Điền Viên Cẩm Tú

Không thể không nói, Hà tú tài này đúng là đủ ti tiện.

“Ta cảm thấy Hà tú tài không phải một người có thể giao phó cả đời, không biết Đổng Mại và hắn đến với nhau có phải chuyện tốt không nữa.” Tử Vi suy nghĩ một lát rồi nói.

“Ai mà biết2được, nhưng nếu nhà Nhị bá biết chúng ta nói như vậy, không chừng bọn họ còn nói chúng ta đổ kỵ vì nhà họ tìm được một con rể là tú tài ấy. Mọi người không biết đâu, mấy ngày hôm nay, mấy người Nhị bá nương đi đâu cũng ra vẻ,8gặp ai cũng nói họ kén được một đứa con rể tú tài, lấy được một tú tài tướng công, còn thổi phồng tám mươi mẫu đất của Hà gia nữa. Đúng là khoác lác, họ không nghĩ rằng tám mươi

mẫu đất đó không phải của một mình Hà tú tài à? Hà6gia có ba đứa con trai, mà Hà tú tài lại chỉ là cháu, tính ra không biết đến bao nhiêu nhà nữa. Nếu như tách ra ở riêng, chắc mỗi nhà cũng chỉ được vài mẫu đất thôi.” Tử Đào khá rõ về mối hôn sự này của Đống Mai.

Huynh muội Tử3La nghĩ đến Hà gia tối tăm rối loạn, không khỏi cùng thở dài. Có điều, các nàng cũng biết mình không quản nổi việc này. Đối với mấy người Nhị bá đã từng làm hại đến huynh muội các nàng, các nàng không tìm họ gây sự, bọn họ đã phải thắp5hương cảm ơn trời Phật rồi. Giúp họ á? Không có cửa đâu! Huynh muội Tử La vẫn chưa tốt bụng đến mức đấy. Hôm sau chính là lễ đính hôn của Đổng Mai. Nhà Tử La chỉ có bốn người đến, hai người Tử Thụ và Tử Hiên thì ở lại thư viện.

Mấy người Đông Hoàng thị thấy Tử Thụ, Tử Hiên không tới liền đâm chọc các nàng mấy câu. Nhưng mà Tử La cũng chẳng phải là người dễ bắt nạt. Nàng nói dăm ba câu đã khiển Đông Hoàng thị cứng họng rồi.


Hà gia chuẩn bị cho lễ đính hôn của Đổng Mai một cây trâm mạ vàng và hai cái vòng tay bằng bạc. Mấy tỷ muội Tử La nhận được vô số đồ tốt từ Lưu Hoành, Dung Phong, cho nên mấy thứ trong lễ đính hôn này trong mắt các nàng chẳng là gì, nhưng trong mắt người dân trong thôn thì chính là vô cùng có thể diện. Đặc biệt là cây trâm mạ vàng kia. Ở thôn bọn họ, làm gì có cô nương nào nhận được đồ bằng vàng trong lễ đính hôn chứ? Phải biết là ở nhà nông, đừng nói là lễ đính hôn, cho dù sính lễ cũng rất ít khi có đồ bằng vàng.

Cây trâm vàng ngày hôm nay đúng là cho nhà Đống Mai đủ thể diện.

Vì vậy, bất kể nguyên nhân là gì, những lời có cánh của mọi người đến dự lễ đính hôn đều khiến mấy người Đổng Mai nở gan nở ruột.

Sau khi mọi người tiễn bước nhà Hà tú tài, lễ đính hôn cũng coi như hoàn thành.

Mấy tỷ muội hỗ trợ rửa mấy đống bát đũa, thu dọn các thứ xong, vừa ra khỏi nhà Đổng Mai liền nhìn thấy Tử Thụ, Tử Hiên và mấy người Trần thẩm từ trấn trên về. Mấy tỷ muội lập tức chạy đến chào hỏi. “A La, mọi người vừa ở trong nhà Nhị bá ra hả?” Tử Hiên thấy đám Tử La chạy đến từ phía nhà Nhị bá, liền cau mày hỏi. “Đúng vậy, hôm nay có rất nhiều người đến, có rất nhiều bát đũa.” Tử La trả lời.

Còn không phải sao, bởi vì Đổng Mai “lớn tuổi” mới đính hôn, khiến không biết bao nhiêu người trong thôn chê cười. Bây giờ nàng ta đã tìm được một mối hôn sự tốt, chú rể tương lai lại còn là một tú tài. Đây chính là lúc nhà Đổng Mai được hãnh diện, sao có thể bỏ mất cơ hội ra oai với mọi người chứ. Vì thế, lần này họ mời rất nhiều người đến dự lễ đính hôn, gần như là ai mới được cũng mời hết. Hơn nữa, vì thân phận tú tài của Đổng Vũ, lần này Đổng Vũ cũng xin nghỉ trên trường huyện trở về, có một số bạn học cũng đến, người nể mặt Đống Vũ mà đến cũng rất nhiều. Chính vì vậy, lễ đính hôn này của Đống Mại náo nhiệt hơn những lễ đính hôn bình thường nhiều.


Song song với đó cũng phải mở tiệc lớn hơn, khiến đám Tử La bận rộn vô cùng.

Cũng may hôm nay mấy người Đông Hoàng thì chỉ có chút khoe khoang trước mặt các nàng chứ không cố ý gây phiền phức. Mà Đông Hoàng thị không cố ý gây phiền phức, tỷ muội Tử La cũng không muốn làm gì phá hỏng ngày lành của Đống Mai, vì thế nên các nàng rất thoải mái giúp đỡ nhà họ cả ngày trời.

“Sao Nhị bá nương lại bắt mọi người làm việc đến giờ này? Bây giờ đã là lúc nào rồi...” Tử Hiên cho rằng mấy người Đống Hoàng thị lại làm khó tỷ muội Tử La.

Thấy Tử Hiên sắp nổi bão, mà bên cạnh vẫn có rất nhiều người vừa ra khỏi nhà Đổng Hoàng thị, Tử La vội vàng cắt ngang Tử Hiên: “Hôm nay thật sự rất nhiều việc, có rất nhiều đại thẩm cũng bận rộn đến bây giờ mới được về mà.”

“A! Đây không phải là đường để tốt của ta sao, mới từ thư viện về hả? Ài, nhưng lễ đính hôn của ta kết thúc mất rồi.” Đổng Mai cùng hai đường tỷ của đám Giang Đại Nha đi tới, giả vờ đáng tiếc nói với mấy người Tử Thụ. Đổng Mai rất không thoải mái vì hai người Tử Thụ, Tử Hiên không nể mặt nàng ta tới dự lễ đính hôn, khiến nàng ta mất mặt trước nhà Hà tú tài. “Sao lại vậy được? Theo lý, ngày đường tỷ đính hôn, các ngươi phải tới chung vui mới phải chứ? Chẳng lẽ các ngươi không muốn đến chúc phúc đường tỷ?” Giang Xuân Hoa ở bên cạnh quái gở nói. Mấy tỷ muội Giang Xuân Hoa có quan hệ rất tốt với Đổng Mai, hơn nữa bây giờ Đồng Mai đã sắp thành vợ tú tài, các nàng càng phải nịnh bợ nàng ta hơn. Hơn nữa, huynh muội Tử La khá thân thiết với nhà Giang Đại Nha, Giang Xuân Hoa vốn đã không thích các nàng, thế nên bây giờ nàng ta mới giúp Đống Mai nói kháy bọn ho.

Người xung quanh nghe Đổng Mai và Giang Xuân Hoa nói thế đều rối rít dừng bước.


“Ngày lành của đường tỷ, bọn muội là đường đệ, đường muội đương nhiên cũng muốn chúc phúc như mọi người trong thôn. Mặc dù hai nhà chúng ta đã tách ra, sau khi cha mẹ muội qua đời, hai nhà chúng ta còn xảy ra một số chuyện không thoải mái, nhưng đó đều là... Hì hì, không nhắc đến chuyện này nữa. Đại đường tỷ, Xuân Hoa tỷ, hai người đừng hiểu lầm bọn muội. Hôm nay Đại ca và Nhị ca thật sự không xin nghỉ thư viện được nên mới không tới. Trước khi đến thư viện, hai huynh ấy còn dặn mấy tỷ muội bọn muội hôm nay phải giúp đỡ trong lễ đính hôn của đường tỷ nhiều hơn mà. Vả lại, hôm nay muội, Đại tỷ và Nhị tỷ cũng bận rộn từ sáng đến giờ đây. Đường tỷ, Xuân Hoa tỷ, hai người đừng nghĩ nhiều.”

Tử La thấy Tử Đào sắp phát hỏa, cũng không muốn mấy huynh muội các nàng bị nắm thóp liền đi trước một bước nói. Lời này của Tử La cực kỳ khéo léo, không chỉ phản bác lại tội danh “Không muốn chúc phúc” Giang Xuân Hoa gán cho các nàng, mà còn nhắc nhở mọi người xung quanh rằng nhà họ và nhà Đống Mai đã xảy ra một số chuyện không được tốt đẹp lắm“. Đám Đông Mai nghe Tử La nói thế liền nuốt mấy lời chế giễu tiếp theo lại.

Giang Xuân Hoa không chiếm được cái gì tốt, lại còn thấy Đổng Mai trách cứ nhìn mình, tiếp đó nàng ta gặp mấy mẹ con Giang Đại nha bước xuống từ xe trâu nhà Tử La thì vô cùng đố kỵ. Tại sao mấy con quỷ nghèo Giang Đại Nha này lại có thể tìm được việc ở trấn trên, cuộc sống càng ngày càng tốt như thế?

Thế là nàng ta nói sang chuyện khác: “Ha! Đại đường tỷ của ta cũng về rồi kìa, đúng là quý nhân bận rộn nhỉ? Hôm nay vẫn phải lên trần trên rửa bát sao? Nhưng Đại đường tỷ này, có bận rộn thế nào cũng phải để ý đến chuyện chung thân đại sự của mình nhé! Tam thấm, người có bận thì cũng phải mau tìm hôn sự cho Đại đường tỷ của cháu chứ! Đại đường tỷ sắp mười tám rồi, nếu còn không đính hôn thì...”

Giang Xuân Hoa cố ý mang chuyện hôn nhân đại sự của Giang Đại Nha ra nói. Đồng Mai nghe Giang Xuân Hoa nói vậy cũng đứng cạnh xem kịch vui. Nàng ta rất không thích chuyện cả hai tỷ muội Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha đều đạt được phần thưởng trong cuộc thi thêu, cướp mất danh tiếng của nàng ta. Đổng Tử Vi đoạt giải quán quân thì thôi đi, ai bảo kỹ thuật của người ta cao hơn nàng ta nhiều chứ? Hơn nữa, có đường muội đoạt giải quán quân, nàng ta cũng được thơm lây. Chỉ có điều, nàng ta không chấp nhận được chuyện mấy người kém cỏi nhất trong thôn như Giang Đại Nha đoạt mất danh tiếng của mình, cho nên bây giờ rất vui vẻ khi nhìn thấy mấy người đó xấu mặt.

“Đại tỷ của ta bao giờ đính hôn không phải chuyện của các ngươi.” Bị nhắc đến chỗ đau, Giang Nhị Nha liền bùng nổ.


cả Giang Tam thẩm và Giang Đại Nha cũng đỏ mắt. “Ta chỉ quan tâm đến hôn sự của Đại đương tỷ thôi mà, Nhị Nha, ngươi kích động cái gì?” Giang Xuân Hoa lạnh nhạt nói.

“Xuân Hoa tỷ, ta có mấy lời không biết có nên nói không. Nếu không nói, ta sợ Xuân Hoa tỷ sẽ tiếp tục làm xấu mặt trước các hương thân phụ lão đây. Xấu mặt trước mọi người trong thôn cũng không sao, nhưng ngộ nhỡ truyền ra ngoài làm mất mặt thân chúng ta...” Tử Đào nghe Tử La nói một hồi, tâm trạng đã bình tĩnh lại rất nhiều. Nàng ở với Tử La lâu như vậy, hơn nữa còn được Tử La hữu ý vô tình nhắc nhở, có “gương tốt” là Tử La đây, nàng cũng biết có một số việc không thể quá xúc động được, phải biết dùng trí. Giờ nàng nghe Giang Xuân Hoa nói như vậy, mà mấy người Giang Đại Nha lại chẳng thể phản bác, liền nhanh trí nói.

“Nói cái gì? Tử Đào, cháu mau nói đi, có gì mà không thể nói trước mặt mọi người chứ...” Liên quan đến danh tiếng của bản thân, người xem xung quanh bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Vậy, vậy... Vậy Tử Đào sẽ nói vậy, Xuân Hoa tỷ nghe xong đừng nóng giận nhé!” Tử Đào “làm khó” nói.

Mặc dù Giang Xuân Hoa có dự cảm không ổn, nhưng nàng ta không thể nói gì cả...

“Ai! Những lời này không nên do một đứa trẻ như cháu nói, dù sao đây cũng là chuyện nhà Giang đại bá... Nhưng bây giờ, tài! Nếu mọi người đã nói như vậy, cháu xin nói thắng. Xuân Hoa tỷ, tỷ là một cô nương chưa định thân, cũng chưa xuất giá, hôm nay lại không chút do dự nói về chuyện hôn sự như vậy đúng là có chút... Không biết xấu hổ. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nói về người trong thôn chúng ta như thế nào? Nói về các cô nương trong thôn chúng ta như thế nào? Ài, chuyện này...”

Tử Đào cố ý không nói rõ, khiến mọi người xung quanh bắt đầu liên tưởng. Trí tưởng tượng của mọi người cũng không phải chỉ bày cho đẹp, bọn họ cũng thấy chuyện này có chút không đúng, ánh mắt nhìn Giang Xuân Hoa cũng trở nên thâm thúy hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận