Điền Viên Cẩm Tú

“Mẹ, làm như vậy có phải không được tốt lắm không? Con gái Đồng Hoàng thị, Đổng Mai nói.

“Cái gì mà không tốt? Tròn năm mươi lượng bạc đấy! Có năm mươi lượng bạc này mới đủ lo chi phí đi thi của ca ca con và đồ cưới của con. Không phải con muốn gả cho người đọc sách, sau này làm thiếu phu nhân hay sao?” Đổng Hoàng thị nói với con gái mình.

Mười bốn tuổi, chỉ mấy tháng nữa là cập kê, Đổng Mai được coi là một trong rất ít các cô nương đến tuổi này còn chưa đính hôn. Ở thời đại này, các cô nương mới mười ba, mười bốn tuổi đã đính hôn rồi, chỉ cần qua lễ cập kê là sẽ thành thần, thậm chí có người còn đính hôn từ trong bụng mẹ nữa. Mặc dù Đổng Mai có từng bàn luận với mẹ về việc chung thân đại sự của mình, nhưng nghe Đổng Hoàng thị nói vậy vẫn không nhịn được đỏ mặt.

“Có khoản tiền này, chúng ta có thể làm mọi thứ, hơn nữa còn có thể xóa sổ mấy huynh muội đáng ghét nhà kia nữa. Hai người không được hỏng việc, biết chưa? Đến lúc đó, chúng ta thống nhất lời nói với nhau, không được để người ta phát hiện, hiểu không?” Đổng Hoàng thị dặn dò trượng phu và con gái mình.

“Yên tâm, bọn ta nhất định sẽ không gây chuyện đầu, ta mong nàng thành công còn không kịp nữa kìa.” Đổng Nhị Lang nói.

Đổng Mai nghĩ đến việc chung thân của mình cũng đồng ý việc không gây phiền phức. Đổng Vũ thì càng không phải nói, dù sao thì cha mẹ cũng xử lý hết, căn bản không cần hắn phải quan tâm. Việc hắn phải làm chỉ là đến ngày thì đi học, sau đó ngao du ở trường thôi.

Sáng sớm, Tử La vừa ngủ dậy đã nghĩ đến đám cải thảo và củ cải hôm qua, muốn đi xem chúng như thế nào. Kiếp trước, nàng không trồng trọt nhiều, nhưng có đọc qua mấy cuốn sách về nông nghiệp, có chút kiến thức về mặt này, cũng đã từng trồng ít hoa cỏ. Nàng thích nhất là cảm giác quan sát những thứ mình trồng lớn lên từng chút một.

Vì thế, nàng nhanh chóng mặc quần áo rồi ra ngoài, thấy Tử Vi và Tử Đào đang làm điểm tâm, thì hỏi: “Ca ca đâu rồi ạ?”

“A La dậy sớm thế! Tiểu Lục vẫn chưa dậy mà. Đại đệ và nhị đệ đi tưới nước cho rau rồi.” Tử Vi đáp.

“Muội đi giúp họ tưới nước.” Tử La vừa nói vừa đi ra sau vườn.

Ra đến nơi, Tử La thấy thấy đại ca và nhị ca đang tưới nước cho rau bèn đi tới chào: “Chào đại ca, nhị ca, muội tới giúp đây.” Nói xong, nàng lấy gáo bắt đầu tưới nước.

Tử Thụ nói: “A La dậy sớm quá, đừng tự tưới nước lên người mình nha.”

“Tiểu muội ngoan, cho nhị ca hôn một cái nhé?” Tử Hiên cố ý đùa Tử La, nói xong thì cười.

“Nhị ca, huynh hư quá.” Tử La nói, nhị ca càng ngày càng buồn nôn rồi.

“Được rồi, đừng trêu A La nữa.” Tử Thụ nói.

“Hừm, đại ca thiên vị tiểu muội quá. Ôi! Khổ thân ta chẳng có ai yêu cả!” Tử Hiên cố ý nói, xong rồi còn bày ra ánh mắt thương cảm.

“Đệ làm việc đi, đừng lải nhải nữa.” Tử Thụ nói với Tử Hiên, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Tử La thấy bộ dạng này của nhị ca, không nhịn được bật cười, nói: “Nhị ca, muội yêu huynh mà.”

Tử Hiên nhìn tiểu muội hoạt bát, đáng yêu của mình, nói: “Tiểu muội, ta cũng rất yêu muội.” Nói xong còn quay sang ôm chặt Tủ La.

Công việc bắt đầu trong tiếng nói cười của mấy huynh muội. Tưới hết thùng nước, Tử Thụ và Tử Hiên ra bờ sông lấy thêm. Năm đó cha làm hàng rào có để một cánh cửa thông sang sông, bây giờ hai người chỉ cần mở cánh cửa này ra là có thể đến thẳng bờ sông lấy nước.

Đột nhiên, Tử La nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Lục, còn cả tiếng mắng của Tử Đào. Nghi có chuyện chẳng lành, nàng vội chạy vào nhà.

Tới sân trước, Tử La thấy Nhị bá đang giữ lấy Tử Đào và Tử Lục, Tiểu Lục khóc to, còn Tử Vi thì bị Đổng Hoàng thị kéo ra cửa, quần áo cũng bị bà ta kéo xộc xệch hết cả. Tử Vi vừa lôi kéo với Đổng Hoàng thị, vừa vội nói: “Nhị bá nương, người chờ Tử Thụ về đã rồi bàn lại được không?”

Tử La nhìn thấy thì vô cùng giận dữ: “Mấy người đang làm gì vậy?”

Đổng Hoàng thị và Đông Nhị Lang nghe thấy thì luống cuống, nhưng lúc nhìn thấy người đến là Tử La lại yên lòng.

“Bọn ta có lòng tốt tìm cho đại tỷ các ngươi một nơi chốn tốt, các ngươi đừng có không biết tốt xấu.” Đổng Nhị Lang nói.

“Xin hỏi Nhị bá, hai người tìm cho đại tỷ bọn ta loại nơi chốn thế nào? Nhị bá nương vội vã kéo người đi như vậy thì cũng nên nói rõ cho bọn ta, tránh việc lúc trưởng thôn tới, bọn ta lại không biết trả lời. Nhỡ bọn ta nói sai, thì nhà Nhị bá lại khó xử, dù sao lần trước mọi người cũng có chút hiểu lầm với nhà Nhị bá mà. Nhị bá nương, người nói đúng không?” Tử La ép hỏi, sau đó nháy mắt với Tử Đào để nàng đi tìm đại ca, nhị ca.

Cũng may, nàng mới chạy đến vườn sau thì đã thấy hai người về rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui