Tử La thấy Vương Tư Tư luôn mồm xin tha, mà mấy người trần trưởng thì đang thương lượng xem
ngoài việc mang Vương Tư Tư lên nha môn thì nên trừng phạt nàng ta thế nào.2Tử La không nhịn được hỏi Tử Thụ: “Đại ca, huynh nói xem, trấn trưởng mang Vương Tư Tư lên quan thật à?
“Lần này Vương tiểu thư bôi nhọ, không chỉ ảnh hưởng đến thanh danh8của Đại tỷ, mà chịu ảnh hưởng nhiều nhất chính là danh dự của nhà họ Lâm, của Lâm viên ngoại, chủ nhân Lệ Thường Phường, ngoài ra còn có thanh danh của cuộc thi thêu6thùa và thanh danh của những người như Trương nương tử nữa. Thể nên Thẩm trấn trưởng hẳn sẽ xử lý Vương Tư Tư cẩn thận. Nhưng việc này còn chưa tạo ra ảnh hưởng tiêu3cực gì, nên lát nữa Thẩm trấn trưởng muốn xử lý Vương Tư Tư như thế nào thì cũng chưa rõ.” Tử Thụ trả lời. Tử La nghe xong chỉ muốn cho Tử Thụ ba mươi5hai like! Qua quá trình phân tích của Tử Thụ, Tử La biết việc của Vương Tư Tư hôm nay là lớn hay nhỏ chỉ do một câu của trấn trưởng thôi. “Vương cô nương, sau khi bổn trấn trưởng, Lâm lão gia và các vị khách quý thương nghị xong, chúng ta quyết định sẽ trừng phạt như sau: Thứ nhất, bỏ tư cách thi đấu lần này của cô nương, hơn nữa sau này vĩnh viễn không cho cô nương tham gia thi đấu. Thứ hai, phải tự mình xin lỗi Lâm lão gia, Trương nương tử và Đồng cô nương. Cuối cùng, đó chính là đưa cô nương lên huyện để huyện lệnh đại nhân xử lý.”
Lời của trấn trưởng thốt ra, Vương Tư Tư ngã ra đất, không kêu một tiếng xin tha nào nữa.
Tử Vi đứng bên cảm thấy Vương Tư Tư thật đáng thương, nàng biết thanh danh đối với một người con gái quan trọng đến mức nào. Vào huyện nha rồi, một cô gái làm gì còn thanh danh nữa, chỉ sợ sau khi ra ngoài muốn tìm nhà chồng cũng khó.
Tử Vi tuy không chấp nhận được cách làm người của Vương Tư Tư, nhưng cũng không làm được chuyện coi thường vận mệnh của một người con gái như vậy. “Trấn trưởng đại nhân, cho phép tiểu nữ được nói đôi lời được không?” Tử vi hành lễ với mấy người trấn trưởng. “Đổng cô nương cứ nói đi.” Khác với thái độ đối với Vương Tư Tư, thái độ của trấn trưởng đối với Tử Vi vô cùng khách khí.
“Tuy Vương cô nương bôi nhọ người khác vô tội vạ, hành vi chụp mũ khiến người khác không nhìn nổi, khiến người người tức giận. Nhưng sự việc cũng được làm sáng tỏ đúng lúc, không tạo thành ảnh hưởng lớn. Tiểu nữ muốn nói, đây là lần đầu Vương cô nương phạm lỗi, chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, trấn trưởng đại nhân, Lâm lão gia, các ngài tha không đưa nàng ấy lên nha môn được không? Đến lúc ấy ai nhắc đến việc này chắc chắn cũng sẽ khen mọi người khoan dung độ lượng.”
Trấn trưởng nghe Tử Vi nói vậy không khỏi đánh giá nàng thêm lần nữa. Nhân phẩm của cô nương này còn tốt hơn so với ông tưởng tượng nhiều. Khi nãy ông còn tưởng Tử Vi sẽ yêu cầu ông nghiêm trị Vương Tư Tư nữa cơ.
Dẫu sao thì Vương Tư Tư cũng bôi nhọ danh dự của nàng. Nếu không làm sáng tỏ đúng lúc, thanh danh của nàng ấy bị ảnh hưởng ra sao cũng biết. Nên ông có thể hiểu được nểu Tử Vi yêu cầu nghiêm trị Vương Tư Tư. Nhưng hiện tại nàng lại không làm vậy mà yêu cầu ông đừng mang Vương Tư Tư lên nha môn, chuyện này khiến trấn trưởng ông phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Hơn nữa, trấn trưởng thấy những lời của Tử Vi cũng có chừng mực. Nàng không nói bản thân rộng lượng nên mới buông tha cho Vương Tư Tư, mà lại nói mấy người trấn trưởng ông và Lâm viên ngoại khoan dung độ lượng. Cái cuối cùng càng khiến trấn trưởng kinh ngạc, câu cuối Tử Vi còn nói mọi người chắc chắn sẽ khen ngợi các ông, đây là đang biến tướng nói cho mọi người ở đây biết, sau này khi nhắc đến việc này chỉ được nhắc đến việc mấy người trấn trưởng ông xử lý việc này khoan dung mà không phải nghe lời đồn nhảm, truyền đi một số lời đồn không tốt như cuộc thi thêu thùa có người đút lót.
Trấn trưởng bị trái tim tinh tế và tấm lòng khoan dung của Tử Vi làm dao động. Thật ra Thẩm trấn trưởng cũng là người bao dung, ông cũng không nhất thiết phải mang Vương Tư Tư lên nha môn. Quyết định vừa rồi cũng chỉ để giữ gìn cuộc thi thêu thùa, giữ gìn thanh danh của nhà họ Lâm mà thôi. Giờ nghe Tử Vi nói vậy cũng thuận thế đi xuống, ông khen ngợi Tử Vi, Lâm viên ngoại cũng phụ họa theo. Sau đó mấy người họ bàn bạc lại xem có nên đáp ứng thỉnh cầu của Tử Vi không, không cần mang Vương Tư Tư lên nha môn nữa.
Kết quả đương nhiên là mấy người Lâm viên ngoại đều đồng ý, dù sao thì việc này cũng chưa tạo thành ảnh hưởng gì lớn. Hơn nữa, bọn họ không mang Vương Tư Tư lên nha môn, không chỉ giữ mặt mũi cho trấn trưởng, mà còn cho bao nhiêu hương thân phụ lão thấy lòng khoan dung của mình, cớ gì mà không làm!
Trấn trưởng dò hỏi ý kiến của Lâm viên ngoại, một vài vị khách quý như Thận Diệc Phàm, thậm chí còn hỏi quyết định của mấy người Trương nương tử, cuối cùng mới ra quyết định xử phạt cho Vương Tư Tư.
“Vương cô nương, có Đổng cô nương là đương sự cầu tình cho cô nương, qua quá trình thương lượng, chúng ta quyết định sẽ cho cô thêm một cơ hội, lần này sẽ không mang cô nương lên nhà môn, nhưng cô nương vẫn phải xin lỗi Đống cô nương, Lâm lão gia và mấy người Trương nương tử. Hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi thêu thùa lần này của cô nương, các cuộc thi thêu thùa sau này cô nương cũng không được tham gia nữa. Cô nương có phục không?” Trấn trưởng nói đến câu cuối cùng thì tăng thêm mấy phần uy hiếp. Vương Tư Tư không ngờ sự việc lại thay đổi chóng vánh như thế, nào dám có ý kiến, chỉ có thể tạ ơn.
Dù không tình nguyện nhưng Vương Tư Tư cũng không dám không xin lỗi Tử Vi ngay tại đây. Tử Vi tuy biết Vương Tư Tư xin lỗi nàng cũng chẳng thật lòng gì, nhưng nàng không ngại. Nàng cầu tình cho Vương Tư Tư không hề mong nàng ta cảm động đến rơi nước mắt, chỉ là nàng không thể thấy chết mà không cứu“. Cơ hội do nàng mang đến cho Vương Tư Tư, còn Vương Tư Tư có nhận được bài học, từ nay ngoan ngoãn làm người hay không không do nàng ta tự quyết định.
Việc của Vương Tư Tư qua đi, cuộc thi tiếp tục được tiến hành. Những cô nương chưa thuyết trình về tác phẩm của mình lên trình bày nốt. Sau đó nhóm người Trương nương tử thảo luận chọn ra danh sách những người lọt vào giai đoạn hai của trận chung kết. Không thể nghi ngờ, tất nhiên là Tử Vi lọt vào vòng sau. Bức thêu hai mặt của nàng, còn cả chữ hoa mai nhỏ, đủ để nàng lấy ưu thế áp đảo tất cả các cô nương này. Có thể nói, lần này Tử Vi lấy ra bức thêu hai mặt và chữ hoa mai nhỏ đã kinh diễm tứ phương, chuyện nàng có tên là đương nhiên.
Cùng lọt vào vòng trong với Tử Vi còn có Hạ Hân, Trần Mỹ Mỹ và Lục Vũ Huyên, có một việc đáng nhắc tới nữa là Đổng Mai cũng có tên!
Đối với kết quả Đổng Mai thăng cấp thì huynh muội Tử La chẳng có cảm giác gì mấy. Các nàng cứ giữ khoảng cách với nàng ta là được, không gặp thì càng tốt. Đương nhiên nếu Đống Mai dám sang trêu chọc tỷ muội nàng thì khác. Có một điều khiến tỷ muội Tử La tiếc nuối là Giang Đại Nha và Giang Nhị Nha không vào được giai đoạn hai. Cũng may tỷ muội Tử La đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi. Tình huống thi đấu ra sao, Tử La cũng thảo luận trước cùng Giang Tam thẩm. Thế nên khi tỷ muội Tử La và Giang Tam thẩm, Giang Tam Nha thấy hai tỷ muội Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha không trúng tuyển thì cũng không làm ra việc gì thất lễ. Mới đầu Giang Tam thẩm cũng hơi thất vọng, nhưng thẩm ấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Khi Giang Đại Nha và Giang Nhị Nha xuống đài, Giang Tam thẩm đã có thể cùng mọi người an ủi hai tỷ muội Giang Đại Nha.
Tuy hai tỷ muội họ không vào được giai đoạn hai của cuộc thi đấu, nhưng các nàng và hai mươi chín vị cô nương khác bị loại được thưởng một cuộn vải làm “giải an ủi“. Quản sự chủ trì cuộc thi tuyên bố lần thi đấu tiếp theo sẽ được tổ chức vào đầu giờ Mùi (khoảng hơn một giờ chiều), tiếp tục cử hành ở đây, sau đó tuyên bố cuộc tỷ thí sáng nay kết thúc. Tử Vi hội họp với huynh muội nhà mình xong, tỷ muội Tử La chúc mừng Tử Vi rồi tất cả vội chạy về cửa hàng ăn cơm trưa, chuẩn bị cho cuộc thi buổi chiều. Trong lúc ấy, Thân Diệc Phàm cũng tới mời huynh muội Tử La sang tửu lầu ăn cơm, chúc mừng Tử Vi. Tỷ muội Tử La từ chối hết, nói rằng các nàng muốn tranh thủ thời gian ăn cơm xong, chuẩn bị một chút cho trận thi đấu tiếp theo.
Thân Diệc Phàm cũng biết tỷ muội họ muốn chuẩn bị, thương lượng một chút về cuộc thi chiều nay. Hắn không cưỡng cầu nữa, chỉ nói đến chiều Tử Vi đoạt giải hắn lại sang chúc mừng. Lúc nói chuyện, hắn vô cùng tự tin vào chuyện Tử Vi sẽ đoạt giản.
Đương nhiên tỷ muội Tử La rất vui vẻ đồng ý.
Điều khiến tỷ muội Tử La tức giận là lúc Thân Diệc Phàm cáo từ tỷ muội họ, Hà tú tài lại xuất hiện trước mặt tỷ muội Tử La như một bóng ma, nói mấy lời chúc mừng Tử Vi. Chúc mừng Tử Vi xong, hắn ta còn vô sỉ nói
mấy lời ra vẻ thân thiết với Thân Diệc Phàm, tỏ vẻ mình có thân thích với nhà Tử La. Mấy tỷ muội Tử La đều nhíu mày.
Thân Diệc Phàm là ai? Hắn qua lại với không biết bao nhiêu loại người trên thương trường, sao không nhìn ra Hà tú tài đang diễn cái gì, có dã tâm ra sao. Thế nên Thân Diệc Phàm cáo từ qua loa với tỷ muội Tử La và Hà tú tài xong liền bỏ chạy.
Mấy tỷ muội Tử La đứng cạnh xem, nhịn cười muốn nội thương.
“Nếu Hà tú tài không còn việc gì khác, vậy chúng ta cáo từ!” Tử Thụ thấy Thân Diệc Phàm đi rồi, quay ra nói với Hà tú tài.
Hà tú tài vô cùng tức giận với con cáo già trơn tuồn tuột là Thân Diệc Phàm, nhưng hắn không dám tỏ thái độ với Thân Diệc Phàm, đành ghi hận lên đầu huynh muội Tử La vì sao không nói giúp hắn. Lúc Hà tú tài nghĩ vậy cũng không ngẫm lại xem tại sao huynh muội Tử La phải giúp hắn cơ chứ.
Nhưng cuối cùng Hà tú tài vẫn giữ lại chút lý trí. Hắn ta biết bây giờ không phải lúc bắt nạt huynh muội Tử La. Chỉ gượng cười, đang định nói gì đó, chợt Hà tú tài nghe được một tiếng gọi như sét đánh ngang tai.