Là công tử, trùng hợp quá.” Đổng Mai, Đổng Hoàng thị và cả Đổng Vũ cùng đi tới chỗ mấy
huynh muội Tử La.
Qua những ngày tháng tiếp xúc giữa Hà tú tài và Đổng Mai, hắn biết Đổng Mai đang để ý đến mình, hắn cũng vì thế mà lấy làm đắc chí.
Đương nhiên, chính điều đó cũng khiến lòng hư vinh nam nhân của Hà tú tài đạt đến một mức độ2thỏa mãn rất lớn.
Trước kia, vì gia cảnh của Hà tú tài tốt hơn một chút so với các hộ nông gia khác, hơn nữa hắn còn đỗ tú tài khi tuổi còn khá trẻ, nên trong mười tám dặm xung quanh, hắn được rất nhiều cô nương thầm mến. Cũng vì thế, mắt của Hà tú tài luôn đặt trên đỉnh đầu, hắn xem thường các cô nương nông gia. Nhưng điều8kiện của Hà tú tài chỉ có giá ở trong thôn mà thôi, còn trong mắt các hộ gia đình lớn, chỉ sợ ngay cả tư cách xách giày hắn còn không có.
1 tủ tài đều học ở T nói khó nghe thì hắn cơ hội này
Những năm qua Hà tú tài đều học ở trên huyện, được tiếp xúc với nhiều người, ít nhiều gì hắn cũng nhận thức được về thân6phận của bản thân. Nói khó nghe thì với điều kiện của hắn, làm gì có cửa mà làm con rể của các gia đình lớn, mà người ta cũng chẳng buồn cho hắn cơ hội này. Bởi vì ngoài cái danh tú tài ra, mấy năm qua hắn không đạt được bất kể tiến bộ nào trên khoa cử, vẻ ngoài cũng chỉ bình thường. Đừng nói ở đâu xa, ngay ở3thị trấn, những tú tài nghèo như vậy cũng đông đảo lắm rồi.
chỉ bình thường
Sau khi tự nhận thức được hoàn cảnh của mình, Hà tú tài không thể không hạ thấp lòng tự kiêu của mình, tự tìm lối thoát cho bản thân.
Đang đúng lúc ấy, Hà tú tài nghe người nhà nhắc tới chuyện mấy huynh muội Tử La, biết nhà hắn có quan hệ với nhà các nàng, sau đó5hắn còn nghe ngóng được hoàn cảnh trong hai năm qua của huynh muội họ từ bạn học trong trường, khi đó hắn mới nảy sinh ý định muốn làm thân với huynh muội nhà này.
Trước lần thi bán kết, Hà tú tài và gia đình Tử La, Đổng Mai có liên lạc qua lại sau khi về nhà. Hắn nghiêm túc nghĩ đến chuyện làm thế nào mới có thể lợi dụng được huynh muội Tử La để tiến vào xã hội thượng lưu. Hắn phát hiện ra, có thể lấy được Tử Vi làm vợ là một cơ hội cực kỳ tốt.
Nhưng mà Hà tú tài không thể bỏ được rào cản một người đi học như mình lại cưới một cô nương nông gia, hơn nữa nhà cô nương này lại mở cửa hàng, là tầng lớp thương nhân thấp kém. Hà tú tài tưởng tượng, nếu bạn học biết chuyện nhà mẹ đẻ của vợ hắn là thương nhân, không biết họ sẽ cười nhạo hắn sao đây. Hơn nữa, dù vẻ ngoài của Tử Vi không tệ, nhưng cũng chỉ là một tiểu nha đầu ngây ngô chưa trổ mã hoàn toàn, với một Hà tú tài bình thường hay dạo chốn thanh lâu, “thục nữ” phong tình vạn chủng nào cũng thấy thì nàng ấy đích thực là cực kỳ vô vị.
Thế là Hà tú tài mới bỏ ý định đó đi, nhưng mà hắn vẫn chưa hết hy vọng vào việc có thể tận dụng cơ hội đó để bước vào giới thượng lưu, cho nên hôm nay mới có chuyện hắn cản đường huynh muội Tử La thế này.
Bây giờ, vừa lúc có Đổng Mai thầm mến tự mình đưa tới cửa, sao Hà tú tài không nhân cơ hội này để lợi dụng Đồng Mai tiếp tục giao hảo với huynh muội Tử La chứ? Vì lẽ đó, lúc này Đống Mai đến chẳng khác nào tiếng Trời vọng lại.
Nhưng mà Hà tú tài nhanh chóng phát hiện ra, gia đình Tử La không có hảo cảm với đường tỷ, đường ca và bá mẫu của mình. Thậm chí giữa họ còn có mùi thuốc súng nồng nặc, chỉ có Đổng Hoàng thị là cố gắng che đậy mà thôi. Hà tú tài không khỏi nhíu mày, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì tỏ ra thân thiện quá mức với gia đình Đồng Mai rồi. “Hà công tử, buổi chiều huynh có đến xem chúng ta thi đấu nữa không? Ta mong huynh có thể chứng kiến thời khắc thành công của ta đấy.” Đổng Mai hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt biến sắc của Hà tú tài, cũng không thấy hắn nhíu mày ra sao. Nàng ta thẹn thùng nói, giống như thể chắc chắn buổi chiều nay mình sẽ đoạt giải không bằng. Tử La nghe xong cũng kinh ngạc về độ tự tin của Đổng Mai.
Đúng lúc này, Tử Thụ vội vã cáo từ.
Mấy huynh muội Tử La lao đi như làn khói.
Hà tú tài nhìn họ đi mà cũng thấy bực mình, nhưng hắn cũng hiểu chuyện muốn dựa vào gia đình Tử La để tiến vào giới thượng lưu là một điều vô vọng.
Vì thế Hà tú tài không còn hứng thú để nhiều lời với Đống Mai nữa.
Nhưng mà nghĩ đến thân phận của Đổng Vũ, hơn nữa hôm nay Đổng Mai tiến vào vòng thi cuối cùng, nếu có thể lấy được Đống Mai cũng không phải là lựa chọn quá kém.
Nếu như nói vì thân phận của Đổng Vũ mà Hà tú tài không dám đắc tội quá mức với Đổng Mai, thì thực ra hắn cũng có ý định muốn cưới nàng. Cho nên nếu trong vòng thi thêu này Đổng Mai có thể thi đấu xuất sắc, dự định này càng lúc càng rõ. Nếu Hà tú tài cưới Đống Mai, nói đến nhà mẹ của vợ mình, hắn không chỉ có một ông anh vợ là tú tài mà còn có một nương tử xuất sắc với kỹ nghệ thêu thùa nữa. Nhiều đó cũng đủ huênh hoang trước mặt rất nhiều người rồi. Thái độ của Hà tú tài đối với Đổng Mai thay đổi ngay lập tức. Hắn nhiệt tình tiếp chuyện với cả nhà, còn chủ động mời mọi người ăn cơm, nói là muốn chúc mừng sớm, khiến Đống Mai vui sướng lạ thường.
Thế là Hà tú tài thể hiện vẻ chính nhân quân tử không ngừng trò chuyện với bạn học” Đổng Vũ, còn không quên “ve vãn” Đổng Mai. Mấy huynh muội Tử La vừa mới trở lại cửa hàng. Sau khi thi đấu xong, Lưu Hoành, Chu Viễn cũng về Lưu Hương Lầu lấy rượu và thức ăn mang sang.
“Ha ha, Tử Vi tỷ, ăn canh gà đi, lúc ta về nhà lấy tiền, mẹ biết Tử Vi tỷ vào đến trận chung kết nên bảo ta
mang canh gà hầm tới cho tỷ bồi bổ. Mẹ ta còn nói, nếu không phải bà bận chăm Lăng ca nhi, bà đã tới xem tỷ thi đấu rồi.” Lúc ăn cơm, Chu Viễn tranh công bày món canh gà cậu mang từ nhà tới, tự mình múc cho Tử Vi.
Tử Vi đâu thể từ chối được nên vừa cảm ơn vừa nhận lấy. Tử La thấy canh gà còn nhiều, hơn nữa ngửi mùi là đã thấy ngon rồi, con sâu thèm ăn trong bụng nàng lại bị hấp dẫn.
Nàng biết một mình Tử Vi không thể ăn hết được, thế là nàng nhân tiện nói: “Chu đại ca, huynh chỉ mời Đại tỷ thôi à? Còn A La thì sao?”
Chu Viễn nào dám nói không có phần A La. Hắn biết cô bé A La này mà đùa thì còn kinh hơn cả Tử Đào, hơn nữa còn khiến cho mình khổ đến mức không dám kêu than.
Thể là nồi canh nhanh chóng được chia đều.
“Chu bá mẫu nấu ngon quá.” Tử Đào vừa ăn vừa cảm khái.
“Vậy ăn nhiều thêm đi, trong nồi vẫn còn đấy.” Tử Vi buồn cười nói. “Nếu Nhị tỷ thích đồ ăn Chu bá mẫu nấu đến thế thì dứt khoát dọn đến nhà Chu bá mẫu luôn đi.” Tử La đề nghị.
“Vậy sao được, tỷ có phải con gái Chu bá mẫu đầu, sao đến nhà bà ấy ở được, hơn nửa tỷ không nỡ xa mọi người mà.”
A La chỉ muốn đáp: Ngoài con gái ra, tỷ có thể làm con dâu người ta thì cũng được ở chung nhà đấy. Nhưng Tử La biết Tử Đào vẫn còn nhỏ, những chuyện đùa như thế thì không nên nói vậy, thể là nàng bèn im lặng. Lúc ăn cơm, mấy huynh muội Tử La lại bắt đầu bàn bạc.
“Đại tỷ, đại ca nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đại tỷ thấy chiều nay cô nương nào mới là đối thủ lớn nhất của tỷ?” Tử Hiên hỏi.
“Mọi người đều rất giỏi, chuyện này khó nói lắm.” Tử Vi khiêm tốn. “Đại tỷ nói một chút đi mà, mọi người phân tích cùng tỷ, chỉ phân tích thôi, đều là người nhà cả, tỷ đừng lo.” Tử Hiên tiếp tục. “Trong số người tham dự, tỷ thấy xuất sắc nhất là Hạ Hân, Trần Mỹ Mỹ và Lục Vũ Huyên.” Nghe Tử Vi nói vậy, với tính cách của Đại tỷ, Tử La cũng biết tỷ ấy cảm giác năng lực của mình và họ ngang nhau.
Mặc dù nàng không hiểu lắm về thêu thùa, nhưng Tử La cũng nhận ra một điều, ba người mà Tử Vi nhắc tới hôm nay khá xuất sắc. Không phải kỹ năng thêu thùa của Tử Vi không sánh được với họ, mà trong một số mặt, nàng còn cảm giác Tử Vi nhỉnh hơn mọi người, nhưng mà có sở trường tất có sở đoản. Có những phương diện Tử Vi không thể bằng người ta được.
“Bây giờ chúng ta không đoán được sắp tới sẽ thi cái gì, nhưng A La thấy trong bốn người, Hạ Hân là người có gia cảnh tốt nhất, từ nhỏ nàng ấy đã được học thêu thùa từ các danh sư. Tốc độ, mức độ chính xác, và cả phương pháp thêu của nàng ấy đều vượt trội so với mọi người. Còn Trần Mỹ Mỹ, kỹ thuật thêu, tốc độ, phương pháp không bằng với Hạ Hân, cũng không hơn Đại tỷ, nhưng nàng ấy có thể đoán được suy nghĩ của người ta, che giấu thiếu sót của mình.”
“Về phần Lục Vũ Huyên, có lẽ nàng là người có thực lực yếu nhất trong bốn người, nhưng thành phẩm lại luôn tinh xảo nhất, nếu có đủ thời gian, nàng ấy cũng là một uy hiếp đối với Đại tỷ.” Tử La nói hết những suy đoán của mình về buổi thi chiều nay với Tử Vi.
“A La nói xem, vậy làm thế nào Đại tỷ mới thắng được.” Tử Đào vội hỏi. Tử La thấy mọi người đều đang nhìn về phía mình nên nói tiếp: “Tốc độ, độ chuẩn xác, phương pháp thêu là những thứ phải rèn luyện nhiều năm, những điều này Hạ Hân là người vượt trội nhất, Đại tỷ cũng không so được với nàng. Nhưng nàng lại có một khuyết điểm lớn nhất là bảo thủ, những thành phẩm của nàng đều là những thứ đã có bao năm qua, vì thế, Đại tỷ có thể thắng nàng ở mặt này. Còn về Trần Mỹ Mỹ, kỹ nghệ, tốc độ hay vật liệu nàng không bằng Đại tỷ, nhưng kỹ xảo của nàng thì tốt, Đại tỷ có thể thắng được nhờ kỹ thuật. Lục Vũ Huyên thì thực lực hoàn toàn dưới Đại tỷ rồi.”