“Tử Hiên nói rất đúng! Việc bêu xấu người khác như thế này là không được, đâu phải dựa vào người là Đại cô của bọn ta thì có thể tuỳ tiện bôi nhọ Tử Thụ, cho nên hôm nay chúng ta phải
nói cho rõ ràng, không thể vì mấy lời không có căn cứ mà làm hỏng danh tiếng, trì hoãn tiền đồ của Tử Thụ được!” Giọng Tử Vi kiên định.
Ngô Đổng thị nghe lời này thì suýt tắt thở, không ngờ một Tử Vi luôn dịu2dàng hiền lành giờ cũng mang dáng vẻ muốn truy cứu tới cùng. Chẳng qua bà ta tùy tiện nói vậy vốn là để đề cao giá trị con người của Kim Châu, tiện thể cho bọn người Tử Thụ thấy rằng Kim Châu đã cự tuyệt biết bao mối hôn sự tốt mà gả cho hắn thì bọn chúng sẽ cảm kích không thôi. Ai ngờ bọn chúng lại vịn vào chuyện này cắn mãi không buông như vậy. Thật ra, lúc nãy Tử La cũng muốn mắng8to Ngô Đổng thị giống Tử Hiên, Tử Đào. Chẳng qua nàng còn nhỏ, lời nói ra sẽ không có phân lượng nên không có lên tiếng, giờ đây hiếm khi thấy Tử Vi kiên quyết như vậy thì rất tán thưởng! “Này... này... Chẳng qua Đại cô tùy tiện nói thế, các ngươi lại so đo tính toán...” Ngô Đồng thì còn chưa nói hết thì thấy Tử Hiên và Tử Đào lại sắp bùng nổ, sắc mặt của Tử Vi cũng càng lúc càng tệ, vội vàng6dừng lại, chuyển hướng: “Đại cô hồ đồ rồi, thật ra thì chúng ta không đáp ứng những mối trước không phải là vì Thụ ca nhi...” Ngô Đổng thị còn muốn giải thích một chút, nhưng sau khi Tử Vi biết được ý đồ của bà ta thì hoàn toàn không có hứng thú muốn biết nguyên nhân, cắt lời Ngô Đổng thị: “Đại cô hiểu rõ thì tốt rồi, sau này tuyệt đối đừng nên nói bậy như thế! Còn nữa, nếu biểu tỷ Kim Châu được3yêu thích như thế, xin Đại cô đừng gả biểu tỷ Kim Châu cho Tử Thụ, những cô nhi chúng ta không với nổi tới biểu tỷ Kim Châu! Đại cô mau chọn một nhà tốt cho biểu tỷ đi! Dù sao những cô nương bằng tuổi biểu tỷ ở nhà khác đều đã làm mẹ hết rồi! Lần đầu tiên Tử La nghe thấy ý châm chọc trong lời của Tử Vi, nhận ra Tử Vi vẫn còn run run, xem ra là rất tức giận! Không sai!5Bây giờ Tử Vi rất tức giận, vô cùng tức giận! Ngô Đổng thị nghe thấy lời của Tử Vi lại suýt ngất, thế này chính là nói con gái bà ta không ai thèm lấy đây ma!
“Đại cô, các người mau đi đi! Không tiền!” Tử Thụ thấy Tử Vi tức giận như thế, cũng ném cho Ngô Đổng thị sắc mặt khó chịu. Tử La thấy vậy cũng vội chạy qua kéo tay Tử Vi, nhắc nàng không nên quá tức giận.
“Được, giỏi lắm, Vi tỷ nhi, Thú ca nhi các ngươi có tiền đồ thì không nhận thân thích, vậy thì chúng ta sẽ đi nói với những người trong thôn, cho mọi người cùng xem rốt cuộc mấy huynh muội các ngươi còn mặt mũi gì!” Ngô Đổng thị nghe Tử Thụ, Tử Vi nói vậy tức miệng mắng to, uy hiếp bọn họ.
“Được! Các người cứ việc đi, lát nữa chúng ta sẽ kể việc này cho tất cả mọi người, xem xem mọi người thấy chúng ta ai đúng ai sai!” Tử Hiên còn lâu mới sợ lời uy hiếp của Ngô Đổng thị.
“A...” Ngô Đổng thị nghẹn cứng, chuyện này có thể rêu rao bên ngoài sao? Chuyện này chưa kể ai đúng ai sai, nếu để cho người khác biết bà ta vội vàng muốn gả con gái như vậy nhưng người ta còn không muốn thì chẳng biết sẽ đánh giá bọn họ thể nào đâu! Huống hồ bà ta cũng biết là mình sai.
“Chao ôi! Tam đệ ruột thịt của ta, ngươi mở mắt ra mà xem, mấy đứa con của ngươi muốn trở mặt không nhận người thân, muốn bức chết Đại tỷ của ngươi kìa! Tam đệ, Đại tỷ của người từng tuổi này làm sao mà sống nữa, chăng bằng ta đi theo ngươi...”
Sợ bọn Tử La mang chuyện này kể với người trong thôn, vì thế Ngô Đổng thị không cần mặt mũi, lăn ra chỉ trời mắng đất, ngang ngược ăn vạ. Dáng vẻ đanh đá đó làm Tử La giật mình. Đại cổ này ăn vạ như Giang lão bà tử cay cú nhất mà nàng từng gặp, không chừng còn hơn ấy chứ! Lúc này Ngô Đổng thị muốn trấn áp mấy huynh muội Tử La, nếu không thì hậu quả khôn lường!
Đây là muốn diễn tuồng một khóc, hai nháo, ba thắt cổ chữ gì?
“Tử Hiên, mau đi mời thôn trưởng gia gia và các thôn lão đến đây!” Tử Thụ thấy Ngô Đổng thị vô lý như vậy, còn động đến người cha đã qua đời của bọn họ thì thật sự nổi giận rồi! Thấy Tử Hiên thật sự muốn đi mời người đến, Ngô Đại Dũng vẫn luôn một mực đứng bên cạnh làm vật trang trí cũng bắt đầu lo lắng.
“Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói! Chúng ta không kết thân là được rồi, không kết thân nữa! Hôm nay là do Đại cô của các ngươi hồ đồ thôi!”
“Cha, cha nói gì vậy, để bọn chúng đi đi, để tất cả mọi người đến nhìn xem mấy huynh muội bọn chúng giàu sang không nhận thân thích, ép cô ruột như vậy!” Kim Châu đã tức giận từ lâu, nhưng Ngô Đại Dũng một mực kéo nàng ta lại. Nàng ta cũng không bỏ được mối hôn sự này, cũng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt Tử Thụ mới chịu đựng nãy giờ, bây giờ thấy mọi chuyện vỡ lở cũng chẳng buồn nhẫn nhịn nữa.
“Câm miệng!” Ngô Đại Dũng lớn tiếng mắng đứa con gái ngu xuẩn. “Thụ ca nhi, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, các ngươi tha cho Đại cô lần này đi!” Ngô Đại Dũng nói tiếp.
“Trời ơi! Ta không sống được nữa, để cho bọn tiểu bối chỉ sống lưng mà mắng thì sống còn ý nghĩa gì...” Thấy dáng vẻ im lặng của bọn người Tử Thụ, Ngô Đống thị bèn làm bộ muốn đập đầu vào tường! Thế nhưng bọn người Tử La chẳng thèm ngăn cản, Ngô Đại Dũng và Kim Châu cũng trơ mắt nhìn không qua cản.
Làm sao Ngô Đổng thị có thể đập đầu thật chứ. Thấy không ai cản, dù lúng túng nhưng bà ta cũng dừng lại. Thấy Ngô Đổng thị gào to nửa ngày muốn đập đầu nhưng làm nửa chừng thì ngừng lại, Tử Đào nhịn không được bật cười. Mấy người Tử La, ngoài Tử Thụ và Tử Vi đều cười phá lên, Ngô Đổng thị này diễn cũng giả quá rồi. “Nếu Đại có phụ đã nói là do Đại cô hồ đồ, hôm nay chúng ta coi như là Đại cô hồ đồ thật. Mấy huynh muội chúng ta không phải kẻ không nói lý lẽ, chuyện hôm nay tạm thời không so đo, nhưng nếu sau này Đại cô lại hồ đồ như thế trước mặt chúng ta, hay nói những lời không nên nói, chúng ta biết được thì đến lúc đó không chỉ đơn giản mời thôn trưởng đến phân xử như vậy đâu, đến lúc nó ầm ĩ đến huyện lệnh đại nhân thì Đại cô phụ đừng trách bọn ta không nhớ tình xưa!” Lời của Tử Thụ đầy khí phách mạnh mẽ, trực tiếp đập mạnh vào lòng vợ chồng Ngô Đổng thịt “Còn không mau đứng lên!” Ngô Đại Dũng thấy Ngô Đổng thị còn ngồi ngây ngốc thì mắng. Thấy con dâu lớn Ngô Lâm thị không biết đến đỡ mẹ chồng lên, ông ta bèn tức giận mắng: “Mau đến đỡ mẹ chồng người lên, còn ở đó giả chết à!” Ngô Lâm thị nghe xong vội vàng chạy đến đỡ Ngô Đổng thị ra ngoài.
Đến giờ Ngô Đổng thị còn không cam lòng, rõ ràng mối hôn sự thật tốt, sao nói không thành thì không thành như thể được! “Vi tỷ nhi, Thú ca nhi, các ngươi không đáp ứng môi hôn sự này há chẳng phải phụ lòng cha mẹ đã chết của các ngươi hay sao? Ta là cô ruột của các ngươi, chị ruột của cha ngươi, Kim Châu là biểu tỷ ruột của các ngươi, các ngươi không đáp ứng chuyện này chính là có lỗi, bất kính, bất hiếu với cha mẹ, nghịch ý cha mẹ!” Ngô Đổng thị kêu khóc om sòm, vẫn không chịu đi.
“Đại cô phụ, xem ra là Đại cô muốn ở lại ăn cơm với thôn trưởng gia gia rồi!”
Ngô Đại Dũng nghe lời tràn đầy uy hiếp của Tử Thụ thì giật mình, lập tức kéo Ngô Đổng thị đi.
Kim Châu thấy cha mẹ đi rồi, tràn đầy hận ý nói với bọn người Tử La, “Các ngươi chờ đó!” nói xong ai oán nhìn Tử Thụ, thấy Tử Thụ không thèm phản ứng thì giậm chân đuổi theo Ngô Đổng thị.
“Hừ! Một nhà không biết xấu hổ!” Tử Đào thấy Kim Châu trước khi đi còn buông lời oán hận thì cũng mắng to theo bóng lưng của bọn họ. “Nhị tỷ, bọn họ đi rồi, đừng nóng giận nữa. Đại ca, Đại tỷ, Nhị ca, Nhị tỷ, Tiểu Lục, mọi người cũng đừng tức giận nữa. Chúng ta coi như mấy lời của nhà Đại cô vừa nói là đánh rắm đi! Ha ha ha, A La thấy hôm nay mọi người quá vất vả rồi!” Tử La nói.
Đám Tử La không ngờ hôm nay Tử Vi tỏ thái độ kiên quyết với hôn sự của Tử Thụ như thế, không ngờ một Đại tỷ ngày thường dịu dàng hiền huệ cũng có một mặt cứng rắn thế này!
Tử Hiên, Tử Đào, Tiểu Lục và cả Tử Thụ cũng nhìn Tử Vi đầy sùng bái.
Tử Vi nghe Tử La nói vậy, thấy ánh mắt họ nhìn nàng, trong lòng cũng vui vẻ. “Mấy đứa nhìn tỷ như thế là có ý gì, không cho nhìn nữa!” Tử Vi mỉm cười vỗ nhẹ Tử La, nghiêm mặt nói: “Đại tỷ không ngốc, sao có thể để bọn họ lấn tới được. Không ai được phép lợi dụng lòng tốt của ta để làm tổn thương mọi người, cho nên mọi người phải yên tâm mới đúng. Dù chuyện mà Đại tỷ có thể làm vì cái nhà này không nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không gây trở ngại.”
Tử La nghe Tử Vi nói thì vô cùng cảm động: “Đại tỷ, tỷ đã rất giỏi rồi! Ai nói tỷ không làm được nhiều chuyện cho nhà này chứ, quần áo, chăn mền của bọn muội đều là tỷ làm cho mà. Không có tỷ bọn muội làm sao có quần áo đẹp đẽ để mặc chứ!”
“Đúng vậy, Đại tỷ, ngày thường phần lớn đồ ăn đều là do tỷ nấu mà!” Tử Đào cũng tiếp lời.
Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục cũng lần lượt kể những việc mà Tử Vi đã làm cho gia đình.
“Được rồi, được rồi, nhìn dáng vẻ sốt ruột của mấy đứa, Đại tỷ cũng hiểu mà. Nhà này là của mấy huynh đệ tỷ muội chúng ta, mỗi một người đều là một phần tử không thể thiếu!” Tử Vi thấy mấy người Tử La gấp gáp thì cười trấn an nói.
“Đúng! Chúng ta đều là một phần tử của gia đình, nhà này là của mấy huynh đệ tỷ muội chúng ta!” Tử Thụ nói.
“Ôi! Muội chưa bao giờ gặp qua người vô lý như nhà Đại cô cả. Chuyện gì vậy chứ? Bọn họ lại muốn ép Đại ca cưới Kim Châu, hừ, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Mơ tưởng! Bộ dạng kia của Kim Châu, lại còn ham ăn, hung hăng đanh đá, lấy con heo còn miễn cưỡng, muốn lấy Đại ca của chúng ta à, biến đi...” Tử Đào buông lời cay độc về ả Kim Châu kia. Tử La nghe Tử Đào nói Kim Châu lấy một con heo, lại nghĩ tới mặt Kim Châu kia cũng giống heo, không nhịn được phì cười. “Ha ha ha! Nhị tỷ, thật là cao thủ, so sánh hay như thế, A La cũng thấy biểu tỷ Kim Châu giống con heo!” “Dáng vẻ đúng là một con heo mập đến không thể mập hơn, còn mập hơn cả con heo lớn nhất mà mỗi năm nhà ta giết thịt nữa!” Tiểu Lục cũng thêm vào.