“Ta nghĩ, hiện tại cũng chỉ có nhà các cháu có thể giúp nhà ta thôi! Tử Thụ à, các cháu có hai mươi lượng bạc không? Nếu có thì cho ta mượn trước, đợi ta bán ruộng xong nhất định sẽ trả lại cho các cháu! Nhà ta chỉ trồng chờ vào số bạc này mới cứu được Đào Hoa tỷ thôi!”
Trần thẩm khóc nức nở, dùng tốc độ cực nhanh để nói.
“Trần thẩm chờ một chút!” Tử Vi thấy Trần8thẩm gấp gáp như vậy, cũng không hỏi nhiều mà đi thẳng vào nhà lấy bạc.
“Trần thẩm, đây là hai mươi lăm lượng bạc, đủ chưa ạ?” Tử Vi đưa thỏi bạc cho Trần thẩm.
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Trần thẩm vội vàng nhận bạc rồi đưa ngay cho người thanh niên phía sau: “Mau mau lên trấn trên mua thuốc cho Đào Hoa đi!”
Người thanh niên kia nhận bạc, quay người dập đầu mấy cái với huynh muội Tử La rồi cùng Trần thúc chạy nhanh ra ngoài. Việc này khiến mấy người Tử La không khỏi6giật mình!
“Trần thúc, hai người đánh xe trâu mà đi!” Tử La hổ to,
Từ những lời vừa nãy của Trần thẩm, Tử La đại khái cũng đoán được Đào Hoa tỷ đã xảy ra chuyện, cho nên nhà Trần thẩm mới vội vã xoay tiền để lên trấn trên mua thuốc cho Đào Hoa tỷ như vậy.
Trần thúc và người thanh niên kia nghe Tử La nói thế thì đứng lại.
“Đúng, đúng, đánh xe trâu đi.” Trần thúc nói.
“Lấy xe trâu nhà bọn cháu ấy. Dùng Tiểu Hắc sẽ đi nhanh hơn.” Tử Hiên nói.
Tử Thụ và3Tử Hiển thấy Trần thúc gật đầu, liền chạy vào hậu viện đánh xe trâu ra cửa.
Trần thúc và người thanh niên kia cảm ơn đám người Tử La rồi ngồi lên xe trâu, vội vàng đánh xe lên trấn trên.
“Lần này thực sự rất cảm ơn các cháu. Bây giờ ta phải đến Hà gia xem tình hình Đào Hoa thế nào đã, tạm thời không thể giải thích cụ thể với các cháu được.” Trần thẩm thấy Trần thúc đã đi mua thuốc rồi, cũng hơi yên lòng, nhưng bà còn muốn đến xem tình5hình của Đào Hoa ra sao.
“Trần thẩm, ở đây cách Hà gia không xa, để bọn cháu đi với thẩm xem có giúp được gì không. Hơn nữa, chưa biết Đào Hoa tỷ xảy ra chuyện gì, bọn cháu cũng không yên lòng được.” Tử Vi nói.
“Đúng vậy! Trần thẩm, bọn cháu cũng muốn đi xem tình hình Đào Hoa tỷ thế nào. Bình thường Đào Hoa tỷ đối xử với bọn cháu rất tốt. Bấy giờ tỷ ấy xảy ra chuyện, bọn cháu sao có thể không tới thăm tỷ ấy chứ.” Tử La nói.
Mặc dù Tử La không biết cụ thể Đào Hoa tỷ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng đoán có lẽ Đào Hoa tỷ bị bệnh nặng, hoặc là bị thương. Nếu không, nhà Trần thẩm sẽ không vội vã lên trấn trên mua thuốc như thế.
Tử La không biết nước linh tuyến trong không gian của nàng có thể giúp được gì không. Bởi vì từ vẻ mặt của Trần thẩm, hình như tình hình của Đào Hoa tỷ đang rất nguy hiểm.
“Được rồi! Thêm người thêm sức, vậy chúng ta mau đi thôi!” Trần thẩm lại nghĩ đến lời của con rể, cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản. Bà dẫn theo nhiều người sẽ tốt hơn. Hơn nữa, đường đến Hà gia cũng chỉ tốn một khắc, dẫn theo mấy người Tử La cũng không sợ muộn.
Thế là, Thiết Đản vội đánh xe bò tới nhà Tử La, cùng với Trần thẩm đi tới thôn Hà gia.
Dọc đường đi, Trần thẩm bắt đầu kể cho mấy người Tử La nghe toàn bộ sự việc.
Hóa ra Đào Hoa tỷ đã mang thai hơn sáu tháng, nhưng lại bị cô em chồng đẩy ngã, dẫn đến động thai. Đại phu ở thôn Hà gia nói ông ta không thể cứu được Đào Hoa tỷ, bảo nhà chồng của Đào Hoa lên trấn trên tìm đại phu khác, có lẽ sẽ còn một tia hy vọng.
Thế là, chồng của Đào Hoa tỷ là Hà Đại Sơn, cũng chính là người thanh niên lạ mặt vừa mới đến nhà Tử La vay tiền, đích thân lên trấn trên mời đại phu ở Bình An Đường về khám.
Đại phu nói, tình trạng của Đào Hoa rất nguy hiểm. Ông ta có thể bảo vệ cả hai mẹ con, nhưng phải tốn rất nhiều tiền thuốc, một thang là bốn lượng bạc, hơn nữa còn phải uống thuốc trong vòng một tháng.
Nhà chồng Đào Hoa tỷ nói không có bạc, không chịu mua thuốc. Cho nên chồng của Đào Hoa tỷ đành phải mang trâm vàng của Đào Hoa tỷ đưa cho đại phu.
Đại phu kê cho Đào Hoa tỷ một đơn thuốc, để cho Đào Hoa tỷ uống trước. Nhưng đơn thuốc này cũng chỉ tạm thời bảo vệ người mẹ, Đào Hoa tỷ phải tiếp tục mua thuốc uống thì mới có thể bảo vệ được cả mẹ cả con. Hà Đại Sơn không còn cách nào khác đành phải đến tìm nhà Trần thẩm mượn bạc.
Tử Đào nghe xong thì tức giận vô cùng: “Trần thẩm, nhà chồng Đào Hoa tỷ rất nhiều tiền cơ mà, không phải họ có hơn tám mươi mẫu ruộng, còn có con trai là tú tài à? Tại sao ngay cả tiền cứu người cũng không có? Hơn nữa, Đào Hoa tỷ là bị em chồng đẩy ngã mới xảy ra chuyện, tại sao nhà chồng Đào Hoa tỷ lại có thể thấy chết mà không cứu như thế?”
“Chuyện này nhất định phải tìm nhà chồng Đào Hoa nói lý lẽ. Nếu không, bọn họ còn tưởng rằng nhà mẹ đẻ của Đào Hoa tỷ không có ai, có thể mặc sức để bọn họ ức hiếp.” Tử Hiên cũng tức giận nói.
“Đúng vậy, Đại tỷ không thể vô duyên vô cớ bị họ ức hiếp được.”
Thiết Trụ lau đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, tức giận nói. Vừa nãy cậu nghe anh rể nói tình trạng của Đại tỷ đang rất nguy kịch, mà bọn họ đi mượn khắp thôn cũng không được một lượng bạc nên đều cuống cả lên.
Hết cách họ mới phải bán ruộng, mà trong thôn chỉ có nhà thôn trưởng mới có khả năng mua nhiều ruộng như vậy thôi. Thế mà, cả thôn trưởng và Trần nãi nãi đều không có nhà, Trần Cao thì cũng tỏ thái độ không thể giúp gì. Ruộng không bán được, họ gần như rơi vào tuyệt vọng.
Cũng may là đột nhiên cậu nghĩ tới nhà Tử La. Mặc dù cậu không biết nhà Tử La có bao nhiêu bạc, nhưng chắc chắn là có.
Người khác có lẽ không biết, nhưng cậu tiếp xúc khá nhiều với huynh muội họ, bình thường chi phí ăn uống chưa bao giờ có ý để cậu trả. Mà từ cách ăn uống, cậu cũng đoán được nhà Tử La có chút tiền, nếu không cũng sẽ không ăn nhiều món ngon như vậy.
Cậu đề xuất ý định mượn bạc nhà Tử La cho cha mình. Mọi người nghe xong, đều đồng ý đến nhà Tử La xem sao.
Mấy người gần như là ôm tia hy vọng cuối cùng đến nhà Tử La.
Không ngờ đến Tử La vay tiền lại thuận lợi hơn mong đợi rất nhiều, thậm chí mấy huynh muội còn chưa hỏi họ muốn mượn tiền làm gì đã cho họ mượn bạc rồi.
Trái lại có mấy nhà trong thôn, bình thường cũng coi như thân thiết với nhà họ, một số nhà cũng được họ giúp không ít lần, thế mà lúc họ cần cũng chỉ có một vài nhà ra tay cứu giúp. Không những thế họ chỉ mượn được có vẻn vẹn gần một lượng bạc, mà năm trăm văn trong đó đã là tiền nhà họ cất giữ rồi.
Thiết Trụ nghĩ tới đây, không khỏi cảm thấy thất vọng về sự đối đãi tệ bạc của mấy nhà trong thôn, đồng thời cũng vô cùng cảm động bởi sự tương trợ của nhà Tử La. Cách sống tình nghĩa như mấy huynh muội Tử La thật sự còn rất ít.
Thiết Trụ âm thầm thầm hạ quyết tâm, sau này cậu sẽ đối xử tốt với đám Tử La hơn. Nếu có cơ hội, cậu nhất định sẽ báo đáp nhà Tử La thật tốt.
Bây giờ thấy Tử Hiên, Tử Đào đều bất bình thay tỷ tỷ nhà mình. Cậu lại càng cảm động hơn với sự tình nghĩa của huynh muội nhà họ.
Lần này Trần thẩm nghe Thiết Trụ nói như vậy cũng không mắng cậu. Bà cũng tán thành ý nghĩ của Thiết Trụ, còn có của Tử Đào và Tử Hiên nữa.
“Đúng thế! Lần này nhà ta nhất định phải bắt Hà gia cho chúng ta một câu trả lời thích đáng.” Trần thẩm nói.
Không đến một khắc sau, đám người Tử La đã tới thôn Hà gia.
Lúc bọn họ đến trước cửa nhà Hà gia liền phát hiện nhà bên cạnh Hà gia đang đang vô cùng ồn ào.
“Sao ta lại nghe thấy tiếng của họ vang lên ở nhà bên cạnh nhỉ?” Trần thẩm nghi ngờ hỏi.
Đám Tử La vẫn còn đang khó hiểu, thì có một giọng nói vang lên.
“Mọi người là người nhà mẹ đẻ của vợ Đại Sơn sao?” Một nữ nhân tâm hơn hai mươi tuổi từ nhà bên cạnh đi ra, nhìn thấy đám người Tử La liền hỏi.
“Đúng vậy! Ta là mẹ của Đào Hoa, xin hỏi cháu là?” Trần thấm hỏi.
“Ôi! Hóa ra đúng là thẩm. Cháu là Hà Ngũ Nương sống cạnh nhà Hà tú tài, vợ của Đại Sơn đang ở nhà cháu. Mọi người mau vào thăm nàng ấy đi.”
Thiết Đản nghe thế, liền đánh xe trấu đến nhà Hà Ngũ Nương!
Trần thẩm không đợi Thiết Đản buộc xe bò xong, cũng không kịp hỏi Hà Ngũ Nương tại sao Đào Hoa lại không ở nhà Hà tú tài mà lại ở nhà Hà Ngũ Nương đã chạy vội vào trong.
Đám người Tử La cũng vội vã đuổi theo sau.
Họ vừa vào cửa liền thấy có một đám người đứng trong sân nhà Hà Ngũ Nương, còn có cả tiếng mắng chửi chói tại của một bà lão truyền đến tai họ.
“Hay lắm tiểu tiện nhân xấu xa, dám trộm trâm vàng của Hà gia chúng ta. Nếu ngươi không trả lại trầm vàng thì cẩn thận chúng ta đuổi người về nhà mẹ đẻ đấy. Đừng tưởng trốn ở trong không ra thì bà đây không có cách nào bắt được ngươi. Ra đây! Ngươi ra đây ngay cho ta! Cái đồ trộm cắp! Hà gia chúng ta đen đủi tám đời mới rước phải một thứ hèn hạ như vậy.”
Tử La nghe tiếng mắng chửi chói tai thì vô cùng khó chịu.
Trâm vàng mà bà ta nhắc tới làm nàng nhớ đến lời chồng của Đào Hoa tỷ - Hà Đại Sơn từng nói, hắn lấy trầm vàng của Đào Hoa tỷ trả cho đại phu. Chắc chắn người bà ta đang mắng là Đào Hoa tỷ rồi.
Mọi người xung quanh nghe bà ta la hét như vậy thì không khỏi bàn tán xôn xao.
“Vợ Đại Sơn bình thường là người biết lễ nghĩa, vô cùng chăm chỉ mà, sao có thể làm ra chuyện trộm cắp đó được?”
“Là bà không biết đấy thôi. Có tên trộm nào viết ta là trộm lên mặt chắc.”
“Không ngờ vợ Đại Sơn lại là người như vậy. Bình thường thấy nàng ta làm hết việc này việc khác cho nhà Hà tú tài, cơm ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ta còn thông cảm cho nàng ta, không ngờ nàng ta lại là một đứa ăn trộm!”