Điền Viên Cẩm Tú

Vì thế, Tử La cố tình ra vẻ hoảng sợ, nói: “Đại ca, Đại cô cười thật đáng sợ, y như yêu quái đội lốt người trong sách viết.”

Tử La nói xong bên tránh sau lưng Tử Thụ.

“A La đừng sợ, đừng sợ, đây không phải yêu quái, là Đại cô, chẳng qua cười trông kỳ lạ thôi.” Tử Thự hiểu ý Tử La, phối hợp nhẹ nhàng2vỗ vỗ an ủi. “Đại cô chở trách, mấy ngày nay A La xem mấy quyển sách liên quan đến yêu ma quỷ quái nên dễ hoảng sợ

mà thôi.” Tử Thụ tiếp lời, chặn ngang mấy lời Ngô Đổng thị muốn trách mắng Tử La lại. Mọi người xung quanh nghe Tử La nói vậy bèn nhìn về phía Ngô Đổng thị, quả nhiên khuôn mặt trát đầy8phần kia cũng không thể che giấu được nếp nhăn, phối hợp với đôi môi đỏ chót, còn chưa nói đến những thứ khác thì đã trông thật đáng sợ rồi.

Mấy thôn phụ nhiều chuyện trong thôn cũng nói: “Khi không lại bởi nhiều phấn lên mặt như thế, đừng nói người khác, lúc nãy ta nhìn thấy mẹ con Đổng Đại cô cũng phát sợ, chẳng qua6là ngại nói ra thôi.”

“Đúng đấy, lượng phấn trên mặt có thể làm được một bữa bánh chèo rồi.”

“Chao ôi! Nhìn cái mặt trắng thế này ban đêm sợ chết mất.”

Giọng mấy thôn phụ đó không nhỏ, mọi người nghe xong cũng bàn tán theo. Thật ra, Ngô Đổng thị trang điểm như vậy cũng bởi không quen tay mới thành ra lố bịch thế này, nhưng không3đến mức như mấy thôn phụ kia nói. Mấy thôn phụ này phần lớn đều bị quần áo, trang sức của mẹ con Ngô Đổng thị kích thích. Dẫu sao trong số bọn họ nhiều người cả đời cũng không có được mấy thứ đó, cùng là phụ nữ sao có thể không sinh lòng đố kỵ. Thế nên đám người vây quanh cũng không ngại mà bàn5tán ồn ào. Ngô Đổng thị không thể tin được là bà chưa nói câu nào đã bị một con nhóc làm mất mặt như vậy. Trang phục quý phu nhân mà bà mặc trên người cũng bị người ta cười nhạo không đáng một đồng. Bà ta muốn thể hiện dáng vẻ quý phu nhân có cửa hàng ở trấn trên cũng không được. Hôm nay bà ta và Kim Châu trang điểm như vậy là để người trong thôn thấy Ngô gia nhà bà ta cũng là người giàu có ở trấn trên, bọn họ không phải trèo cao nhà Tử La, nhưng giờ đây tất cả lại trở thành một trò cười.

Nghĩ đến đây, mặt Ngô Đổng thị nóng lên hừng hực, khí thế lúc mới đến cũng giảm xuống hai phần. Bà ta muốn mắng Tử La rằng cười sao có thể kinh khủng như thế được, nhưng Tử Thụ đã chặn lại khiến bà ta muốn chết nghẹn.

“Láo toét! Nói năng bậy bạ, mẹ ta cười thôi có cần phải làm ra vẻ bị dọa sắp chết như vậy không? Con nha đầu xảo quyệt chết tiệt, ta bóp chết ngươi!” Dù Ngô Đồng thì có thể nhịn thì Kim Châu cũng không thể nhịn, chống nạnh hung hăng quát Tử La.

Tử La thấy vậy lùi ra sau thêm mấy bước, dáng vẻ sợ sệt.

“Kim Châu biểu tỷ... A La, A La sai rồi, lúc nãy không phải A La cố ý đâu, chỉ là nhìn thấy Đại cô thì hơi sợ nên mới lỡ nói lời không nên nói.” Tử La nói vẻ vô tội.

Ngô Đổng thị nghe xong biết là có chuyện không hay rồi, quả nhiên người xung quanh nhìn Kim Châu đầy chê trách.

“Muốn bóp chết muội muội của ta ư? Ngươi dám à, người thân là biểu tỷ, biết rõ muội muội hoảng sợ còn đến dọa con bé. Nếu muội muội có chuyện gì bọn ta liều mạng với ngươi!” Tử Đào nổi giận, dù nàng biết Tử La giả vờ nhưng nàng không chịu được khi nghe người khác mắng Tử La. “Tử Đào!” Tử Thụ đúng lúc gọi Tử Đào lại, nói tiếp: “Không biết hôm nay Đại cô tới có chuyện gì? Hay là vào nhà trước rồi nói. Ngô Đổng thị mời nhiều người tới như vậy chính là muốn để cho huynh muội Tử La không dám bội ước trước mặt mọi người, làm sao chịu vào trong. Vì vậy điều chỉnh nét mặt, nặn ra một nụ cười khó coi: “À, không cần đầu Thụ ca nhi, trong nhà cũng không chứa được nhiều người như vậy. Hôm nay Đại cô mời các vị hương thân tới chính là làm chứng cho hôn sự của Thụ ca nhi và con gái cưng của ta Kim Châu. Đại cô nghĩ hôn sự của hai nhà chúng ta đã định lâu vậy rồi, cháu và Kim Châu cũng đã lớn nên muốn nhân dịp mọi người đông đủ đưa lễ vật đính hôn.”

“Đúng vậy, Thụ ca nhi, cháu và Kim Châu được đính hôn từ nhỏ rồi, khi đó mẹ cháu mang thai, nói nếu là bé trai thì sẽ đính hôn với con gái nhỏ của Đại cô cháu, thân càng thêm thân, đây chính là chỉ phục vị hôn đấy.

Bây giờ sự nghiệp học tập của cháu cũng coi như thành công rồi, mặc dù nói thành thân luôn thì còn hơi sớm, nhưng đính hôn thì được rồi. A, nhìn này trai tài gái sắc, chỉ phúc vi hôn, đều là chuyện tốt đẹp cả!” Lúc này Đông Hoàng thì cũng tỏ vẻ vui mừng nói.

Huynh muội Tử La nghe bọn họ nói vậy liền muốn phản bác, Ngô Đổng thị lập tức tiếp lời Đông Hoàng thị: “Này cũng không phải, năm đó chúng ta chỉ nói miệng như thế, không ngờ lại tìm được con rể tốt. Thụ ca nhi còn nhỏ tuổi đã đậu tú tài, Đại cô rất hài lòng với người con rế như cháu. Cha của Kim Châu, ông nói có phải không?” Ngô Đứng thị hỏi Ngô Đại Dũng, người luôn đứng một bên như không tồn tại.

“Đúng, đúng, đúng! Thụ ca nhi thật sự là một con rể tốt!” Ngô Đại Dũng nhạt nhẽo nói. Ngô Đại Dũng có mấy phần chột dạ, dẫu sao đây đều là bịa đặt, nhưng ông ta không nhịn được sự cám dỗ muốn chuyện này thành công.

“Còn phải nói sao, tiểu cô nhà ta vì hôn sự với Thụ ca nhi cũng đợi mấy năm rồi, kéo dài cho đến bây giờ. Nhưng nhìn lại thì thấy tiểu cô nhà ta cũng là người có phúc, lấy được một phu quân tốt như thế!” Ngô Lâm thị vì mối tốt này mà cũng nói thêm vào. Mà người con dâu thứ hai của Ngô gia cùng tới hôm nay là Ngô Chung thì cũng nói: “Đại tẩu nói đúng, phải kể đến đây là lần đầu tiên ta gặp muội phu đấy!” Hai nam nhân một người hơn ba mươi mốt người sắp hai mươi đứng một bên, là hai đứa con trai của Ngô Đổng thị, cũng rối rít gật đầu nói người em rể này tốt.

“Ha ha, ta đã nói rồi, Thụ ca nhi nhà chúng ta càng ngày càng có tiền đồ, lại còn tuấn tú lịch sự, kết duyên với Kim Châu đúng là trai tài gái sắc. Thụ ca nhi còn không mau gọi nhạc phụ, nhạc mẫu. Nhị bá mẫu còn chờ uống rượu mừng của con và Kim Châu đấy.” Đổng Hoàng thị nói.

“Ha ha, chọn ngày không bằng đúng lúc, thừa dịp mọi người đông đủ, hôm nay cũng là ngày tốt, bây giờ chúng ta để Thụ ca nhi và Kim Châu đưa lễ vật đính hôn đi. Nhị đệ, Nhị đệ muội, thôn trưởng, mọi người thấy thế nào?” Ngô Đổng thị tiếp tục nói.

“Tốt lắm, tốt lắm, hiếm khi hôm nay đông đủ mọi người” Đổng Hoàng thị lập tức đồng ý. Ngược lại thôn trưởng ngồi bên cạnh không nói gì, giống như chẳng nghe thấy Ngô Đứng thị hỏi ông.

“Đại cô, Nhị bá, mọi người nói gì thế? Lời mọi người nói cháu chẳng hiểu gì cả.” Tử Hiên thấy cả nhà Ngô Động thị và Đống Hoàng thị kẻ tung người hứng, càng nghe càng giận, tay nắm càng lúc càng chặt, thấy rất cuộc cũng có cơ hội liền chen vào nói.

“A, Hiên ca nhi bình thường thông minh sao hôm nay ngốc thế. A, ta biết rồi, nhất định là các cháu thấy đột nhiên có thêm một đại tẩu nên mừng đến phát ngốc rồi có phải không?” Đổng Hoàng thị hả hê nói.

“Đại cô, Nhị bá, mẹ của chúng cháu chưa từng chỉ phúc vị hôn gì cho Thụ ca nhi cả, sao mọi người lại đến đây nói như thế.” Tử Vi nói.

“Chao ôi, Vị tỷ nhi, xem cháu kìa, khi đó cháu còn nhỏ, chuyện này đương nhiên ngươi không có ấn tượng gì rồi, nhưng không sao cả, Đại cô nhớ rất rõ ràng. Còn nữa, lúc bọn ta định thân cho hai đứa trẻ thì Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu của các cháu cũng có mặt, không tin thì các cháu hỏi họ đi.”

“Đúng đấy! Lúc đó chúng ta cũng có mặt!” Đổng Hoàng thị vội vàng làm chứng.

“Thụ ca nhi cháu còn ngốc ở đó làm gì, còn không mau gọi nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai. Một chút lễ phép cũng không biết, còn nói là người có học.” Đổng Nhị lang âm hiếm nói.

Thôn trưởng ngồi bên cạnh thấy mọi chuyện đến mức này, thấy Ngô Đồng thị và Đông Hoàng thị hai nhà bọn họ nói như đinh đóng cột thì cũng tin mấy phần, nhưng trong lòng không khỏi tiếc cho Tử Thụ tuấn tú lịch sự, phong độ văn nhã lại phải lấy một Kim Châu vừa xấu xí, hung dữ lại còn lớn hơn mấy tuổi.

Trước đó ông còn muốn gả cháu gái mình cho Tử Thụ kìa, chẳng qua con dâu ngu ngốc của ông ta không đồng ý thôi. Mặc dù Tử Thụ không thành cháu rể của ông, nhưng ông cũng không muốn nhìn thấy Tử Thụ phải cưới một người không xứng như vậy, bèn nói: “Đổng gia Đại cô, các ngươi luôn miệng nói con gái mình có hôn ước với Thụ ca nhi, vậy xin hỏi các ngươi có giấy tờ làm chứng không?” “Ôi trời! Thôn trưởng, ông đây là làm khó chúng tôi rồi, khi đó hai nhà chúng tôi nói miệng, nào có coi trọng như vậy, còn viết giấy tờ gì chứ.” Ngô Đồng thị giả vờ đắn đo, chuyển lời: “Nhưng mà chúng ta còn tín vật đính hôn.“.

Ngô Đổng thị liền lấy ra một cây trâm bạc cũ kỹ. Mọi người thấy có tín vật đính hôn, vốn là lòng có hoài nghi, giờ không khỏi tin thêm mấy phần. Thấy Ngô Đổng thị thể mà còn lấy ra tín vật đính hôn, huynh muội Tử La cũng lập tức hốt hoảng, nhưng nghĩ đến các nàng đang nắm được bằng chứng thật thì lập tức trấn định lại.

“Đại cô, hoàn toàn không hề có chuyện định hôn sự gì cả. Cô đừng trách cháu gái nói lời khó nghe. Hôm nay cô tuỳ tiện cầm một cây trâm đã nói đó là tín vật đính hôn, chúng cháu chẳng biết lời thật hay giả. Quan trọng là cháu chưa từng nghe cha mẹ nhắc tới chuyện của Thụ ca nhi và biểu tỷ Kim Châu. Còn nữa, Kim Châu biểu tỷ lớn hơn Thụ ca nhi mấy tuổi, tuổi này lại không xứng đôi. Cháu không tin cha mẹ có thể đồng ý một hôn sự mà tuổi tác không xứng như thế.” Tử Vi thân là trưởng tỷ, sắc bén phản bác lại lời của bọn người Ngô Đổng thị.

“Vi tỷ nhi, cháu nói vậy là ý gì?” Ngô Đổng thị tức giận chất vấn: “A, ý cháu là ta và Nhị bá cấu kết với nhau lừa gạt các cháu à? Hừ! Chẳng qua mới đậu tú tài nho nhỏ tâm đã muốn bay lên trời, không muốn nhận thân thích nghèo, muốn thoái hôn à? Ta cũng nghe nhiều chuyện người ta khi có tiền đồ, kim bảng đề danh sẽ vứt bỏ thê tử kết tóc. Không ngờ Thụ ca nhi các ngươi cũng là loại người như vậy.” Lời của Ngô Đổng thị rất hùng hố doạ người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui