Sau đó Dung Phong đề nghị Tử La các nàng mua thêm mấy người làm về, dù sao bọn họ kinh doanh quán ăn, tuy cách làm malatang cũng không có gì đặc biệt, nhưng gia vị là bí quyết cần phải bảo mật,
thế nên Dung Phong nói bọn họ tốt nhất nên mua người, cầm trong tay giấy bán thân của họ thì an toàn hơn, không cần lo bị lộ bí quyết, hơn nữa dùng nô bộc bán thân càng yên2tâm hơn.
Huynh muội Tử Thụ cân nhắc một lát, cũng cảm thấy Dung Phong nói đúng. Đây là lần đầu tiên Tử La tiếp xúc với chuyện mua bán người, mặc dù nàng biết người bên cạnh mình như thư đồng Tiểu Trúc của Lưu Hoành, tiểu Vũ đi theo Dung Phong, hay Xuân Hoa, Hạ Hà đều là nô bộc bán thân, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, cũng chưa từng coi họ là nô bộc hay người hầu.8Thế nên giờ nghe Dung Phong nói đến chuyện mua người nàng cảm thấy hơi giật mình. Có điều Tử La cũng biết mình không thể thay đổi chuyện mua bán người ở thời đại này được mà cần phải làm quen với nó. Thế nên Tử La nghe thấy đám Tử Thụ tán thành chuyện mua người nàng cũng không phản đối. Dù sao nàng cũng không thay đổi được gì, chuyện mua bán người đầu thể vì nàng không muốn mà6biến mất chứ, nếu thể chị bằng mua những người kia, đối xử tốt với bọn họ một chút còn hơn là để bọn họ bị người xấu mua mất. Nghĩ vậy, trong lòng Tử La cũng thấy nhẹ nhõm hơn. “Không biết Tử Thụ các đệ có yêu cầu gì với bọn họ không?” Dung Phong hỏi.
“Cần bốn người làm chừng mười tuổi đi, tuổi như thế không quá lớn cũng không quá nhỏ, có thể làm việc, mà học hỏi cũng3nhanh, tuổi quá lớn không dễ chỉ dạy.” Tử Thụ trầm ngâm một lát rồi nói.
Dung Phong nghe vậy cũng tán thành.
Không thể không nói, Dung Phong rất có tiếng ở đây. Hắn sai người đi gọi Dương Nha Quái. Chừng hai khắc sau Dương Nha Quái liền dẫn theo khoảng hơn hai mươi đứa trẻ tuổi chừng mười một, mười hai đến.
Dương Nha Quái này là người nổi tiếng trong giới buôn người ở thị trấn này, không giống như Lương Nha5Quái lần trước mà Dung Phong giới thiệu cho Tử Thụ, Tử Hiên đi xem nhà cửa.
Lương Nha Quái chủ yếu làm môi giới phòng ốc đất đai, còn Dương Nha Quái thì buôn người.
“Dung thiếu gia, thiếu gia muốn mua người thì tìm lão Dương này là đúng rồi, người trong tay ta không nói là nhiều nhất trong thị trấn này, nhưng cũng gần vậy. Mà đúng lúc thật, chúng ta mới có một nhóm nô lệ từ phía Nam tới, mới đến đây một tháng thôi, đang học quy củ. Các thiếu gia xem, những đứa trẻ này đều từ mười một đến mười bốn tuổi, thân thể khỏe mạnh, các thiếu gia cứ từ từ chọn.” Thái độ Dương Nha Quái rất cung kính.
“Tử Thụ, các đệ chọn mấy người đi.” Dung Phong nói. Chuyện này Tử Thụ, Tử Hiên bọn họ cũng hơi khó xử, không biết nên chọn thế nào mới tốt. Thấy Tử Thụ bọn họ hơi lúng túng, Tử La liền nhỏ giọng nói với bọn họ một ít yêu cầu giống như đối với nhân viên phục vụ ở hiện đại. Sau đó huynh muội Tử La thương lượng một lát, Tử Thọ bắt đầu có ý nghĩ phải chọn người thế nào. Đầu tiên, Tử Thụ bảo hai mươi sáu đứa trẻ xòe tay ra, Tử Thụ, Tử Hiên kiểm tra tay của bọn chúng có sạch sẽ không, lại nhìn quần áo của bọn chúng, quần áo cũ rách không sao, nhưng quan trọng là sạch sẽ. Tử La các nàng buôn bán đồ ăn, thế nên đảm bảo vệ sinh là quan trọng nhất. Kiểm tra một lượt, Tử Thụ, Tử Hiên liền loại một nửa số người. Sau đó Tử Thụ bảo mỗi người tự giới thiệu mình, giới thiệu tên tuổi, cả nguyên nhân bị bán nữa. Tử Thụ cẩn thận chọn ra tám đứa trẻ xuất thân thì gia đình làm nông, sau đó vì nhà quá nghèo khó nên mới bán mình. Tiếp theo Tử Thụ liền hỏi một số tình huống liên quan tới chuyện chiêu đãi khách khứa, cuối cùng chọn ra bốn người nhanh nhẹn thông minh hơn. Tử Thụ vẫn luôn chú ý đến ánh mắt của bọn chúng, bốn đứa trẻ được chọn ra ánh mắt trong trẻo, xem ra không phải kẻ dối trá. Tử Thụ lại hỏi bốn người đã từng bị bán tới những chỗ nào. Trong bốn đứa trẻ thì người lớn tuổi nhất năm nay mười ba tuổi, cậu ta vì trong nhà quá nghèo khó, huynh để lại nhiều nên mới bị bán. Cậu cũng xui xẻo, đầu tiên bị một tham quan mua, làm đầy tớ được hơn một năm thì tham quan bị bắt, những hạ nhân đầy tớ như bọn họ cũng bị quan phủ bán ra, sau đó đến tay Dương Nha Quái.
Hai đứa trẻ tiếp theo năm nay mười hai tuổi, Giang Nam năm nay bị lũ lụt nên lưu vong lên phương Bắc, không có người nhà thân thích nên mới tự bán thân.
Còn đứa trẻ nhỏ nhất năm nay mới mười một tuổi, cũng vì nhà nghèo, huynh đệ nhiều nên mới bị bán. Trước đây cậu làm sai vặt trong một nhà địa chủ, nhưng vì chủ nhà thấy cậu ăn nhiều quá, tuổi nhỏ không làm được việc nên lại bán đi. Bây giờ cũng rơi vào tay Dương Nha Quái.
Thấy Tử Thụ quyết định mua bốn người này, Dung Phong liền sai người tìm đại phu tới, bắt mạch kiểm tra cho bọn chúng, chắc chắn thân thể bốn đứa trẻ đều khỏe mạnh mới để các nàng mua.
Tử La cũng cảm thấy Dung Phong cẩn thận như vậy cũng tốt, dù sao các nàng mua người để làm việc, nên cơ thể có khỏe mạnh hay không cũng rất quan trọng. Bốn người tổng cộng mười sáu lượng bạc, mỗi người giá bốn lượng.
Tử La không khỏi cảm khái thời này người còn rẻ mạt hơn cả trâu ngựa nữa.
“Dung thiếu gia, vị thiếu gia này, mọi người có muốn mua thêm mấy người nữa không? Nói thật, năm nay phía Nam có lũ lụt nên người tị nạn không ít, người bán thân cũng nhiều hơn mọi năm, giá cũng rẻ hơn nữa. Các thiếu gia xem có muốn nhân cơ hội mua thêm mấy người không?” Dương Nha Quái bán được người xong cười không ngậm được miệng, sau đó lại ân cần hỏi, xem có thể bán thêm được nữa không. Dung Phong không thiếu người, mà Tử La các nàng cũng mua đủ rồi, thế nên không mua thêm người nữa.
Dương Nha Quái thấy vậy cũng không có gì bất mãn, dù sao hôm nay bán được bốn người cũng coi như một vụ làm ăn lớn, hắn cũng không sợ mấy đứa trẻ còn lại không bán được, dù sao không thiếu những nhà cần người hầu, hắn cứ từ từ bán là được.
Dương Nha Quái cẩn thận thu bạc, lại giao giấy bán thân cho huynh muội Tử La, xoay người nói với bốn đứa trẻ kia: “Từ hôm nay trở đi các ngươi là người của Đổng thiếu gia, phải biết chủ nhân cầm trong tay giấy bán thân của các ngươi, sống chết của các ngươi chỉ trong một câu nói của chủ nhân. Thế nên các ngươi đừng bao giờ có dị tâm với chủ nhân, nếu không hậu quả thế nào các ngươi cũng biết rồi đấy. Còn không mau bái kiến chủ nhân của các ngươi đi!”
Bốn đứa trẻ nghe xong liền lập tức quỳ xuống hành lễ với Tử Thụ.
Tử Thụ chưa bao giờ gặp chuyện như thế, không khỏi giật mình. Cậu tuy không giống Tử La đến từ thời hiện đại, cậu sống ở triều đại mà buôn bán nô bộc là chuyện thường tình, nhưng cũng không thể hoàn toàn thích ứng được. Nhìn những đứa trẻ tuổi xấp xỉ bằng mình lại quỳ lạy như thế, trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng cậu là người dù có chuyện gì thì mặt cũng không biến sắc, nên sắc mặt không có gì thay đổi cả.
Ban nãy Dung Phong nhìn Tử Thụ chọn người, bây giờ lại biểu hiện trấn định như thế, trong lòng càng thêm coi trọng Tử thụ. Đặc biệt là lúc Tử Thụ chọn người, đánh giá có trật tự, nhìn người cũng chuẩn, Dung Phong không khỏi khen ngợi. Nhớ năm hắn bằng tuổi Tử Thụ cũng không có khí chất tài năng như vậy.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tử Thụ bọn họ mua người, Dung Phong sợ Tử Thụ không biết làm sao, bước đầu tiên cần phải tạo uy nghiêm, nếu không sau này khó quản lý, hắn liền nhắc nhở Tử Thụ: “Tử Thụ, trước tiên nói mấy lời giáo huấn hạ nhân đi. Thời gian cũng không còn nhiều, lát nữa có thể đưa bọn chúng tới cửa hàng. Người tu sửa cửa hàng chiều nay mới tới, các đệ đến cửa hàng đợi trước đi.”
Tử Thụ cũng hiểu ý Dung Phong, gật đầu, sau đó nhìn mấy đứa trẻ mới mua, nói: “Các ngươi tên gì?” Bốn người thấy Tử Thụ nghiêm nghị như thế liền sợ hãi, đồng thanh nói: “Xin thiếu gia ban tên!”
Tử Thụ không biết cậu phản ứng chậm lại làm cho bọn họ sợ hãi, nhưng cậu cũng biết hạ nhân đều do chủ nhân đặt tên, Tử Thụ nghĩ một lát liền nói: “Từ nay trở đi các ngươi là đầy tớ của Đổng gia, làm đầy tớ của chúng ta không cần quá thông minh, nhưng cần phải trung thành tuyệt đối, thế nên các ngươi lấy tên là Cảnh đi, trung tâm cảnh cảnh, hy vọng từ nay các ngươi ghi nhớ trong lòng chữ “Cảnh, trung thành tuyệt đối. Tên các ngươi cứ dựa theo lớn nhỏ gọi là Cảnh Nhất, Cảnh Nhị, Cảnh Tam, Cảnh Tứ đi.”
Tử La nghe đoạn đầu còn âm thầm khen Tử Thụ, tên Cảnh rất hay, nhưng nghe đoạn sau khóe miệng khẽ giật giật. Ha ha, trình độ đặt tên của Đại ca đúng là không dám khen.
Tử Vi các nàng cũng thấy Tử Thụ đặt tên quá đơn giản, nhưng nghe qua Tử La đặt tên “Châu Ngọc Tại Tiền”, giờ nghe Tử Thụ đặt tên vậy vẫn có thể bình tĩnh.
Còn Tử Thụ nghĩ sau này bọn họ còn mua thêm người nữa, những người tiếp theo cứ đặt tên là Cảnh Ngũ, Cảnh Lục... cho nhanh, như vậy đỡ phải mất công suy nghĩ. Bốn đứa trẻ nghe xong vội cảm tạ Tử Thụ ban tên. Sau đó Tử Thự liền nói vài lời thể hiện quyền uy.
Tử Thụ nói rất hay, giống như vừa tát vừa cho một trái táo ngọt ngào, vừa không để cho người ta cảm thấy cậu là chủ nhân tàn bạo, nhưng cũng không để người ta thấy cậu dễ bị ức hiếp.
Bốn đứa trẻ nghe Tử Thụ nói xong liền hoàn toàn sợ hãi, cảm giác đầu tiên của bọn họ đối với Tử Thụ chính là đại thiếu gia không phải là người dễ tính. Sau này, bọn họ đều kính nể Tử Thụ, có thể thấy ấn tượng đầu tiên có tác dụng vô cùng lớn.
Tử La các nàng cầm giấy bán thân của bốn người, sau đó cáo từ Dung Phong đi về cửa hàng. Dung Phong sắp xếp người tu sửa cửa hàng buổi chiều tới, thế nên Tử La các nàng trước tiên dọn dẹp nhà cửa dã.