ngày mai ta sẽ sai người đóng đinh nó lại.”
Nguyệt Hồi ở cách vách tức giận oán trách làm việc tốt không được báo đáp, “Đáng nhẽ nên để kệ cho cái rốn huynh sứt ra, không thì huynh chẳng bao giờ biết thế nào là Mã Vương Gia mọc ba con mắt! Sợ muội mở cửa sổ cơ à…Muội còn sợ huynh nhìn lén muội tắm đấy!”
(*) Mã Vương Gia mọc ba con mắt: ý nói rất lợi hại, rất có năng lực.
Sống chết cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của cô nương, vì thế nàng lôi cái khăn trải bàn ra, lấy cái kéo đến đóng “rầm” một tiếng lên ghim lên khung cửa.

May mà gỗ để làm ván tường rất tốt, nếu không thì sợ chỉ cần một kéo cũng đủ để nàng đóng xuyên qua.
Lương Ngộ hơi ngẩn ra, cảm thấy vừa giận vừa buồn cười.

Nhưng mà náo loạn một hồi, lát nữa đi tắm có thể yên tâm được rồi, không cần đề phòng nàng bỗng nhiên mở bật cửa, thò đầu ra nói “ca ca muội kỳ lưng cho”.
Thời tiết tháng Tư, buổi tối ngồi trong khoang thuyền đã có thể cảm nhận được oi bức, hắn ăn không ngon, chỉ ăn một chén cháo gạo tẻ rồi thôi.

Đợi đến khi cởi duệ tát mới biết chỉ mỗi vén áo cũng vô ích, lưng quần phía dưới cũng bị dính thuốc, đen một mảng to.
Hắn cởi quần thở dài, bẩn thế này thì làm sao mà sai người giặt được, đành phải tự mình chấm nước vò quần.

Đáng tiếc không có bồ kết, vò nửa ngày vẫn không thể sạch hết vết bẩn, hắn đành mặc kệ, vắt khô quần treo lên giá đựng chậu rửa mặt, thay một bộ áo ngủ khác rồi nằm trở lại giường.
Phúc thuyền đi đêm, xuyên qua song cửa sổ có thể trông thấy có thể trông thấy đèn đuốc thuyền cá rơi rụng lấm chấm trên mặt nước.

Được ở trong trời đất bao la, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hẳn.

Hắn nghiêng người lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, bởi vì lầu trên thuyền xây cao, người ở trong dường như càng gần với bầu trời.
Một mảnh trăng nhỏ treo nơi chân trời soi xuống nơi mặt sông yên tĩnh xa xa, tạo thành vùng sáng lăn tăn gợn sóng.
Không biết Nguyệt Hồi đã ngủ chưa, hắn chầm chậm quay người lại, cách tường căn bản không thể nhìn thấy nhau, chỉ có vân gỗ từng vòng từng vòng lấp đầy tầm mắt.

Hắn trằn trọc, cuối cùng ngồi dậy nhìn vào cái cửa sổ nhỏ trên tường, do dự thật lâu mới vươn tay gõ, “Nguyệt Hồi, muội ngủ chưa?”
Bên kia không có động tĩnh, chắc là vẫn còn giận.

Hắn tự kiểm điểm lại, đúng là ban nãy nhất thời nóng nảy nói hai câu nặng lời, cô nương da mặt mỏng, lại thêm cả tính tình thúi hoắc của Nguyệt Hồi nữa, ít cũng phải ba năm không thèm nhìn mặt hắn mất thôi!
Chịu thua với nàng thực ra cũng chẳng quá mất mặt.

Hắn hít vào một hơi, định mở miệng thì bỗng thấy cửa sổ nhỏ mở ra, một bàn tay vươn đến từ cách vách, tay ngọc gầy gầy cầm một miếng bánh bơ Tùng Nhương cuộn, hơi khiêu khích giơ lên, “Ăn không?”
Nếu nói không ăn thì đúng là không biết điều.

Hắn chỉ đành nhận lấy, cảm giác này, phảng phất như lại trở về khi nhỏ.
Hai người cách nhau một bức tường, mỗi người ngồi trên đầu giường ăn điểm tâm.

Lương Ngộ lẩm bẩm nói: “Hồi nhỏ chạy khỏi Tự Châu chúng ta cũng ngồi thuyền.

Thuyền kia là thuyền ô bồng hẹp dài, hai bên ngồi đầy người, chiếm thêm một chỗ là phải trả nhiều thêm một phần tiền, ta muốn tiết kiệm 2 đại tử, ôm muội ba ngày ba đêm, khi rời thuyền tay chân cứng đờ hết cả…Bây giờ nhớ lại, năm đó đúng là khổ không kể xiết.”
“Năm đó huynh không say sóng à?” Nguyệt Hồi ở bên kia đặt câu hỏi, trọng điểm nàng quan tâm sẽ không bao giờ chung đường với Lương Ngộ, vừa hỏi xong đã làm ca ca cách vách nghẹn lời.
Lương Ngộ hít thở trở lại rồi mới nói: “Con thuyền năm đó nhỏ xíu, lại là đi trong nội hà (sông trong lục địa), không giống bây giờ, chẳng nhìn thấy nước dưới đáy thuyền.”
Nguyệt Hồi ồ lên, “Huynh là đang nếm đắng trong ngọt sao, hay là hoài niệm lúc ôm muội? Nếu huynh muốn thì bây giờ muội sang cho huynh ôm một cái cũng được.”
Lương Ngộ nằm ngửa mặt lên trời, cảm thấy đúng là thất sách, không bao giờ nên tìm nàng tâm sự.

Nàng nào biết buồn khổ trong lòng hắn, có lẽ còn đang bận bừng tỉnh đại ngộ, rõ ràng ký ức trước kia đều còn, sao mà dám nói là nhận sai người được!
Hắn nhắm mắt lại, “Ngủ thôi.”
Nguyệt Hồi hỏi: “Không hàn huyên nữa?”
Hắn ừ một tiếng, “Không hàn huyên nữa.”
Sau đó cửa sổ nhỏ lại ầm ầm đóng vào, động tĩnh rất lớn, trong đêm yên tĩnh đủ để dọa người ta nhảy dựng.
Buồm phồng lên, có thể đi được mỗi ngày hai trăm dặm sông.

Đại Cô Khẩu là cửa vào biển của Hải Hà, chỉ cần vượt qua pháo đài kia chính là thủy vực vô biên.
Đại Nghiệp vốn luôn cực kỳ coi trọng phòng vệ trên biển, khúc đường sông này cũng sẽ không có bất ngờ gì, nhưng đúng vào lúc Lương Ngộ đang bình yên thư thái, đứng trên đài canh gác nhìn ra tứ phía, một chiếc bảo thuyền theo quy cách nhỏ hơn bỗng lọt vào tầm mắt.

Trên cái cột buồm treo cờ phướn, bởi vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ, Tần Cửu An đứng bên thấy thế thì vội đưa ống nhòm qua.
Giương ống nhòm nhìn về nơi xa, phát hiện thì là cờ hành mãng của Cẩm Y Vệ, Lương Ngộ trầm ngâm hỏi Tần Cửu An: “Những xưởng vệ phái ra ngoài làm việc từ đầu năm có mấy đoàn?”
Tần Cửu An nói: “Ngoài đoàn đến Sơn Tây và Bình Lương Phủ thì còn có đoàn đến Lưỡng Quảng tiêu diệt loạn đảng và đến Nam Uyển đón người.

Sơn Tây và Bình Lương Phủ ở phía bắc, không đi đường này.

Công việc ở Lưỡng Quảng vẫn chưa xong, tạm thời chưa thể về, còn lại chỉ có một đoàn duy nhất chính là đám Phó Tây Châu ạ.” Dừng một chút lại hỏi, “Lão tổ tông thấy có cần cập vào không ạ? Có lẽ đầu bên kia có việc muốn bẩm.”
Lương Ngộ nói không cần, “Thời gian rất cấp bách, đừng để chậm trễ.”
Ai ngờ vừa mới nói xong thì thấy Nguyệt Hồi đứng dưới đài quan sát nhảy nhót, “Cập vào đi, không chậm trễ mấy đâu mà.

Chỉ xem một chút thôi, muội đi xem Tiểu Tứ, huynh đi xem tiểu thư Vũ Văn, Đốc chủ…Đốc chủ…”
Nếu không nghe nàng thì kết quả sẽ thế nào? Có lẽ cả một đường đừng hòng được yên, nàng sẽ lải nhải không dứt đến tận Quảng Châu.
Lương Ngộ liếc Tần Cửu An một cái, Tần Cửu An cũng hết cách, do dự nói: “Hay là…cứ theo ý cô nương vậy!” Đến khi cô nương mà làm ầm với Chưởng ấn, người xui xẻo chịu liên lụy cũng chỉ có đám thuộc hạ bọn họ.
Lương Ngộ thở dài, “Sai người phất cờ đánh tin đi.”
Tần Cửu An vâng, bước nhanh xuống truyền lệnh.
Cúi đầu nhìn xuống, Nguyệt Hồi cười toe toét không ngừng với hắn, hắn không vui một chút nào, “Sao muội còn đi nghe lén?”
Đương nhiên Nguyệt Hồi không thừa nhận, “Chỉ là muội trùng hợp đi qua bên dưới, Tần thiếu giám lại trùng hợp nhắc đến Phó Tây Châu, sao mà là nghe lén được, rõ ràng là ý trời.”
Ý trời cho bọn họ được gặp nhau trên biển, bởi vậy Nguyệt Hồi toàn tâm toàn ý chờ thuyền Tiểu Tứ cập lại đây.
Gần rồi, gần đến mức có thể trông thấy cột buồm…gần đến mức có thể trông thấy mép thuyền…Cuối cùng ván cầu giữa hai con thuyền đã được hạ xuống.

Một loạt bước chân truyền đến, Nguyệt Hồi nhìn những xưởng vệ đó nhảy lên boong tàu, liếc mắt một cái liền thấy ngay Tiểu Tứ lẫn trong đám người.
Cái thân da trắng của tiểu tử kia, dù đã dãi nắng dầm mưa mấy tháng mà vẫn cứ chói mắt như trước.

Thiếu niên phong hoa chính mậu, cách một thời gian không gặp đã thấy thay đổi bao nhiêu.

Nguyệt Hồi thấy nó cao lên không ít, người cũng chắc nịch, trong ánh mắt lộ ra ngang tàng, cứng cáp bạo dạn.
Mọi người ôm quyền hành lễ với Lương Ngộ, gọi tiếng “Đốc chủ” đến là kinh thiên động địa.
Lương Ngộ hờ hững gật đầu, “Nhiệm vụ vẫn thuận lợi chứ?”
Thiên hộ chưởng ban cúi đầu nói vâng, “Tuân theo lệnh Đốc chủ, thuộc hạ không phụ lòng Đốc chủ, hoàn thành viên mãn.”
Tầm mắt Lương Ngộ loáng thoáng xoẹt qua Tiểu Tứ, rồi lại nhìn về phía bảo thuyền, “Phủ Nam Uyển Vương đưa gả, là vị cô nương nào?”
Thiên hộ nói: “Là Nhị cô nương của Nam Uyển Vương, năm nay mười lăm, khuê danh Trân Hi ạ.”
Vũ Văn thị Nam Uyển là hậu duệ của người Tiên Bi, thời xưa tác loạn bị Tiên Tổ Hoàng Đế thuần phục, Tiên Tổ e sợ âm mưu phản loạn của dị tộc bất diệt, liền khoanh lại ở đô thành Kim Lăng.

Sau này Đại Nghiệp dời đô Bắc Kinh, Vũ Văn thị lại cúi đầu khom lưng đã quen, những đời sau dường như đã hoàn toàn thần phục, đến thời Minh Tông đã giao Nam Uyển làm đất phong cho bọn họ, bọn họ trở thành chư hầu một phương.
Vũ Văn thị thiện chiến, nhưng tiếng tăm lớn hơn nữa lại nằm ở chỗ đẹp, dù nam hay nữ đều có gương mặt khuynh quốc khuynh thành.

Đã từng có lời đồn nói tổ tiên Vũ Văn là hồ ly, chưa cần biết lời đồn này là thật hay giả, Vũ Văn thị mỹ mạo hơn người là điều không thể phủ nhận.
Nếu đã đụng nhau thì cũng nên đi gặp một lần, dù sao tương lai vào cung cũng phải giao thiệp.

Lương Ngộ lãnh quân đi về hướng bảo thuyền, Nguyệt Hồi cũng đi theo phía sau, nắm tay Tiểu Tứ nhỏ giọng hỏi: “Dạo này khỏe không? Ở bên ngoài không phải chịu bắt nạt gì đâu chứ?”
Tiểu Tứ gặp nàng cũng không kìm được vui sướng, nắm tay nàng nói: “Mọi thứ đều ổn, tỷ yên tâm.

Nhưng mà sao tỷ lại xuất cung? Định đi đâu thế này?”
Nguyệt Hồi nói: “Ta đi theo ca ca đến Lưỡng Quảng đánh loạn đảng, xem tình thế sợ là đến mùa đông mới hồi kinh được.”
Tiểu Tứ nói không được, “Cô nương thì đánh loạn đảng cái gì! Đệ nghe nói đảng Hồng La ở phía nam hung hăng ngang ngược lắm, chẳng may giao chiến thật thì ai lo cho tỷ được? Vẫn cứ về Bắc Kinh cùng đệ đi, bây giờ đệ có năng lực rồi, có thể bảo vệ tỷ.”
Nguyệt Hồi nghe thì vui lắm, cười nói: “Ta biết mà.

Nhìn đệ này, lại cao thêm không ít, cả giọng nói cũng thay đổi, sau này sắp thành người lớn rồi.”
Nàng vừa nói vậy, Tiểu Tứ liền đỏ mặt lên, ngập ngừng: “Nam nhân nhoáng cái là cao…”
Bọn họ thì thầm to nhỏ, bỗng nhiên có một ánh mắt lạnh thấu xương xé gió phóng đến.

Nguyệt Hồi và Tiểu Tứ đều phát hiện, lập tức không dám nhiều lời nữa, vội vội vàng vàng đi theo.
Nhà Vũ Văn là thế gia đại tộc, đương nhiên sẽ nuôi dạy ra những cô nương phong thái không tầm thường.

Lương Ngộ vừa bước lên boong tàu đã thấy phó tì người hầu đứng quanh, cúi chào nạp phúc với hắn theo quy cách của bọn họ.

Cô nương ngồi trong mặc trang phục lộng lẫy, chải tóc bá tử, nhè nhẹ mỉm cười chào hỏi, chỉ nhìn qua thôi đã biết thực sự là thanh nhan ngọc cốt, đẹp tựa thiên tiên.
(*) Tóc bá tử: kiểu tóc của con gái người Mãn chưa gả chồng, nghe bảo đã bị thất truyền nên mình không tìm được ảnh.
Nguyệt Hồi nhìn mà ngây người, miệng lẩm bẩm: “Trên đời thực sự có cô nương đẹp như vậy ư, nửa đời trước kia của mình đúng là uổng phí…”
Mấy cô nương có chút tư sắc thì Nguyệt Hồi còn đề phòng sợ các nàng muốn thông đồng với ca ca.

Nhưng vị này thì khác, chỉ cần nàng mở miệng, Nguyệt Hồi tuyệt đối sẽ không hai lời mà dâng ca ca lên luôn.
Bởi vì cô nương Vũ Văn chưa chính thức thụ phong, Lương Ngộ nhàn nhạt đáp lễ, cười nói: “Quận chúa một đường vất vả, đáng nhẽ nhà ta sẽ chờ đón Quận chúa ở kinh thành, không ngờ lại gặp được Quận chúa trên đường xuống phía nam, trên biển mà gặp được nhau thì cũng coi như có duyên.

Quận chúa cứ yên tâm, nhà ta đã dặn dò thuộc hạ sau khi Quận chúa tiến cung phải hết lòng phụng dưỡng.

Quận chúa mới đến kinh thành hẳn sẽ còn chút bất tiện, không sao, thiếu cái gì cần cái gì thì chỉ việc dặn dò Tư Lễ Giám, bọn họ không dám không tận tâm.”
Cô nương Vũ Văn đúng là đẹp từ tận trong xương cốt, đôi mắt đẹp uyển chuyển, mỗi cái giơ tay nhấc chân như có hào quang.

Giọng nói cực kì nho nhã, ngữ khí lại cao ngạo, thoáng gật đầu nói: “Ta từng nghe a mã nhắc đến Xưởng công, hôm nay được gặp, quả nhiên là phẩm đức cao thượng, người người kính nể.” Vừa nói vừa đáp lễ, “A mã nói Nam Uyển chúng ta thường được Xưởng công quan tâm, việc đầu tiên ta muốn làm khi vào kinh chính là bái kiến Xưởng công.

Bây giờ tương ngộ trên biển, bèn mời Xưởng công hạ mình, vào khoang thuyền của ta ngồi đỡ, ta kính Xưởng công một chén trà, thể hiện tâm ý.”
Bọn họ đối qua đáp lại, trò chuyện thật vui, ca ca đi vào uống trà của mỹ nhân, Nguyệt Hồi phiền muộn thở dài.
Giữa người với người đúng là có khác biệt, trước kia Vương quý nhân ái mộ ca ca, ca ca còn ra sức khước từ, bây giờ đổi thành vị này, chỉ cần chớp mắt một cái thôi, đừng nói đến ca ca, ngay cả nàng cũng không tìm ra nam bắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui