Điện Từ Bi FULL


Cảm giác khiến người ta táng hồn bạt vía thế này, đây là lần đầu tiên hắn được thể nghiệm.

Dường như lỗ chân lông khắp người đều mở ra, đi trong con đường mòn chật chội quanh co đã lâu, bỗng nhiên giữa đường gặp phải một thác nước lóa mắt, sáng đến nỗi hắn không thể nhìn thẳng, sáng đến nỗi hắn hoảng hốt, sung sướng muốn chết.
Hắn ôm Nguyệt Hồi thật chặt, hơi thở phóng đại như dã thú, tình nồng ý đượm, chính mình nghe vào cũng thấy ngượng ngùng.

Nguyệt Hồi thất hồn lạc phách, tưởng như đã ngất lịm đi, thật lâu sau mới định thần trở lại, ôm hắn nói: “Ca ca, được việc rồi.”
Hắn ừ một tiếng, triền miên hôn nàng.

Tâm tư tinh tế vô cùng vô tận, truyền lại cho nàng qua một hơi thở, để nàng biết hắn cảm kích nàng biết bao.
Suốt mười tám năm này, từng lời từng việc liên quan đến nàng cuồn cuộn chảy xuôi qua trái tim hắn.

Khi còn nhỏ khăng khít thân thương, sau khi cha mẹ bị hại thì hoảng sợ đưa nàng trốn đi, thất lạc rồi lại đoàn tụ, mỗi một cảm tình biến hóa đều có quan hệ với nàng.

Ngón tay hắn du tẩu trên người nàng, nàng cuộn tròn trong lòng hắn như trẻ con mới sinh, hắn nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, “Nguyệt Hồi, muội có đau không? Có hận ta không?”
Nguyệt Hồi vẫn vui sướng vô cùng, dán tai trên ngực hắn, nghe trái tim luôn luôn bình ổn kia vì nàng mà loạn nhịp, cảm thấy mãn nguyện từ tận đáy lòng.
“Đương nhiên có đau, nhưng là vì dành cho ca ca, muội không sợ gì hết.” Nàng vươn tay ôm cổ hắn, dựa bên môi hắn thầm thì, “Thật tốt, trên đời không ai hoàn hảo bằng huynh, làm muội càng ngày càng thích.

Muội còn tưởng huynh không được, ngay ban nãy thôi, muội cũng sợ huynh không được…” Nàng chột dạ cười, “Muội sợ huynh uống thuốc đến hỏng cả người, không ngờ ca ca sinh long hoạt hổ, khi xong việc không buồn ngủ, còn nói chuyện phiếm với muội được nữa.”
Lương Ngộ nghẹn lời, có đôi khi trẻ con biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.
“Ai bảo xong việc thì sẽ buồn ngủ?” Hắn rầm rì nói, “Bây giờ ta tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.” Đây là lần đầu hắn làm chuyện này, có thể làm từ đầu đến cuối đến nơi đến chốn đã làm hắn rất đỗi kiêu ngạo.
Nguyệt Hồi thì sao, sau màn thân cận này mới hoàn toàn khẳng định ca ca là người của nàng.

Khuôn mặt xinh đẹp này, dáng người thon dài này, còn cả bảo bối kia, đều là của nàng hết.

Nàng yêu thích tất thảy không muốn buông tay, sờ cái đùi véo cái eo, lòng đầy thành kính đặt lên trước ngực hắn một nụ hôn.
Chỉ là nam nhân không bao giờ biết đủ, hắn mới chỉ hưởng thụ một lần, dường như rất có hứng thú thêm lần thứ hai.

Nguyệt Hồi chạm vào thanh kiếm kia thì hoảng sợ, tự biết không thể trêu chọc hắn được nữa, liền thức thời gãi đầu, “Ca ca thực sự không buồn ngủ sao? Nhưng mà muội buồn ngủ…”
Hắn nói: “Muội ngủ đi.” Vừa nói vừa rút cánh tay dưới cổ nàng về, men theo ánh đèn dưới hiên xuống giường.
Nguyệt Hồi không biết hắn muốn đi đâu, trong lòng chợt thấy một trận mất mát.

Nghiêng tai lắng nghe, có phải hắn xuống giường để mặc lại quần áo, quay về làm Chưởng ấn Đốc chủ của hắn không? Quả nhiên nam nhân đều bạc bẽo, ngoài miệng nói hay như chim hót, đến khi đạt được mục đích cũng cạn kiệt hứng thú.
Nguyệt Hồi buồn khổ vô cùng, bây giờ tiền vốn đã móc ra hết, trắng tay rồi, đành trách mệnh nàng không tốt mà thôi.

Nàng thậm chí còn ứa ra hai hàng nước mắt, trong lòng thở dài gặp phải người đểu cáng, dù có là ca ca thì vẫn chỉ là một nam nhân tục tằng.
Quả nhiên chốc lát sau lại nghe thấy tiếng hắn vắt khăn, vết thương trong lòng lại rách to hơn nữa, thầm nghĩ chắc chắn hắn thấy mình không sạch sẽ, không thích lăn lộn với nàng đến nỗi mướt mát mồ hôi, không thích loại tình nùng ý mật sau khi quấn quít.

Ừ, hắn là là người thanh cao mà, hắn ngại nàng bẩn thỉu, nam nhân đáng ghét, trước khi làm sau khi làm như hai người khác nhau!
Nàng nằm nghiêng, bao nhiêu nước mắt khổ sở chảy xuống, chưa kịp chờ giọt lệ lăn đến chóp mũi thì bỗng thấy có một cái khăn ấm áp phủ lên, hắn sờ soạng lau mặt cho nàng.

Sau đó lại đổi một mặt khăn khác, tỉ mỉ giúp nàng lau cánh tay, lau lưng lau ngực, rồi lại đi giặt khăn một lần nữa, quay về nhẹ nhàng lau sạch chân đùi cho nàng, sự săn sóc này làm nàng hung hăng phỉ nhổ lòng dạ tiểu nhân của mình.
Quả nhiên ca ca không giống nam nhân khác, hắn cẩn trọng tỉ mỉ, biết được làm thế nào mới có thể trấn an nàng, làm thế nào mới có thể giúp nàng thoải mái hơn.

Mỗi nơi khăn đi qua để lại một quỹ đạo tươi mát, hắn nhỏ nhẹ nói: “Để người dính mồ hôi không dễ chịu, thế này sẽ đỡ hơn, ngủ đi.”
Nguyệt Hồi chống thân ngồi dậy, “Ca ca, huynh sẽ không đi phải không?”
Lông mi hắn càng dày thêm dưới ánh đèn, gật đầu với nàng, “Không đi đâu hết, ta ở lại đây canh gác muội.”
Nguyệt Hồi ngẩn ngơ, cảm động vô cùng, “Huynh không sợ mấy Thiếu giám bàn tán sao?”
Hắn cười, “Sợ cái gì? Bọn họ dám bàn tán sau lưng ta, ta sẽ cho bọn họ suốt đời không nói ra tiếng.

Huống hồ chúng ta cũng chẳng phải lần đầu ngủ chung, bọn họ nhìn quen rồi.” Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng một chút, “Nắm xuống, không mệt hả?”
Nguyệt Hồi ngả xuống gối, nhìn hắn dùng lại nước thừa của nàng, lau người trong ánh sáng mông lung, thầm nghĩ bây giờ Lương chưởng ấn đã hoàn toàn rơi từ bầu trời xuống bùn.

Hắn luôn sạch sẽ như thế, có bao giờ dùng chung một chậu nước với người khác đâu, thế mà bây giờ chính nàng đạp hư hắn, làm một thần tiên biến thành nông dân, thật là tội ác tày trời.
Nàng nói: “Ca ca, huynh về đây đi.”
Vì thế hay lê giày trở lại, ngồi lên giường nằm xuống cạnh nàng một lần nữa.
Máu nóng đã nguội, cả người hắn mát lạnh, Nguyệt Hồi đặt bàn chân nóng bỏng lên đùi hắn, ôm cánh tay hắn nói: “Sau này huynh phải tiếp tục thanh cao, không được dùng nước thừa của muội, cũng không được ăn đồ muội ăn thừa.”
Hắn bật cười, “Sao vậy? Muội chê ta?”
Nàng vùi mặt vào vai hắn, “Muội sợ muội làm hỏng huynh, đuổi mất tiên khí của huynh đi.”
Hắn càng cảm thấy nàng ngớ ngẩn, véo mặt nàng, “Bị ta phạt cho hồ đồ rồi?”
Riêng chuyện này Nguyệt Hồi tuyệt đối không lùi nửa bước, “Không phải huynh phạt muội, là muội phạt huynh.

Huynh còn ồn ào nữa, để xem muội có hút khô huynh không?”
Hắn phì cười, nhưng không thực sự thuận thế leo lên, chỉ nói: “Còn nhiều lúc hút khô ta lắm, không phải đêm nay.

Hôm nay muội phải nghỉ ngơi, ta thấy muội bị thương rồi, còn nhì nhèo nữa là ngày mai không giường nổi.”
Ừm, cái này đúng là quan trọng, tuy các Thiếu giám đều biết rõ Chưởng ấn là cây vạn tuế ra hoa, thế nhưng rốt cuộc vẫn không biết hắn có nguyên liệu thật, nếu ngày mai nàng đi khập khiễng thì sẽ bại lộ mất.
Thế là nàng như chim nhỏ nép vào lòng hắn, da dẻ ca ca mang theo mùi thơm, có lẽ là dùng hương liệu lâu rồi, hương thấm vào trong cốt tủy chăng! Nguyệt Hồi nhắm mắt lại, âm thanh xóc nảy khi ấy vọng mãi trong đầu, trên thân thể cũng lưu giữ ký ức.

Bây giờ nàng thực sự không còn suy nghĩ gì, cảm thấy ông trời đối xử với nàng không tệ, những tâm tư không thể phơi ra ngoài sáng của nàng đều đã trở thành sự thật.

Tiểu Tứ nói nếu sau mười mười tám tuổi không thể gả đi thì phải đi làm vú em, bây giờ nàng không cần lo lắng nữa, dù sao nàng đã có hắn.
Cứ như vậy, khắp đầu óc chỉ toàn những thứ hỗn loạn lung tung, thấm mệt rồi ngủ thiếp đi mất.

Giữa đêm nửa tỉnh nửa mơ cũng không quên sờ soạng xem hắn còn bên cạnh không, nếu sau này tạo thành thói quen, không có hắn thì có lẽ không ngủ được mất.
Lương Ngộ ngủ không sâu, nàng hễ có động tĩnh là hắn bừng tỉnh, sau đó cái tay kia sẽ lần mò từ trên xuống dưới, hắn bị nàng làm cho thở không ra hơi, chẳng biết nên làm sao cho phải.

Suốt một đêm này không được ngủ ngon, trời tờ mờ sáng hắn đã tỉnh, ngoài cửa sổ mới nổi lên chút ánh sáng, đèn lồng thắp từ đêm qua vẫn còn lay động dưới hiên.

Hắn khẽ khàng ngẩng dậy ngắm nàng, ngắm mãi ngắm mãi, cuối cùng hôn nhẹ lên trán nàng, định đứng dậy về phòng mình.
Kết quả là chưa kịp xuống giường, nàng đã cuốn lấy chân hắn, “Nói không giữ lời, huynh đã bảo sẽ gác cho muội.”
Hắn ừ một tiếng, “Gác cho muội suốt một đêm, giờ trời sắp sáng rồi.”
Nguyệt Hồi không thèm nói nhiều, kéo hắn nằm xuống như hổ đói, tay chân giống như con bạch tuộc ở trên thuyền kia, cuốn lấy hắn thật chặt, gối đầu lên ngực hắn, lẩm bẩm: “Huynh nói đi, làm việc này với muội có thích không?”
Hắn thẹn thùng cười, vươn một tay ôm nàng, “Đương nhiên là thích.” Rồi lại thò tới thì thầm bên tai nàng, “Đây chuyện làm ta thích nhất trần đời, Nguyệt Hồi cũng là cô nương mê người nhất.”
Nàng nghe xong ngẩng đầu nhìn hắn, cửa sổ vuông nho nhỏ ngã vào đáy mắt nàng, đôi mắt nàng sạch sẽ như suối trong.
Chỉ là hình như trong đáy mắt cất giấu tủi thân, “Có phải muội trao thân cho huynh rồi, huynh sẽ cảm thấy chẳng còn hiếm lạ nữa? Huynh sẽ xây một cái nhà to như Uông Chẩn, bên trong nuôi cô nương đủ mọi dáng vẻ?”
Có lẽ đây là tâm tư thấp thỏm của mọi cô nương sau khi xong việc, hắn nói, “Sao mà thế được, thân phận ta thế này, nuôi nổi một ổ cô nương được ư? Muội đừng nghĩ nhiều, chúng ta không giống những người khác, ta có được muội đã là trời cao ban ân, không dám vọng tưởng thêm gì nữa đâu.”
Nguyệt Hồi thở dài một cái, đôi tay gầy ôm cổ hắn, dáng người xinh xắn dán sát lại, thực ra nàng không biết, hắn đang điều động hết mọi khả năng tự chủ mới có thể đảm bảo không làm gì nàng.

Hắn ở Tư Lễ Giám mấy năm nay, trông thấy bao nhiêu cung nhân sau lần đầu thị tẩm, hắn hiểu rõ khổ sở này.

Chịu đựng không chạm vào nàng là để bảo vệ nàng, đáng tiếc nha đầu này ngốc quá, không hiểu khổ tâm của hắn một chút nào.
Nàng vặn vẹo eo, răng hắn ê ẩm cả rồi, nhíu mày nói: “Muội muốn làm gì?”
Nàng phồng má, cố gắng nhịn cười, “Muội xem xem ca ca còn được không.”
Cuối cùng mọi kiên trì đều uổng phí, như chim mỏi về tổ, hắn vẫn nên tìm đến nơi nên đến.

Nàng có dũng khí lấy thân ra liều, hắn sao có thể không phối hợp cho được, sao có thể không chiếm được tiện nghi còn phải nhìn nàng khoe mẽ.
Hắn hôn lên tai nàng, “Ta không muốn…”
Nguyệt Hồi giở trò một phen, cuối cùng thở dài, “Không muốn mà còn thế này?”
Quả nhiên thân mình luôn thành thật hơn cái miệng, hắn vô hại cười khẽ, gió lốc chậm dần, ao thì nông mà thuyền thì lớn, sóng nước dào ạt không ngừng nghỉ.

Chỉ là trời sắp sáng, hắn cũng lo động tĩnh quá lớn khiến người ta chú ý, thế là càng thêm chậm rãi kiên định.

Ba tháng tích góp, bốn tháng lỡ làng, con sóng vút cao cuối cùng cũng dừng lại, nước lặng chảy sâu, chầm chậm rót vào tâm khảm nàng.
Lại đổ mồ hôi đầy người, tóc hắn cũng ướt, một lọn buông xuống, từ trên cao ngắm nàng, lưu luyến nói: “Hôm nay khởi hành đi Lôi Châu, ta thấy muội mệt rồi, rời sang ngày mai vậy.”
Nguyệt Hồi khổ không nói thành lời, lại không muốn để hắn chê cười, căng da đầu nói: “Muội không mệt, hành trình đã định ra không thể sửa, nếu sửa sẽ khiến người ta khả nghi.

Huống hồ đảng Hồng La vẫn chưa thu dọn sạch sẽ, cứ ở lại đây mãi muội thấy không an toàn.” Vừa nói vừa nhổm dậy, “Muội đi sửa soạn luôn đây…”
Nhưng mà nơi đó nóng rát, nàng oán hận liếc hắn một cái, “Huynh là con lừa hay sao!”
Lương Ngộ xấu ổ, “Ta đã nói không muốn mà…”
Ngoài miệng nói không muốn, nâng lên hạ xuống còn liều mạng hơn bất cứ ai.

Nguyệt Hồi lẩm bẩm bảo được rồi, “Huynh về đi, muội tắm rửa xong sẽ lên đường cùng mọi người.”
Lương Ngộ cứ thế bị đuổi ra ngoài, đang ôm quần áo trở về phòng ngủ, nửa đường gặp phải Dương Ngu Lỗ.

Dương Ngu Lỗ là người thích quan tâm, chắp tay nói: “Lão tổ tông gọi một tiếng là được, hà tất phải tự mình đi giặt.” Dứt lời bước lên nhận lấy.
Thần sắc Lương Ngộ như thường, chậm rãi bước về phòng ngủ.
Về sau quả thực không chậm trễ hành trình, ngày đó rời khỏi bình ẩn sơn quán, sắp xếp một đội người ngựa đến bến thuyền Quảng Hải Vệ trước.
Dương Hạc dẫn theo quan viên Lưỡng Quảng đến tiễn, khác hẳn lần trước, bây giờ trên mặt ai cũng mang theo kính sợ.

Lương Ngộ mặc cẩm y đứng trên bờ đê, phía sau là sông biển mênh mông, hắn phe phẩy quạt cười nói, “Quanh năm bị gián chuột quấy rối, cuối cùng Lưỡng Quảng lại thấy ánh mặt trời.

Mong chư vị đại nhân làm hết phận sự, hiệp trợ Dương tổng trấn, chờ nhà ta về kinh gặp Hoàng Thượng sẽ bàn việc giữ đuổi quan viên.

Tham quan đừng hòng chạy được, thanh quan cũng đừng lo lắng, trên người ai còn có nợ nần thì mau mau tranh thủ lập công chuộc tội đi.

Bao nhiêu mồ hôi nước mắt đều trả về cho bách tính, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng sơ hở, nếu còn muốn giở trò gì, Diệp Chấn chính là tấm gương.”
Những quan viên vùng duyên hải không có mấy ai là thanh liêm, lúc ấy nương theo gió đông của Diệp Chấn ức hiếp dân thường, lúc đó có ai ngờ Diệp Chấn sẽ rớt đài, kinh thành sẽ phái người đến chỉnh đốn đâu cơ chứ! Lương Ngộ vừa nói vậy, mọi người đều cẩn trọng lạy dài, đợi từng đôi ủng quan mạ vàng đi qua rước mặt, đến tận khi người đã lên thuyền mới cẩn thận nhỏm dậy.
Đội thuyền khâm sai xuất phát, tiếng tù và vỏ ốc vang lên, mấy chục người chèo thuyền xếp hàng thẳng tắp, mái chèo bằng tre đẩy phúc thuyền rời cảng.

Đến tận khi đội tàu đi đến thủy vực trống trải mới giương buồm lên, hướng về phía tây nam.
Dọc đường đi lại nhận được tin tức trong triều, Hoàng Đế tự tay viết thư, thúc giục Đại bạn sớm ngày hồi kinh.
“Trong thư Hoàng Thượng không nói rõ ra, kỳ thực là vì lực bất tòng tâm với chính sự.

Bởi vì ngay từ đầu sức khỏe đã không tốt, ngày đêm làm việc, lại thêm si mê quấn quít hậu cung, long thể càng ngày càng đi xuống.” Dương Ngu Lỗ nói, “Theo lão tổ tông thấy, chúng ta về kinh khi nào thì thỏa đáng ạ?”
Lương Ngộ ngồi sau án nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi lần chuỗi bồ đề trong tay, thật lâu sau mới nói: “Hành trình không thay đổi, chờ thu thập xong một vòng ao trai rồi về cũng không muộn.”
Hắn đang dùng phương thức của hắn để thành toàn tâm nguyện của Nguyệt Hồi, nam nhân ấy à, đến lúc này đều giống nhau cả, trước kia Chu U Vương phong hỏa hí chư hầu(*) chẳng phải cũng vì bị nữ nhân làm cho mê mẩn quên lối, không màng tất cả đó sao.
(*) Một điển tích nổi tiếng về “mối họa hồng nhan”, quân vương vì ham mê nữ sắc mà trở nên ngu muội, làm đất nước sụp đổ.

Đọc kỹ hơn ở đây.
Từ Quảng Hải Vệ đến Lôi Châu lại mất mười ngày, từ xa xa đã thấy bao cát đắp thành đê đập, liền biết ngay ao trai đang ở ngay trước mắt.
Thủy quân phái đi đến sớm trước đội thuyền một bước, những quan viên trông coi ao trai đã nghe chuyện Tổng đốc đền tội, sợ đến nỗi im thin thít như ve sầu mùa đông.

Chiêu giết gà dọa khỉ đúng phương pháp hữu hiệu diệu kì, sau đó là quá trình thu thập trân châu, khắp mặt được đều có trạm thuyền canh gác, thu được chừng một chậu lớn châu ngọc.
Nguyệt Hồi làm tổng quản sự, đội mũ rơm mặc duệ tát, chạy qua chạy lại giữa ao trai và phúc thuyền.

Khi đi vào khoang cả người đã dính đầy mùi tanh, đặt một con trai thật to trước mặt hắn, nói: “Ca ca, huynh nhìn này, đây là ngọc Nam Châu tốt nhất ở đây.

Bởi vì mấy năm vừa rồi liên tục có trộm châu trộm ngọc, năm nay thủy quân tuần tra ngày đêm, ngay cả giặc Oa cũng không dám bén mảng.

Để muội mở con trai ra cho huynh xem…”
Nàng thuần thục cầm dao nạy hai đầu ra, lưỡi dao đâm vào vỏ trai, cái vỏ bật ra, thuận tay đẩy một chút là viên ngọc nam châu to bằng quả trứng chim sẻ rơi xuống.
“Tây Châu không bằng Đông Châu, Đông Châu không bằng Nam Châu.

Ca ca, trân châu mấy quan viên đó đưa vào kinh biếu huynh còn chưa phải loại tốt nhất, có thể thấy quan viên nơi đây tham đến mức nào.”
Lương Ngộ nhìn hạt châu tròn trịa lóa mắt, thở dài, “Sớm đã nghe nói quan viên ao trai Lôi Châu, Hợp Phố tham ô, bây giờ đích thân chứng kiến mới thấy ghê người.

Ao trai này vẫn cần có người trông giữ quanh năm, mỗi năm đến mùa thu châu triều đình cũng phái người đến giám sát.

Chúng ta thấy rồi, tự biết trong lòng, còn lại giao cho người khác lo liệu, chúng ta về kinh thôi.”
Nguyệt Hồi không rõ nguyên do, mấy ngày này đang nhặt trai rất vui, sau bỗng nhiên phải về kinh rồi, liền hỏi: “Tại sao thế?”
Lương Ngộ phiền muội nói: “Bởi vì Quý Phi mà Hoàng Thượng làm ầm túi bụi với Hoàng Hậu, còn không quay về nữa thì không áp chế nổi trong cung.

Nếu Hoàng Thượng phế Hậu nâng đỡ Quý Phi, thế thì chẳng bao lâu nữa vương triều Đại Nghiệp sẽ đổi sang họ Vũ Văn, ta không thể trơ mắt nhìn hoàng quyền một tay ta bồi đắp bị một nữ nhân làm cho sụp đổ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui