Điền Viên Cẩm Tú

“Cân đi! Xem trước sản lượng thóc được bao nhiêu, rồi lại cân xem được bao nhiêu cá.” Dư Hoa nói.

aaaa”Một, hai, ba... Dư đại nhân, Huyện lệnh đại nhân, chỗ này... chỗ này phải hơn 700 cân thóc, chỗ này sau khi xay xát xong cũng phải hơn ba thạch gạo đấy.”

Chủ bộ dưới sự theo dõi chăm chú của Dư Hoa cùng huyện lệnh, nhìn cận, rồi lại tính toán trên bàn tính, một hồi sau liền kích động báo cáo. “Thật chứ! Mau để ta xem xem.” Dư Hoa nghe xong lời của chủ2bộ, cũng vội vàng đi tới xem thóc một lần, rồi lại tính toán một lần, quả nhiên là như vậy! “Quá... quá tốt rồi.” Dư Hoa vô cùng kích động.

Huyện lệnh nghe thấy kết quả này cũng kinh ngạc đến không ngậm được miệng. Huyện lệnh là quan địa phương, ông phải quản thu thuế, nên biết rõ điền sản ở chỗ này là bao nhiêu. Mà Dư Hoa là viện thủ Viện Nông khoa, đối với sản lượng của ruộng lúa này lại càng hiểu rõ.

Thời đại này, thửa ruộng nước thượng đẳng một mẫu8bình thường chỉ có sản lượng là khoảng hai thạch gạo, ruộng màu mỡ thế nào cũng chỉ đến hai thạch rưỡi gạo là cao nhất. Mà một mẫu ruộng này cho đến hơn ba thạch gạo, so với sản lượng cao nhất kia còn nhiều hơn đến nửa thạch gạo. Đây chính là sản lượng đã tăng đến gần ba phần mười đấy.

Chẳng trách mấy người Dư Hoa lại giật mình như vậy.

Trước đây Dư Hoa nghe huynh muội Tử Thụ nói, vốn tưởng rằng ruộng lúa nuôi cá, thì thứ đáng xem nhất cũng chỉ6là trong ruộng có nhiều hơn một sản phẩm chính là cá mà thôi. Tuy biết rằng nuôi cá trong ruộng cũng có lợi cho việc sinh trưởng của lúa nước, nhưng ông cũng không ngờ có thể tăng sản lượng nhiều như vậy nên nhất thời kinh ngạc không thôi.

Thôn dân xung quanh nghe kết quả như thế cũng vỡ òa. Chuyện này liên qua đến vấn đề ấm no, nên nghe tin sản lượng tăng cao như vậy ai nấy đều vui mừng.

“Nào, chúng ta lại cần số cá này!” Kích động qua đi, Dư3Hoa lại càng mong chờ vào sản lượng cá. “Số cá này cũng hơn tám trăm cân đấy.” Chủ bộ nhanh chóng tỉnh xong.

“Dư đại nhân, huyện lệnh đại nhân, sản lượng cá có khi còn hơn tám trăm cân đấy. Tiểu nhân nghe nói mấy người Đổng thiếu gia trước khi gặt đã bán một ít cá cho tửu lầu trên trán rồi. Lúc trước tửu lầu của bọn tiểu nhân nghe tin vậy nên mới đã tìm đến đây thu mua cá.” Một chưởng quỹ của tửu lầu ở huyện thành bắt được cơ hội5liền ở trước mặt mấy người Dư Hoa nói.

“Thụ ca nhi, trước đây các cháu đã bắt cá rồi hả?” Dư Hoa nghe vậy liền hỏi.

“Bẩm Dư đại nhân, vị chưởng quỹ này nói không sai, trước đây chúng cháu đã bắt cá rồi nhưng cũng không nhiều lắm, chỉ bán cho tửu lầu trên trần. Mẫu ruộng này cháu nhớ lần trước bắt khoảng năm mươi cân cá. Nếu như Dư đại nhân và mọi người muốn số liệu chính xác, thì lát nữa cháu sẽ mang sổ sách cho các vị đại nhân xem.” Tử Thụ trả lời.

Mấy người Tử La lúc trước có bán một ít cá cho bọn Lưu chưởng quỹ và mấy tửu lầu trên trần. Lần này thu hoạch được nhiều như vậy, Tử Thụ cùng Tử Hiên mới đi theo Dung Phong lên trên trần tìm người mua. Vốn tưởng rằng số cá này khó có thể bán hết được, ai ngờ mấy tửu lầu nghe nói cá này bắt từ ruộng của Đổng gia, chính là nhà họ Đống có hai tú tài, liền lập tức nhận lời đến mua cá nhà bọn họ. Thế là, bọn Tử Thụ chưa đi được mấy nhà đã bán xong hết cá. Bọn Tử La cũng đã đồng ý giao hàng trong mấy ngày này vì biết hôm nay Dư Hoa cùng huyện lệnh sẽ đến. Lại càng không ngờ những chưởng quỹ của tửu lầu ở huyện thành và trân trên đến nhiều hơn so với dự tính.

Sau khi biết được sản lượng cá tất cả mọi người như hăng tiết gà, đẩy nhanh tốc độ thu hoạch lên.

Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, mọi người nghỉ việc. Đến lúc này, ruộng lúa nhà Tử La đã gặt được hơn một nửa.

Dư Hoa biết hôm nay bọn họ không kịp trở về huyện thành, bèn đề nghị đêm nay ở lại trấn Cổ Thủy, ngày mai lại đến giúp bạn Tử La thu hoạch, đem tất cả thóc lúa đều thu hoạch xong, lại cân xem sản lượng bình quân của một mẫu là bao nhiêu, như vậy thì số liệu lại càng chuẩn xác.

Nếu như bình thường thì huyện lệnh sẽ không ở lại. Nhưng hôm nay có chuyện vui như vậy, ruộng lúa nuôi cá có khả năng mang lại cho ông nhiều chỗ tốt, thế nên Huyện lệnh liền đồng ý ở lại.

Hai vị đại nhân đều tình nguyện ở lại, những người vai vế thấp hơn càng không dám nói gì. Nghe nói đám người Dư Hoa muốn ở lại, mà nhà Tử La quá nhỏ không đủ chỗ cho mấy người Dư Hoa, thế là hương thân ở trấn trên, còn cả mấy nhà địa chủ ở chung quanh đây đều rối rít mời đám người Dư Hoa đến ở quý phủ của bọn họ, nói đến khi đám người Dư Hoa cảm thấy ù cả đầu. Cuối cùng Dư Hoa nói sẽ không đi quấy rầy nhà ai cả, tìm một khách điếm ở trên trần là được rồi.

Hôm nay vừa lúc có Lương chưởng quỹ của khách điểm lớn nhất ở trên trấn cũng tới để mua cá, nghe Dư Hoa nói vậy liền vội vàng chạy đến tự tiến cử khách điếm của mình. Dư Hoa cảm thấy khách điếm nào cũng không quan trọng, có thể ở là tốt rồi, bèn đáp khách điếm nào cũng được, quay sang hỏi ý huyện lệnh. Huyện lệnh nghe Dư Hoa hỏi ý của mình cũng hơi bất ngờ, lại nghĩ đó là khách điểm lớn nhất ở trấn trên, điều kiện hẳn là tốt nhất, liền đồng ý. Tử La thấy Lương chưởng quỹ có thể nắm bắt được cơ hội làm ăn này cũng thấy vui mừng cho hắn, bởi vì ông chủ đứng sau khách điểm này chính là người vô cùng thân quen với các nàng - Dung Phong. Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người Dư Hoa đúng giờ quay lại giúp đỡ thu hoạch.

Hôm nay hương thần địa chủ đến đây còn nhiều hơn hôm qua nữa, thậm chí còn có một ít nhà giàu ở huyện thành nghe tin cũng tới đây. Nhưng chuyện này cũng chẳng to tát gì, cùng lắm thì huynh muội Tử La bắt chuyện một đôi câu với bọn họ mà thôi. Nhưng mà trong số người tới hôm nay có một số kẻ khiến huynh muội Tử La nhức đầu không thôi.

Đầu tiên là vợ chồng Đông Hoàng Thị, còn có Đổng Vũ được nghỉ về nhà, tiếp theo là vợ chồng Hà tú tài, Đổng Mai, ngay cả nhà đại cô Ngô Đồng thì cũng tới.

Bọn họ đến cũng chẳng sao, nhưng khiến huynh muội Tử La đau đầu là những người này còn mang danh nghĩa thân thích với huynh muội họ để lôi kéo làm quen với Dư Hoa, huyện lệnh và một số hương thân, tình huống này là thế nào? Bọn Tử La cũng không thể trở mặt với bọn họ được, đành phải làm ngơ đi, cố gắng coi bọn họ kẻ vô hình.

Cũng may từ sáng đến trưa, đám người Dư Hoa đều bận rộn xem việc thu hoạch, tính toán sản lượng, hơn nữa những người vây xung quanh đám người Dư Hoa cũng không ít. Đổng Hoàng thị cùng Ngô Đống Thị, còn có vị tú tài gì đó cũng không tìm được cơ hội để bắt chuyện với đám người Dư Hoa.

Đám Đông Hoàng thị không có cơ hội nói chuyện với mấy người Dư Hoa sao cam tâm được. Thế là đến trưa mấy người Tử Thụ cùng Dư Hoa, Huyện lệnh về ăn cơm, mấy huynh muội Tử Thụ còn chưa vào nhà đã thấy Đống Hoàng thị chạy ra đón, cười ha hả nói với huynh muội Tử Thụ: “Dư đại nhân, huyện lệnh đại nhân, mọi người đã về rồi, nhanh nhanh vào trong ngồi đi ạ. Thụ ca nhi, Hiên ca nhi, các cháu còn không mau mời Dư đại nhân cùng mọi người vào.”

Dáng vẻ kia của Đông Hoàng Thị, người không biết còn tưởng rằng bà ta là chủ nhân của nhà này đấy. Tử Thụ cũng chẳng để tâm đến Đổng Hoàng Thị, chỉ mời đám người Dư Hoa vào cửa. Đồng Hoàng Thị thấy Tử Thụ không để ý đến lời của bà ta, cũng không thể hiện thái độ “thân thiết”, nhưng bà ta vẫn không bỏ cuộc, nói với đám người Dư Hoa: “Ai, Dư đại nhân, huyện lệnh đại nhân, ta là Nhị bá mẫu của huynh muội Thụ ca nhi, các vị đại nhân không biết chứ mấy đứa cháu trai, cháu gái của ta từ nhỏ đã chịu khổ, mất cha mất mẹ từ sớm, cũng may có họ hàng thân thích chúng ta giúp đỡ, nếu không đã chết đói từ lâu rồi, làm gì có chuyện đỗ tú tài như hôm nay, lại còn nghĩ ra chuyện nuôi cá trong ruộng lúa nữa. Ai! Bây giờ thấy huynh muội Thụ ca nhi có tiền đồ như vậy, không uổng công năm xưa chúng ta đã giúp đỡ cho bọn nó mà!”

Đổng Hoàng Thị vừa nói xong, những người xung quanh biết chuyện đều lộ ra sắc mặt khó mà tin nổi, đến cả Tử Thụ cũng phải tận lực nhẫn nhịn, còn Tử Hiên thì đã sớm siết chặt nắm đấm. Nếu không phải là trong đầu còn nhớ đến lời của Tử La rằng không thể để lời nói kích động thì cậu đã sớm phản bác lại rồi.

Lời này của Đổng Hoàng thì quả thật là không biết xấu hổ, thôn trưởng ở một bên cũng nhìn không nhìn nổi nữa. “Đổng Hoàng thị, nhà bà không có việc gì để làm à? Vừa nãy ta thấy ruộng nhà bà vẫn chưa thu hoạch đấy, còn không mau đi về ăn cơm, buổi chiều còn đi gặt.”

“Ôi chao, thôn trưởng, lúa nhà chúng ta vẫn chưa chín hết mà, chờ chín rồi nhất định sẽ thu hoạch ngay, thôn trưởng lão gia ngài cũng không cần phải luôn quan tâm đến chúng ta đâu. Chúng ta nghe nói Dư đại nhân cùng huyện lệnh đại nhân đến nhà Thụ ca nhi nên mới đến xem có gì cần thì giúp một tay thôi mà.” “Dư đại nhân, Huyện lệnh đại nhân, đây là con của ta, Đổng Vũ, là đại ca của Thụ ca nhi năm trước cũng thi đậu tú tài rồi, đang chuẩn bị sang năm thi cử nhân...” Đổng Hoàng Thị thấy đám người Dư Hoa sắp đi vào trong sân liền vội vàng nói, khéo léo bỏ qua lời trưởng thôn, vội dẫn con trai Đổng Vũ đến trước mặt đám người Dư Hoa.

“Đại ca, mau mời Dư đại nhân, huyện lệnh đại nhân cùng mọi người tới chỗ này ngồi, bữa trưa xong rồi đây.” Lúc này Tử La đi từ trong phòng bếp ra nói.

Tử Thụ, Tử Hiên cùng thôn trưởng còn đang nghĩ làm thế nào để đuổi Đổng Hoàng thị đang lải nhải không ngớt kia đi, nghe Tử La nói liền thở phào nhẹ nhõm. “Ha ha, có thể ăn cơm rồi, A La à các cháu nấu nhanh thật đấy. Thôn trưởng gia gia cũng nhớ tài nghệ nấu nướng của Vi tỷ nhi các cháu rồi. Nào, Dư đại nhân, Huyện lệnh đại nhân, xin mời.” Thôn trưởng cười ha hả tiếp lời Tử La, cắt ngang lời Đông Hoàng thị muốn nói. “Được, lão phu cũng rất đói bụng rồi, tay nghề của tỷ muội Vị tỷ nhì đúng là rất tốt, tối hôm qua lão phu còn thèm bánh ngọt của các cháu làm đấy.” Dư Hoa cũng tiếp lời thôn trưởng.

“Dư đại nhân quá khen, nếu Dư đại nhân thích, chúng cháu lại làm thêm cho Dư đại nhân một ít, để Dư đại nhân cùng mọi người mang về ăn.” Tử Thụ nói. “Tốt, cứ quyết định vậy đi.”

Sau đó đám người Dư Hoa được Tử Thụ, Tử Hiên cùng thôn trưởng chiêu đãi, ngồi ở vị trí khách quý, vừa ngồi vừa nói chuyện hăng say. Mà Đông Hoàng thị không còn cơ hội chen lời vào, ở một bên vô cùng sốt ruột.

Lúc này Đông Hoàng thị thấy Tử La bưng nồi cơm lại đây liền vội vàng bước lại, ân cần nói: “Ôi bà cô nhỏ của ta, nồi cơm này đâu phải đứa bé như cháu có thể bưng được, nếu bị bỏng thì phải làm sao. Mau, mau để Nhị bá mẫu giúp.” Đổng Hoàng Thị nói xong liền đưa tay muốn cầm lấy nồi cơm trên tay Tử La. Tử La khéo léo tránh khỏi Đông Hoàng thị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui