Điền Viên Cẩm Tú

“Các vị hương thân hãy nói câu công bằng đi, mọi người nhìn xem Thụ ca nhi có tiền đồ liền không nhận chuyện định thân mà cha mẹ sắp xếp, đây đúng là đại bất hiếu! ôi, con gái ta sao

lại khổ2thế này, con cực khổ chờ đợi một tên bạc tình nhiều năm như vậy, giờ người ta có tiền đồ rồi muốn đá con đi!” Ngô Đồng thị diễn xướng đều có, lớn tiếng muốn để cho thôn dân thay bọn họ8chủ trì công đạo, sau đó ôm Kim Châu gào khóc thảm thiết, làm như Tử Thụ thật sự phụ bạc con gái bà ta vậy!

“Ôi! Nhà Đổng Đại cô thật đáng thương, khuê nữ chờ đợi người ta bao nhiêu năm như6vậy, trì hoãn hôn sự, bây giờ người ta nói bỏ liền bỏ. Nhân chứng vật chứng đều có, chỉ là không có hôn thư thôi, bây giờ người ta cứ bám mãi không tha chuyện này, sống chết không nhận kìa!”

Phan thẩm3nghe bọn người Ngô Đổng thị nói vậy cũng lớn tiếng bất bình thay bọn họ, còn nói với một phụ nhân bên cạnh: “Ôi! Bây giờ lòng người không còn như trước nữa, từ chuyện này về sau hôn sự của các5cô nương phải lập hồn thư đàng hoàng đấy nhé, nếu không bị thoái hôn cũng không có cách gì để nói lý lẽ đâu!” “Đúng vậy! Bọn Thụ ca nhi thật không có lương tâm!” Phụ nhân kia cũng nói theo. Trong đám người này thật ra chỉ có hai người Phan thẩm phụ họa lời của Ngô Đổng thị, những người khác lại chẳng nói gì, dù sao nghĩ lại chuyện này nói không chừng bên này vu khống bên kia.


Bọn người Tử La bị Ngô Đông thị luôn mồm mắng bất hiếu và bạc tình tức giận muốn chết, bọn người này đúng là đồ không cần thể diện, không sợ mất mặt mà! “Đại cô ăn nói cho cẩn thận!” Tử Vi nổi giận, giọng đanh lại: “Người luôn mồm nói bất hiếu và bạc tình, những việc này đều là tội lớn, Thụ ca nhi mới mười bốn tuổi, không gánh nổi mấy tội này. Đại cô nói chuyện không rõ ràng một hai đặt điều bôi xấu Thụ ca nhi, bà mà là Đại cổ của bọn ta à? Được rồi, chẳng phải các người nói Thụ ca nhi muốn thoái hôn, không nhận chuyện định thân của cha mẹ sắp xếp sao, tội bất hiếu và bạc tình này rơi xuống đầu, hôm nay bọn ta nhất định phải làm cho rõ ràng. Mấy huynh muội chúng ta sẽ không chủ động đi gây chuyện, nhưng chúng ta cũng chẳng phải quả hồng mềm, mấy con chó con mèo đều có thể tuỳ tiện đến cắn một hai cái.”

Tử La nghe Tử Vi nói năng có khí phách như thế trong lòng thầm khen ngợi. Lời này rất hay, đặc biệt là câu cuối, các nàng không gây chuyện nhưng gặp phải mấy kẻ sinh sự cũng tuyệt đối không sợ hãi. Thái độ cường ngạnh của Tử Vi dọa Ngô Đổng thị và Đông Hoàng thị giật mình, bọn họ còn tưởng mấy người Tử La là con nít không biết chuyện, hiện giờ thấy hôn sự này có nhân chứng, vật chứng, còn mua chuộc được Phan thẩm phụ hoạ thì mấy đứa nhỏ này sẽ bị dọa sợ, không ngờ thái độ của bọn chúng lại kiên quyết như vậy, đây là muốn liều mạng bất chấp danh tiếng để thoái hôn ư? “Vi tỷ nhi, một nha đầu như người thì biết cái gì, các ngươi muốn thoái hôn trước mặt tất cả mọi người hả? Được, các ngươi mà dám làm như thế, để cho Kim Châu chờ bao năm như vậy, chúng ta sẽ đi báo quan.” Ngô Đổng thị chột dạ bèn cổ bày ra vẻ muốn đi báo quan để dọa dẫm bọn Tử La. “Được, nếu không thể nói lý lẽ ở đây thì chúng ta lập tức đến nha môn mà nói. Ta không tin mấy người còn có thể đổi trắng thay đen.” Tử Đào cực kỳ giận dữ.

Những người khác có thể không hiểu, nhưng bọn người Đông Hoàng thị và Đông Nhị lang biết người có học cực kỳ trong danh tiếng, danh tiếng của bọn họ tuyệt đối không cho phép người khác vấy bẩn, dù chỉ là chút lời đồn đãi đều không thể, vì những thứ này về sau có thể trở thành thứ công kích họ, phải biết rằng tam nhân thành hồ*.

* Tam nhân thành hỏi nhiều người nói về một việc thì những người khác sẽ tin nó là thật bất chấp đúng sai “Thụ ca nhi, bọn nha đầu Vi tỷ nhi không hiểu chuyện nên mới nói như vậy, nhưng người phải hiểu rõ hôm nay ngươi thật sự muốn thoái hôn hay không đấy. Nếu ngươi có vết nhơ thoái hôn và bất hiếu, sau này có thi đỗ cao cũng chẳng được làm quan.” Đổng Nhị lang sợ bọn người Tử La không hiểu lợi hại trong chuyện này mới dám nói vậy bèn ra vẻ quan tâm khuyên nhủ Tử Thụ, sẵn tiện báo cho bọn người Tử La biết chuyện này có tầm ảnh hưởng như thế nào. “Chuyện này không phiền Đông Nhị bá phải lo lắng, Đại tỷ nói đúng, chuyện không hề có tại sao chúng ta phải nhận. Chuyện này liên quan đến rất nhiều người, vì danh dự của tất cả mọi người, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng mới được.” Tử Thụ vừa nói vừa thi lễ với thôn trưởng: “Thôn trưởng gia gia, chuyện này không chỉ liên quan đến danh dự của Tử Thụ mà còn có liên quan đến danh dự mấy huynh muội bọn ta và cả Đại cô, Nhị bá, cho nên Tử Thụ khẩn cầu thôn trưởng gia gia và mọi người làm chứng cho những chuyện sau!”


Thôn trưởng nghe Đổng Nhị lang nói vậy cũng hiểu đạo lý trong đó, vừa rồi còn định khuyên nhủ bọn người Tử Thụ đừng hành xử theo cảm tính, nhưng bây giờ thấy Tử Thụ đầy kiên định nói vậy, không khỏi nghĩ rằng hôm nay Tử Thụ nắm chắc có thể xử lý tốt chuyện này, lời đến bên môi liền biến thành: “Được, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ phân xứ rõ ràng, cho mọi người một câu trả lời thuyết phục.”

“Được, cảm ơn thôn trưởng gia gia. Đầu tiên Tử Thụ có một vấn đề muốn hỏi mọi người, cô nương đã có hôn ước thì còn đi xem mắt, thân cận, định thân với người khác ư?”

“Thụ ca nhi, cháu kể chuyện cười sao, có hôn ước rồi lại còn đi kết thân với nhà khác, đây là muốn một nữ gả hai chồng à, làm sao được!” Có thôn dân lớn tiếng trả lời.


“Đúng vậy, lão bà tử ta sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy qua cô nương nào có hôn ước lại còn đi tìm người khác đâu, còn cần mặt mũi hay không chứ!” Bà nội của Thuyên Tử, Cao Tứ bà nói.

“Đúng, Cao thẩm nói rất phải, đã có hôn ước với người ta lại còn đính hôn với nhà khác, nhà trai không truy cứu nàng ta thoái hôn thì thôi, nhưng hôn sự cũng phải bị xóa bỏ, dù sao chính do cô nương này từ bỏ hôn sự đã định trước.”

Mọi người cũng rối rít nói nhất định không thể làm như vậy, đây là cực kỳ không biết xấu hổ, cô nương lẳng lơ như thế nhà ai dám cưới chứ, ai lấy là đồ ngu.

Mọi người càng nói càng hưng phấn, nhưng một nhà Ngô Đổng thị sắc mặt đại biến. Ngô Đổng thị cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên. Bà ta có dự cảm âm mưu của mình sắp thất bại rồi. Nhưng trong lòng Ngô Đổng thị vẫn mong vào may mắn. Bà ta không tin cách thôn Hòe Hoa xa như vậy mà bọn người Tử La lại biết những chuyện đó, ngay cả những người ở trấn trên cũng không phải ai cũng biết chuyện này đâu. “Có lời này của mọi người thì chúng ta an tâm rồi. Mấy người Đại cô luôn miệng nói ta và Kim Châu biểu tỷ đã có hôn ước từ nhỏ, nhưng chúng ta lại biết một chuyện, kể từ khi Kim Châu biểu tỷ mười một tuổi thì Đại cô đã bắt đầu chọn lựa hôn sự, tìm người thích hợp cho Kim Châu biểu tỷ. Từ lúc mười một đến bây giờ là mười chín tuổi, xem mắt không phải năm mươi thì cũng đã một chục người rồi. Trong khoảng thời gian này, Kim Châu biểu tỷ cùng hai nhà định hôn sự, thứ nhất là con trai nhỏ của ông chủ cửa hàng điểm tâm, nhưng sau đó người này té gãy chân, nên Đại cô đã huỷ hôn sự này. Sau đó Đại cô lại tìm cho Kim Châu biểu tỷ một người là con trai lớn của một hộ trung lưu có chút điền sản, nào ngờ sau đó tân lang phát hiện cô nương xuất hiện vào lễ đính hôn không phải là Kim Châu biểu tỷ, vì thế nói bọn họ lừa gạt, người ta nên lập tức thoái hôn.”

“Đại cô, ta nói có đúng không? Nếu hai nhà chúng ta có hôn ước vậy sao các người từ lâu đã chọn người cho Kim Châu biểu tỷ, thậm chí còn đính hôn với người ta chứ? Giả sử hai nhà chúng ta thật sự có hôn ước đi nữa, thì ngay lúc biểu tỷ đính hôn với người khác cũng đã sớm bị huỷ bỏ rồi. Đại cô, chẳng lẽ các người không giải thích về hành động hôm nay của các người sao?”


Vốn Tử Thụ còn muốn giữ chút mặt mũi cho mấy người Ngô Đổng thị mới không lối chuyện này ra nói, nhưng nhìn vẻ hùng hổ dọa người của bọn họ, dám gán cho hắn tội danh lớn như vậy, nếu hôm nay hắn không nói rõ chuyện này thì không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của bản thân mà còn ảnh hưởng đến các tỷ muội Tử La. Tử Thụ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai dám tổn thương đến các tỷ muội dù chỉ một chút.

Tử Thụ vừa nói xong mọi người liền xôn xao, tỏ vẻ không thể tin được lại có chuyện này. Bọn người Ngô Đổng thị không nói được nửa lời, hận không thể đào cái lỗ chui xuống đất mà trốn. “Đổng gia Đại cô, ngươi còn có gì muốn nói không? Còn nữa, Đổng Nhị lang, Đông Hoàng thị vợ chồng các ngươi năm đó có thật là tận mắt chứng kiến hôn ước của Thụ ca nhi và biểu tỷ của nó không?” Thôn trưởng từng câu từng câu một chất vấn Ngô Đổng thị và vợ chồng Đổng Nhị lang. Hôm nay ông ta bị hai nhà này đùa bỡn như con khỉ, nghĩ đến đã thấy tức rồi!

“Cái này... cái này...” Vợ chồng Đổng Nhị lang cũng không nói được câu nào. “A! Ta nhớ ra rồi, trâm bạc vừa rồi Đổng gia Đại cô lấy ra không phải là tín vật đính hôn gì cả, mà là đồ cưới năm đó của bà ta, làm sao có thể thành tín vật nhà Đống Tam lang đưa cho sui gia chứ! Lão bà ta nhớ năm đó đi thêm trang cho Đổng gia Đại cô, ta thấy rõ Đống gia Đại cô có cầm cái trâm bạc này khoe khoang với mọi người là đây là cây trâm cha mẹ cho. Ta còn nhớ cây trâm đó nặng một chỉ hai, mua ở hiệu bạc Vương Ký. Trên đó có khắc hình hoa sen. Lão bà ta vừa nãy nhìn cảm thấy cây trâm ấy thật quen mắt, chẳng qua nhiều năm như vậy rồi nên nhất thời mới không kịp nhớ ra. Nếu mọi người không tin có thể nói Đổng gia Đại cô lấy cây trâm ra cho mà xem, có phải cây trâm đó thật sự nặng một chỉ hai phân, đuôi còn khắc hoa sen hay không.” Cao Tứ bà đột nhiên vỗ đùi nói.

“Ta cũng nhớ ra rồi, đúng là có chuyện này.” Một lão bà khác hơn năm mươi tuổi cũng nói. Mọi người nghe xong lại bàn tán sôi nổi, đám đông ồn ào, rối rít bảo Ngô Đổng thị lấy cây trâm ra đưa cho mọi người cùng xem!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận