Điền Viên Cẩm Tú

Những năm tháng trước kia, từ lúc mười một tuổi tới biến thành, Mạc Vân Thiên đã trải qua vô số trận chiến, bao nhiêu lần vào sinh ra tử, tất cả cũng chỉ vì hai chữ báo thù.

Hắn đã thề, nhất định phải điều tra rõ ràng chân tướng của trận chiến ở biến thành năm đó. Nhất định hắn phải tìm được chứng cứ, để2những người tham gia vào âm mưu ấy bị bóc trần ra ngoài ánh sáng. Hắn muốn công bố sự thật đó cho khắp thiên hạ này hiểu rõ, để những kẻ độc ác kia phải chịu quả báo trừng phạt, trả được thù giết cha, an ủi cho hai mươi ngàn anh linh Mạc gia quân tử nạn.

Từ năm mười một đến năm mười sáu tuổi,8hắn vẫn luôn sống trong trạng thái cực đoan như thế, giết chóc làm trái tim của hắn dần trở nên lạnh lẽo, giá băng.

Mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh lúc cha đưa hắn đến biến thành và cả lúc rời đi. Cả bầu trời lửa rực, tiếng kêu thảm thiết của quân Mạc gia và cả những tùy6tùng lần lượt ngã xuống.

Hắn muốn báo thù.

Thật ra, từ rất lâu trước đó hắn đã nắm được quyền sinh tử của mẹ con Mạc Ngô thị. Hắn muốn giết họ dễ như trở bàn tay. Sở dĩ nhẫn nhịn không động thủ cũng là vì hắn không muốn hai người kia lặng lẽ chết như thế, như vậy quá lời cho họ rồi. Hắn muốn hành3động của họ năm đó được công khai, để họ bị vạn người thóa mạ. Như vậy mới có thể an ủi cho bao nhiêu quân lính Mạc gia đã hy sinh và cả cha của hắn.

Mẹ qua đời càng khiến lòng hận thù của hắn lên đỉnh điểm.

Nếu không phải trước khi qua đời, mẹ hắn dặn dò nhất định phải điều tra rõ ràng chân5tướng, lúc bái điếu cúng tổ tiên thì hãy báo chân tướng đó cho mẹ và cha, thì có lẽ hắn đã tự mình đến Mạc thành chấm dứt cuộc sống của mẹ con Mạc Ngô thị rồi.

Trong những năm tháng tối tăm nhất đời mình, đột nhiên Tử La xuất hiện trong thế giới của hắn, bất tri bất giác khiến cho tâm tình của hắn dần thay đổi.

Trong thế giới chỉ có báo thù của hắn, lần đầu tiên xuất hiện những cảm xúc lo lắng khác thường.


Qua một năm điều tra, Mạc Vân Thiên phát hiện, tham gia vào chiến sự biến thành đó không chỉ có mẹ con Mạc Ngô thị. Có thể còn có thể lực của hoàng tử nào đó trong triều đình.

Với tổ huấn của Mạc gia, Mạc gia đời đời chỉ trung thành với một mình hoàng đế.

Vì lẽ đó, cha hắn chưa bao giờ chấp nhận sự lôi kéo của bất cứ thế lực hoàng tử nào, có lẽ đây chính là lý do dẫn tới cái chết của người.

Nếu như mẹ con Mạc Ngô thị chấp nhận sự lôi kéo của một hoàng tử nào đó, không khó để tưởng tượng, điều đầu tiên họ phải làm là giúp Mạc Ngô thị diệt trừ cha con họ, bồi dưỡng lực lượng, sau đó để Mạc Ngô thị lên ngồi ở vị trí Trần Bắc Hầu, Cứ như vậy, Mạc gia sẽ phò tá cho thế lực kia.

Hắn cũng chắc chắn rằng, vì tước vị Trấn Bắc Hầu, mẹ con Mạc Ngô thị sẵn sàng đồng ý bán đúng giáo huấn của tổ tiên. Dù sao đến chuyện thông đồng với địch bán nước mẹ con Mạc Ngô thị còn làm được cơ mà.

Sau chuyến đi đến kinh thành lần này, hắn càng khẳng định thêm suy đoán của mình.

Bây giờ hoàng đế tuổi cao, các hoàng tử đều đã thành niên, nhỏ nhất là thập nhị hoàng tử cũng tròn mười sáu tuổi.

Vì vậy, trong triều đình bây giờ có thể nói là mưa gió xoay vần, tranh cưới quyền lợi đang trong giai đoạn khốc liệt. Tất cả mọi người đều chằm chằm vào cái vị trí kia.

Chỉ mấy ngày vào kinh ngắn ngủi, hắn đã bị nhiều phe thế lực hoặc lôi kéo hoặc cưỡng ép. Cũng chỉ có mấy ngày, hắn đã được chứng kiến đủ các thủ đoạn của mấy thế lực kia.


Lần này, hắn tỉ mỉ điều tra phe phái mà mình nghi ngờ trước đó, rốt cuộc họ có phải là chủ mưu của chiến sự tại biến thành sáu năm trước hay không. Mặc dù chưa thể xác định chính xác người đứng sau bức màn, nhưng dựa trên những gì điều tra được, hắn đã chắc chắn bảy tám phần. Hiện tại chính là lần thứ hai nghiệm chứng.

Trước tiên là về những nghi vấn trong chiến sự năm đó. Mạc Vũ Duệ có huyết thống Mạc gia, lúc đó hắn cũng là thống lĩnh phòng thủ ở Mạc thành, nhưng quân chủ lực Mạc gia lại nằm trong tay cha của Mạc Vân Thiên. Mạc Vũ Duệ ở Mạc Bắc chẳng khác nào bù nhìn, thứ duy nhất hắn có cũng chỉ là thân phận người nhà họ Mạc. Vậy thì, sao mẹ con Mạc Vũ Duệ có thể khiến người Dạ quốc tin tưởng để hỗ trợ như thế? Mặc dù mẹ con họ có thể kế thừa tước vị Trấn Bắc Hầu, cũng có thể mang lại lợi ích cho người Dạ quốc, chỉ có điều, những thứ đó chưa đủ để khiến người Dạ quốc bỏ sức giúp đỡ. Chắc chắn phía sau còn có một người quyền thế của Đại Tề đứng ra bảo đảm. Bằng không, mẹ con Mạc Vũ Duệ đầu thể khiến người Dạ quốc dốc lòng tương trợ như vậy được.

Nếu như có cả thế lực ở kinh thành tham gia, những nghi vấn này đều được giải thích hợp lý.

Nhưng cũng vì vậy mà mọi chuyện phức tạp hơn rất nhiều.

Hiện tại vì tranh giành quyền lợi, kinh thành trở nên rắc rối và phức tạp vô cùng, không ai muốn vướng vào vũng nước đục này:

Nhưng mà, Mạc gia họ có thể chỉ chăm chăm lo thân mình được sao? Hiển nhiên, đáp án là không thể. Những thế lực này đang âm mưu với Mạc gia, cũng vì quyền thế của mình mà hại cha hắn và hai vạn quân Mạc gia, Mạc gia không thể lùi bước được nữa.

Cho dù hắn không báo mối thù giết cha này, không báo thù cho hai vạn quân Mạc gia, thì những thế lực đó cũng không buông tha cho hắn. Phải nói là, hai trăm ngàn quân Mạc gia không thể nào tránh khỏi vòng nước xoáy chỉ lo thân mình được. Bởi vì cho dù Mạc gia có nhấn mạnh mình giữ trung lập trong cuộc đấu tranh quyền lực này, hắn cũng không thể nào yên tâm.

Hơn nữa, hắn không bỏ được thù giết cha, không thể không báo thù cho hai vạn anh linh của Mạc gia quân được.

Cho nên mới nói, trước giờ hắn không có đường lùi.


Ở trên con đường này, bước tới một bước có thể là rực rỡ vô ngần, lùi lại một bước là vực sâu vạn trượng. Có thể nói là họa phúc song hành.

Mạc Vân Thiên biết rằng, trên con đường này, không tiến ắt sẽ lùi, hắn không thể lùi bước nên chỉ có thể dũng cảm bước tiếp mà thôi. Chỉ có vậy mới có lối thoát cho chính mình.

Mạc Vân Thiên nghĩ, nhất định hắn phải tìm được một sách lược vẹn toàn, giành quyền chủ động trong cuộc đấu tranh quyền lợi đó, sau đó giành chiến thắng. Chỉ có vậy, hắn mới có thể bảo vệ bản thân.

Hắn biết vị trí hiện tại và hoàn cảnh lúc này như thế nào, vì thế hắn mới cẩn thận không muốn để người khác biết được quan hệ giữa hắn và huynh muội Tử La. Hắn hiểu rõ một điều, chỉ có giành được chiến thắng, hắn mới có thể công khai mối quan hệ này được, nếu không chẳng khác nào hắn huynh muội nàng vào nguy hiểm.

Những điều tốt đẹp trong lòng hắn vốn đã không nhiều, hắn không thể để mất tia sáng mặt trời duy nhất trong sinh mệnh của mình được.

Cuộc gặp gỡ hôm Nguyên Tiêu có lẽ không để lại gì nhiều trong cuộc sống của Tử La và Mạc Vân Thiên, nhưng có vài thứ đã lặng lẽ mọc rễ nảy mầm trong lòng họ. Chỉ có điều Tử La chưa phát hiện mà thôi.

Bây giờ là hai mươi ba tháng Giêng, hiện tại Tử La đang ngồi trên xe trâu với Tử Thụ và Tử Hiên chuẩn bị đến Lưu Hương Lầu tìm Lưu chưởng quỹ, sau đó cùng nhau sang một điền trang ở trấn bên.

Đầu tiên, Tử La nghĩ đến chuyện mấy huynh muội các nàng chưa có ruộng đất gì, nhà chỉ có vài mẫu ruộng cạn và ruộng nước. Năm ngoái, sau khi trừ tiền thuế, số lượng thực còn dư lại vẫn không đủ cho cả nhà ăn no, vì thế Tử La đề nghị mua thêm ruộng. Quyết định này nhanh chóng được mọi người tán thành.

Lúc này đây, nhà nàng có tiền hoa hồng từ việc buôn bán bánh kem, bỏng gạo và đồ chơi vải, bạc trong nhà vẫn còn một ít, giữ lại cũng chẳng thể sinh thêm. Không bằng các nàng mang đi mua ruộng, như thế mới có thể tiền để ra tiền. Nếu có khả năng, Tử La còn muốn mua thêm nhiều gia nghiệp nữa ấy.

Sau khi lên trấn trên gặp Lưu chưởng quỹ, huynh muội Tử La ngồi trên xe ngựa của Lưu Hương Lầu đi sang trấn bên.


Lần này, ngoài Lưu chưởng quỹ còn có người chuyên làm mối buôn bán đất.

Trước đó, mấy huynh muội Tử La từng hỏi ý Lưu chưởng quỹ về việc mua đất ruộng, sau đó Lưu chưởng quỹ mới giới thiệu cho họ người môi giới này. Đây là người quen của Lưu chưởng quỹ và lão Chu, Lưu chưởng quỹ nói họ từng làm ăn với nhau nhiều lần, đây cũng là người môi giới có tiếng ở trấn Cổ Thủy, danh tiếng khá tốt, còn là người giữ chữ tín.

Lúc Lưu chưởng quỹ và mấy chị em Tử La tới hỏi, trong tay người môi giới đang có mấy mẩu ruộng cần bán đi.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, họ thấy trấn này cũng nằm ở sát bên, điển trang hai trăm mẫu là phù hợp nhất với các nàng

Bởi vì điền trang này không chỉ gần nhà mà nghe nói còn vang danh ruộng tốt ở trấn bên, hơn nữa diện tích của nó cũng phù hợp với số họ cần mua. Mấy điền trang khác mà họ từng hỏi tới, chỗ thì nhỏ quá, chỗ thì to quá.

Lúc mấy huynh muội Tử La chuẩn bị đến xem đất, họ có nói trước với người môi giới, nếu như không chênh lệch quá lớn, họ sẽ mua lại điển trang này. Các nàng còn nhờ Lưu chưởng quỹ đi cùng, một là vì Lưu chưởng quỹ đã từng mua, cũng xem như am hiểu, hai là vì tuổi các nàng còn nhỏ, chuyện quyết định mua đất vẫn phải giữ bí mật, cho nên họ mới nói với mọi người là do Lưu chưởng quỹ mua.

Sau khi đến điền trang, chủ nhân điền trang cũng đang đứng ngoài chờ họ tới.

Đây là điền trang kéo dài, hơn nữa trông rất đơn giản, nhìn qua là rõ ngay.

Sau khi nhìn một lượt, mấy huynh muội đều cảm thấy điền trang giống với miêu tả của người môi giới trước đó, kích thước không quá lớn. Lưu chưởng quỹ nhìn kỹ một hồi cũng thấy có thể mua.

Thế là chị em Tử La đánh giá tỉ mỉ một lượt, xem xét suốt cả ngày cho hiểu rõ rồi quyết định, họ khá hài lòng với điền trang này.

Sau đó, mấy huynh muội cùng chủ nhân điển trang nói đến chuyện trả giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận