Hai cha con họ đều béo núc ních. Chỉ béo thôi thì không nói, người còn lùn được một khúc, mặt to như
đầu heo, mũi tẹt, con mắt bị mỡ chen chúc chỉ còn dư lại một khe hở, da trắng bệch. Tử La lại nghĩ tới bà mối khoa trương nói gì mà ngọc thụ lâm phong, tướng mạo văn nhã tựa Phan An, thật muốn ói, chính là con lợn này sao?
“Đại cữu2ca*, huynh đến rồi à? Mau vào trong ngồi, mời vào trong!” Dáng vẻ nịnh nọt của Trương Kiện giống như đúc mẹ hắn.
* Đại cữu ca: Anh vợ.
“Ai là đại cữu ca của ngươi, ai cho người gọi lung tung? Còn dám gọi lung tung có tin gia đánh cho ngươi một trận không?” Tổng Đại thiếu gia nhìn thấy Trương Kiện như vậy càng thêm tức giận. Nếu muội muội hắn phải gả8cho Trương Kiện này thì đúng là không thể chịu nổi.
“Nhìn chuyện tốt nhà các ngươi làm đi! Hôm nay các ngươi không giải quyết rõ ràng với bà con ở đây, nếu không trả lại bạc xin lỗi mọi người, thì gia hôm nay sẽ diệt nhà các ngươi! Dám lấy danh nghĩa Tống gia làm chuyện ác, các ngươi đúng là gan to tày trời!”
“Nghe Tổng công tử nói vậy, người nhà họ6Trương đúng là đã lừa chúng ta. Ta nói rồi, nhà Tổng công tử có tiền như vậy, làm sao có thể cấu kết với nhà họ Trương lừa gạt tiền của nông dân nhỏ nhoi như chúng ta chứ!” Người Dung Phong phái tới đúng lúc chậm dầu vào lửa.
“Cái gì? Bọn hắn dám nói Tống gia chúng ta cấu kết lừa tiền?” Tổng công tử chỉ vào nhà họ Trương không thể tin3hỏi.
“Đúng vậy, người nhà họ Trương còn nói là tiền lừa được sẽ chia đều cho nhà Tổng công tử nữa! Nói chúng ta hiếu kính bọn họ chính là hiếu kính nhà Tổng công tử!”
“Trương Kiện!!! Trương gia các ngươi khinh người quá đáng!” Tổng công tử tức giận suýt nữa lật tung tiệm tạp hóa nhà họ.
Kết quả, dưới lửa giận của Tổng công tử, người nhà họ Trương mặt mũi như đưa5đám bồi thường bạc cho mọi người, còn phải xin lỗi những người họ đã lừa gạt, nói chuyện này không liên quan gì tới Tống gia.
Đến khi nhà họ Trương hết sạch bạc, mà người bị bọn họ lừa quá nhiều, thế là mọi người thi nhau lấy hàng hóa của bọn họ thể nợ.
Huynh muội Tử La nhìn thấy tiệm tạp hóa nhà họ như vừa bị bão quét qua, cả nhà họ Trương ngồi như chó mất chủ, hả giận vô cùng.
Huynh muội Tử La cảm thấy hả giận nhưng Dung Phong thấy còn chưa đủ. Hắn nói hắn phải tiếp tục vì dân trừ hại, giải cứu hai vị cô nương bị nhà họ Trương lừa gạt.
Tử La, Tử Hiên, Tử Đào, Tiểu Lục, cả Chu Viễn nghe Dung Phong nói vậy cũng đồng loạt tán thành. Tử Thụ cùng Tử Vi ngồi bên không nói gì, nhưng đám Tử La biết bọn họ cũng đồng ý, hoặc chí ít cũng không ngăn cản. Thế là hôm sau cửa lớn nhà họ Trương bị người ta ném phân.
Ha ha, chuyện này chắc chắn là Dung Phong sai người làm.
Chuyện khiến Tử La các nàng không ngờ tới là sau hôm đó, cửa nhà họ Trương mỗi ngày không ngừng bị người ta ném phân, dội nước bẩn, nước gạo, rác rưởi. Hầu như ngày nào mở cửa nhà bọn họ đều phải lau dọn lại.
Mấy ngày sau, tiệm tạp hóa nhà họ Trương liền đóng cửa. Cũng đúng thôi, tiếng xấu đồn xa như vậy, chẳng còn ai tới mua đồ nhà họ nữa.
Không chỉ thế, người nhà cô nương đã đồng ý hôn sự nghe nói Trương Hiện đã có vị hôn thê cũng đánh tới cửa, chửi mắng nhà họ Trương lừa gạt. Hôm đó vừa lúc huynh muội Tử La cũng tới cửa hàng, buổi trưa nghe Dung Phong tan học về nói, các nàng liền đến nhà họ Trương xem trò vui. Huynh muội Tử La nói chuyện Trương Kiện có vị hôn thê cho nhà cô nương kia biết là vì muốn cứu họ, nhưng không ngờ cha mẹ cô nương đó tham lam, cô nương kia cũng muốn trèo cao, thế nên bọn họ không im lặng từ hôn mà tìm đến nhà họ Trương yêu cầu phải cưới con gái họ làm chính thê, còn uy hiếp là nếu không đồng ý thì sẽ nói chuyện này cho Tổng gia.
Sao nhà họ Trương có thể vì một cô nương nông thôn mà bỏ qua Tống gia Đại tiểu thư được. Hai nhà thương lượng không thành liền quay sang đánh nhau, kinh động đến mọi người xung quanh, thế nên mới có trò vui cho các nàng xem.
Lúc các nàng đến, thì hai nhà này đã đánh nhau loạn cả lên, nam nữ gì cũng đánh nhau ầm ĩ. Các nàng nghe người xung quanh nói, hai nhà này đánh nhau từ trong sân sau ra nhà trước, tới giờ vẫn chưa dừng lại.
Chờ hai nhà bọn họ đánh gần xong, Tống gia liền phái quản gia nhà họ đến từ hôn, nói là nhà họ Trương hủy hôn trước, chính thể chưa vào cửa đã vội vàng cưới thiếp, còn lừa gạt người ta là cưới chính thê.
Như vậy coi Tống gia Đại tiểu thư là gì? Tống quản gia nói, nhà họ Trương bất nhân bất nghĩa như vậy, bọn họ coi thường kết thân gia với người như thế, vậy nên từ hôn!
Người chung quanh nghe thấy Tống gia từ hôn, không cảm thấy Tống gia bội ước mà còn cảm thấy đáng đời nhà họ Trương, ăn trong bát còn ngó trong nồi, đáng đời!
Người nhà họ Trương tức điên lên, chửi nhà cô nương kia phá hoại hôn nhân nhà họ, còn nhà gái bên kia thì chửi nhà họ Trương lừa hôn.
Thế là Tống quản gia đi rồi, hai nhà lại đánh nhau một hồi nữa, đúng là thỏa mãn người xem.
Chuyện hôn nhân của Tử Vi vẫn chưa có tin tức, những nhà đến cầu thân không có ai làm huynh muội họ ưng ý cả.
Trừ chuyện cười nhà họ Trương ra, thì những nhà còn lại cũng chẳng ra gì.
Ví dụ có một nhà, bà mối nói trong nhà có năm mươi mẫu ruộng tốt, hơn nữa còn là con trai một, người lương thiện hiền lành. Điều kiện đủ tốt rồi chứ?
Nhưng mà Tử La các nàng hỏi thăm được, nhà đó đúng là con trai một, nhưng là mẹ góa con côi, hơn nữa nam nhân này còn có một người vợ đã chết. Mà người vợ kia chết thế nào, các nàng hỏi thăm được là vì bị mẹ chồng hành hạ nên mới nhiễm bệnh chết!
Mặc dù không thể hoàn toàn tin lời đồn đãi, nhưng không có lửa làm sao có khói. Hơn nữa huynh muội Tử La cũng hỏi thăm được quả phụ này không phải kẻ tầm thường, bà ta hung dữ nổi tiếng trong thôn. Còn đứa con trai của bà ta thì là loại không có chủ kiến, mẹ nói gì nghe nấy.
Đám người Dung Phong và Tử La hỏi thăm xong mới biết, sở dĩ quả phụ này tới cửa cầu hôn Tử Vi là vì thấy Tử Vi không cha không mẹ, huynh muội trong nhà còn nhỏ, lúc đó bà ta có ngược đãi Tử Vi thì cũng không sợ người nhà mẹ đẻ đánh tới cửa.
Huynh muội Tử La nghe xong tức điên lên.
Những người đó nghĩ gì? Cho rằng các nàng dễ bị bắt nạt lắm sao?
Đến cả Tử Thụ cũng nổi giận!
Thể là Dung Phong ra tay, tìm chứng cứ mẹ chồng ngược đãi hại chết con dâu đưa cho nhà mẹ đẻ của nàng dâu đó. Lại nói nhà mẹ đẻ của nàng dâu kia vẫn luôn nghi ngờ về cái chết của nữ nhi, chỉ là không tìm được chứng cứ mà thôi.
Sau đó nghe Dung Phong nói, cha mẹ của nàng dâu hơn năm mươi tuổi quỳ trước công đường khóc đến tan nát cõi lòng, khiến người nghe đều rơi nước mắt. Thế là Huyện lệnh phán quyết phạt quả phụ kia hai mươi năm tù.
Huynh muội Tử La coi như hiểu rõ. Với điều kiện nhà các nàng: không cha không mẹ, huynh muội còn nhỏ, người đến nhà các nàng cầu hôn đều không có ý tốt, chí ít cũng có mục đích khác, thế nên để tìm được một nhà chồng như ý thật quá khó khăn. Nhìn đám Tử Thụ suy tư vì chuyện hôn nhân của Tử Vi, thực ra Tử La rất muốn nói với bọn họ: Mọi người khỏi cần phí công lo lắng, Tử Vi đã sớm có người rồi!
Có điều Tử La biết nàng không thể nói ra, bởi vì mặc dù biết Lưu Hoành có ý với Tử Vi, nhưng người ta còn chưa đến cầu thân mà! Người ta chưa đến cầu thận, Tử La cũng không thể xác định Lưu Hoành thực sự thích Tử Vi hay không. Nếu nàng nói với Tử Vi rồi, lỡ như Lưu Hoành không có ý cưới Tử Vi thì chẳng phải sẽ làm Tử Vi tổn thương sao?
Thế nên trong lòng cất giấu chuyện này lại không thể nói cho mọi người biết, Tử La cũng rất cực khổ đấy.
Nhà giàu số một trấn Cổ Thủy, Lâm viên ngoại, buổi tối đèn đuốc huy hoàng.
“Cha mẹ, cha mẹ tìm con có chuyện gì ạ?” Lâm Phong đi vào phòng Vợ chồng Lâm viên ngoại cung kính hỏi. “Để mẹ nhìn xem nào, quả nhiên con trai mẹ đã lớn rồi, thành thiếu niên anh tuấn rồi!” Lâm phu nhân thấy con trai đã trưởng thành, trong mắt ngập tràn vui mừng. “Đúng vậy ạ, thiếu gia là lang quân như ý trong lòng các cô nương vùng này đấy ạ!” Lão bà đứng cạnh cũng khen ngợi.
Lâm viên ngoại ho khan hai tiếng, nói vào chuyện chính: “Phong nhi, con cũng đến tuổi đính hôn rồi, ta và mẹ con cũng muốn bể cháu sớm một chút, thế nên Phong nhi có ưng ý cô nương nhà nào, muốn lấy người ta làm thê tử không?”
Lâm Phong nghe Lâm viên ngoại nói vậy, không khỏi nhớ đến đôi mắt to ngời sáng của Tử Vi trong cuộc thi thêu, khiến hắn giật mình một cái. “Phong Nhi? Con có nghe cha nói không?” Lâm phu nhân thấy Lâm Phong không trả lời liền hỏi.
Lâm Phong vội thu hồi tâm tình, nghiêm túc nói: “Không có.” “Vậy con có yêu cầu gì với thể tử tương lai không?” Lâm viên ngoại tiếp tục hỏi.
“Hiền lương thục đức là được rồi, con chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” Lâm viên ngoại nghe con trai trả lời như vậy thì rất hài lòng, điều đó cho thấy con trai ông có chí tiến thủ, không giống như những đứa con ông cháu cha chỉ biết chơi bời đàn đúm, mê muội tửu sắc. Nhìn đi, tuổi này rồi mà vẫn chưa thích cô nương nào hết đó thôi!
“Vậy Phong nhi xem những bức họa này một chút, đây đều là những cô nương thích hợp nhà chúng ta mà cha đã tìm cho con, con xem có thích ai không.” Lâm viên ngoại đưa một xấp tranh vẽ chân dung cho Lâm Phong xem.
Lâm Phong thấy nhiều tranh chân dung như vậy thì hơi cau mày, hắn hững hờ lật qua.
Đột nhiên có một bức chân dung rơi vào tầm mắt Lâm Phong. “Thì ra Phong Nhi thích vị cô nương này. Ta xem nào, vị cô nương này là người đứng đầu giải thêu năm nay, tên là Đổng Tử Vi.” Lâm viên ngoại thấy vậy nói.