Điền Viên Cẩm Tú

“Muốn tìm chết thật mà! Bốn lượng bạc một thang thuốc mà chúng mày cũng dám mua uống? Đây

đâu phải là uống thuốc, là uống máu của bà già này đấy! Đào Hoa, tiểu tiện nhấn2mày mặt mũi lớn nhỉ? Bốn lượng bạc một thang thuốc mà mày cũng dám bắt Sơn ca nhi mua cho mày, lại còn uống trong một tháng. Mày muốn ăn hết của cải nhà họ8Hà chúng ta phải không? Bà già này không sống nổi nữa rồi!”

Hà lão bà ở bên ngoài gào khóc, nếu không phải huynh muội Tử La biết tiền bốc thuốc là các nàng đưa, thì6họ cũng sẽ nghĩ rằng Đào Hoa tỷ lấy tiền của Hà lão bà đi bốc thuốc.

Tiếp theo hình như có ai đó nói gì với Hà lão bà, giọng nói của bà ta càng lớn3hơn.

“Cái gì mà chỉ cần uống có năm tháng, nghỉ ngơi một tháng là được? Năm thang thuốc cũng tốn hai mươi lượng bạc rồi. Con tiện nhân kia, mày nghĩ tiền của Hà gia chúng5ta là gió thổi tới à? Mọi người đến đây phân xử giúp bà già này, có con dâu nhà nào uống thuốc dưỡng thai bốn lượng bạc một thang không?”

“Ai! Bốn lượng bạc một thang thuốc, đúng là muốn mạng người ta rồi”

“Bốn lượng bạc một thang thuốc e rằng chỉ có nhà giàu mới uống được. Chẳng trách Hà lão bà làm ầm lên thế”

“Nhưng sao ta lại nghe nói vợ của Đại Sơn bị như thế là do bị tiểu cổ Hà Hoa đẩy. Hà gia không phải nên chi tiền chữa bệnh cho người ta sao?”

“Nhưng cũng đâu cần phải uống thang thuốc bốn lượng bạc chứ? Mấy thứ này nông dân như chúng ta làm sao uống nổi”

Trong sân, người đứng xem càng ngày càng nhiều, bọn họ sôi nổi bàn luận, lời nào cũng có, nhưng đa số mọi người đều nói bốn lượng bạc một thang thuốc là quá đắt, không phải nông dân chân lấm tay bùn như họ có thể dùng.

Hơn nữa Hà lão bà gào khóc rất thương tâm, nhất thời mọi người đều đứng về phía Hà lão bà.

Hà Đại Sơn nghe Hà lão bà gào khóc cùng tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài, lại nhìn thấy sắc mặt nhạc phụ nhạc mẫu đều khó coi. Hắn biết bây giờ mình phải ra mặt nói gì đó thì mới có thể giảm bớt sự bất mãn của hai người. Hơn nữa, hắn cũng không đành lòng để Đào Hoa bị người ta nói như vậy.

Có điều trước tiên hắn muốn xem Đào Hoa thế nào đã, có đỡ hơn chút nào chưa.

“Đào Hoa, bây giờ nàng thấy thế nào? Có đỡ hơn không?” Hà Đại Sơn đi tới trước mặt Đào Hoa, cẩn thận hỏi.

“Uống thuốc xong rồi thấy đỡ hơn một chút. Chàng lên trấn trên có một không?” Đào Hoa thấy Hà Đại Sơn vẫn còn thở hổn hển, liên quan tâm hỏi.

“Nàng không có chuyện gì là tốt rồi, ta không sao, chỉ là khiến nhạc phụ nhạc mẫu sốt ruột rồi” Hà Đại Sơn thấy tinh thần Đào Hoa vẫn tốt, cũng không trách hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thấy hổ thẹn với Đào Hoa.

Sau đó hắn nói với đám người Trần thẩm: “Nhạc phụ nhạc mẫu, Hà bà bà, mọi người giúp con chăm sóc Đào Hoa một lát, giúp con sắc thuốc cho Đào Hoa, con đi ra ngoài nói chuyện rõ ràng với bọn họ” Hà Đại Sơn cầm thuốc trên tay đưa cho Hà bà bà, nói xong liền đi ra ngoài.

Tử La, còn có mấy người Trần thẩm cũng đi theo, chỉ để lại Tử Vi cùng Hà bà bà đi sắc thuốc chăm sóc Đào Hoa.

Hà lão bà, còn có hai cô con dâu và Hà Hoa đều vênh váo đứng trong sân, một đôi vợ chồng trung niên nơm nớp lo sợ đứng một bên. Xung quanh có rất nhiều người, nhiều hơn lúc tỷ muội Tử La mới vào nữa.

Tử La nhận ra đôi vợ chồng trung niên đứng cạnh mấy người Hà lão bà là cha mẹ Hà Đại Sơn. Ở lễ đính hôn của Đào Hoa tỷ, Tử La đã gặp một lần.

Đừng hỏi tại sao khi Hà Đại Sơn và Trần thẩm đến nhà Tử La vay tiền, Tử La không nhớ nổi Hà Đại Sơn là ai, mà bây giờ lại lập tức nhận ra vợ chồng Hà Lão Thực. Cũng vì dáng vẻ nhát gan của vợ chồng Hà Lão Thực để lại ấn tượng quá sâu cho Tử La, bây giờ bọn họ lại đứng cùng một chỗ với đám người Hà lão bà, nên Tử La muốn không nhận ra cũng không được.

“Bà nội, bạc mua thuốc cho Đào Hoa là nhạc phụ nhạc mẫu con đi mượn, không phải tiền của Hà gia chúng ta” Hà Đại Sơn nén giận nói.

“Không phải bạc nhà Hà gia chúng ta, mày nói nhẹ nhàng thật đấy! Vậy trâm cài kia không phải là bạc à? Chẳng phải mày cũng đưa cho đại phu rồi sao?” Hà lão bà mắng.

“Trâm cài đó là của Đào Hoa! Không phải của nhà họ Hà” Hà Đại Sơn nói.

“Cái gì mà của tiểu tiện nhân kia? Nó làm gì có trâm cài, không phải là lấy trộm của tao sao?”

“Hà lão bà, bà nói chuyện cẩn thận một chút, cái gì mà Đào Hoa lấy trộm của nhà bà? Trâm cài đó rõ ràng là của hồi môn chúng ta cho Đào Hoa khi nó xuất giá” Trần thẩm mới đi ra liền nghe Hà lão bà luôn miệng nói Đào Hoa lấy trộm trâm cài, liền phát hỏa.

“Của hồi môn mấy người cho Đào Hoa? Định lừa ai hả? Ai chả biết mấy người nghèo rớt mồng tơi, làm gì có tiền mua trâm cài chứ” Hà Hoa kiêu căng, mắt cao hơn đầu nói.

“Ngươi chính là tiểu cổ Hà Hoa đúng không? Bọn ta còn chưa tìm người tính sổ, ngươi đã tự mò đến rồi. Ngươi dám chửi là Đào Hoa thối? Đào Hoa là chị dâu ngươi, ngươi đã không biết trên dưới, bất kính huynh trưởng chị dâu, đanh đá chua ngoa, lại còn lấy trộm đồ cưới của chị dâu, đẩy chị dâu ngã. Cái tay nào đẩy Đào Hoa, ta phải chém đứt nó, không để cho người đi làm hại người khác nữa.”

Trần thẩm nói xong liền giận dữ bước lên kéo Hà Hoa. Nếu hôm nay bà không dạy dỗ kẻ đẩy ngã Đào Hoa, làm sao bà nuốt trôi cơn tức này được.

Hà Hoa đanh đá thế nào cũng chỉ là một tiểu cô nương, chưa thấy ai hùng hổ như vậy bao giờ, liền hoảng hốt, hét lên: “Mẹ, cứu con, cứu con!” Vừa hét vừa chạy về phía Tam tức phụ Hà gia, cũng là mẹ nàng ta.

Tam tức phụ Lâm thị không chú ý, bị Hà Hoa nhào tới liền ngã ra đất. Hai mẹ con lăn trên đất, cảnh tượng có chút buồn cười.

“Dám đẩy Đào Hoa này. Hôm nay ta sẽ thay cha mẹ ngươi dạy cho ngươi một bài học!” Trần thẩm kéo Hà Hoa từ dưới đất lên, nhanh chóng cho Hà Hoa một bạt tại.

Người đứng vây quanh, cả tỷ muội Tử La đều sững sờ. Lần đầu tiên Tử La thấy Trần thẩm mạnh mẽ như vậy. Đúng là mẹ mạnh vì con mà.

Ai cũng bị hành động của Trần thẩm dọa cho chết khiếp, nhất thời trên sân chỉ có tiếng bạt tại của Trần thẩm đánh Hà Hoa. Tiếng kêu thảm thiết của Hà Hoa cuối cùng cũng khiến cho đám người Hà lão bà tỉnh lại, sau đó Hà lão bà cùng hai đứa con dâu cũng gia nhập chiến đấu.

Nhất thời, giật tóc, cào mặt, đấm đá... không ngừng xuất hiện. Trần thẩm lấy một địch bốn nhưng không hề yếu thế. Hình tượng dũng mãnh của Trần thẩm để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người đứng xem. Nghĩ cũng đúng, đám người Hà lão bà quen sống trong nhung lụa, sao có thể là đối thủ của người quanh năm làm rộng như Trần thẩm được chứ.

Có điều Tử La cũng biết mặc dù bây giờ Trần thẩm ở thế thượng phong, nhưng dù sao bà ấy thân cô thế cô, tiếp tục đánh thì Trần thẩm nhất định sẽ chịu thiệt.

Nhưng Trần thúc, Thiết Đản, Thiết Trụ, Tử Thụ, Tử Hiên đều là nam nhi, bọn họ không thể ra tay được, mà nàng cùng Tử Đào lại không có sức chiến đấu gì.

Làm sao bây giờ?!

Ngay lúc đó, Tử Đào nói: “Bắt nạt người khác quá đáng, bốn đánh một. A La, chúng ta cũng đi lên hỗ trợ đi!” Tử Đào mang vẻ nóng lòng muốn thử.

Tử La: “...”

Suy nghĩ của Tử La nhanh chóng thay đổi.

“Các vị đại nương, mau can ngăn đi ạ, nếu cứ đánh nhau như vậy thì sẽ xảy ra chuyện mất” Tử La hồ lên.

Mọi người nghe vậy cũng sợ xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy lên can ngăn. Cha mẹ Hà Đại Sơn đứng bên cạnh cũng nhanh chóng phản ứng lại, mẹ Hà Đại Sơn - Hà Liễu thị cũng dè dặt lên kéo đám người Hà lão bà ra.

Tử La thấy vậy cũng yên tâm.

Lúc này có người hô lên: “Xảy ra chuyện rồi! Sắp chết người rồi!”

Tử La: “...”

Xem ra trên đời này đúng là có nhiều kẻ thích xem trò vui làm lớn chuyện. Có điều chuyện này làm lớn cũng có lợi cho các nàng.

Tử La biết rõ mọi chuyện, trong chuyện này Đào Hoa tỷ cùng Trần thẩm về tình về lý đều đúng, mọi chuyện huyền náo càng lớn, thì sẽ càng có nhiều người biết hành động của đám người Hà lão bà, như thế càng có lợi cho vào Hoa tỷ, có thể lợi dụng dư luận để thoát khỏi nhà họ Hà.

Trần thẩm cùng đám người Hà lão bà đánh nhau không biết trời biết đất, mọi người con cũng không được. Một lát sau, thôn trưởng Hà gia cùng mấy thôn lão cũng bị gọi đến. Hà thôn trưởng thấy đám người trong sân đánh nhau hỗn loạn, tức tới mức râu cũng vểnh lên.

“Mấy người còn không mau kéo bọn họ ra!” Hà thôn trưởng đã sớm biết Hà gia xảy ra chuyện gì, suýt nữa còn chết người. Ông đại khái cũng biết là đám người Hà lão bà không đúng. Ông là thôn trưởng Hà gia, đương nhiên cũng hiểu một chút nhân phẩm của mẹ con Hà lão bà.

Trước đây ông không chủ động đứng ra vì ông muốn để lại chút mặt mũi cho Hà tủ tài, ông cũng không muốn vì những người ngoài thôn như Trần thẩm mà đi đắc tội với người trong thôn.

Nhưng mấy người Hà lão bà đúng là không biết thức thời. Mình làm sai không biết đi xin lỗi thống gia, lại còn đi gây sự làm loạn như thế, dù ông không muốn ra mặt duy trì lẽ phải cũng không được.

Nếu không, không chờ đến ngày mai thì tin đồn người Hà gia thôn ỷ thế hiếp người đã truyền khắp mười dặm rồi. Ông cũng không còn mặt mũi tiếp tục làm thôn trưởng nữa.

“Đi, đi gọi Hà lão Lục tới cho ta!” Hà thôn trưởng thấy đám người Hà lão bà còn không dừng lại, liền sai người đi gọi trượng phu Hà lão bà - Hà Lão Lục tới.

“Hà lão bà, nếu các bà không dừng lại thì ta sẽ đưa mấy người lên quan phủ” Hà thôn trưởng làm thôn trưởng nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết các thôn dân sợ điều gì.

Quả nhiên đám người Hà lão bà nghe thấy bị đưa lên quan phủ liền dừng tay. Huynh muội Tử La nhìn lại, thấy Trần thẩm, còn cả đám người Hà lão bà đều thảm hại. Búi tóc Trần thẩm tán loạn như ổ gà, quần áo xộc xệch.

Lại nhìn đám người Hà lão bà. Hà lão bà vẫn còn đỡ một chút, nhưng hai bà con dâu cùng Hà Hoa thì vô cùng thảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui