Huynh muội Tử La về nhà bèn kể lại tường tận cho mấy người Tử Vi. Tất cả mọi người đều quyết định phải mua thôn trang này.
Thể là hôm sau, mới sáng sớm Tử Thụ, Tử Hiên2đã mang theo Tử La đến Lưu Hương Lầu. Lưu chưởng quỹ cho người đi thông báo với Hạ nha quái và lão Chu. Không đến một khắc đồng hồ lão Chu đã đến. Lần này cả Chu8Viễn cũng đi theo. Không lâu sau Hạ nha quái cũng tới. Đợi mọi người đều đến đủ xong, nhóm Tử La cùng nhau đi tới thôn trang.
Tới thân trang, bởi vì giá cả ruộng đất cũng đều6có mức chung rồi, mấy năm qua lại mưa thuận gió hòa cho nên giá ruộng đất cũng hơi cao. Ruộng nước loại tốt giá hiện tại là mười hai lượng bạc một mẫu, mà ruộng nước loại3trung thì là mười lượng bạc một mẫu. Thế nên đám người Tử La nhanh chóng đàm phán xong giá cả. Năm trăm mẫu ruộng nước loại tốt lấy giá
mười hai lượng bạc một mẫu. Ba trăm mẫu5ruộng nước loại trung giá mười lượng bạc một mẫu. Tổng tất cả tám trăm mẫu ruộng nước giá là chín nghìn năm trăm lượng bạc.
Về phần quả núi đã nhắc tới kia, rộng hơn một trăm hai mươi sáu mẫu một chút, mà núi này giá chung là hai lượng bạc một mẫu.
Lương Thần thấy mấy người Tử La mua nhiều ruộng đất như vậy mà tiền bạc thanh toán rất sòng phẳng nên cũng không keo kiệt, bèn tính quả núi kia thành một trăm mẫu, tính cho mấy người Tử La hai trăm lượng bạc. Huynh muội Tử La bớt được năm mươi lượng bạc đương nhiên rất vui vẻ. Mà Lương Thần cầm được bạc trắng cũng hài lòng. Cũng coi như là đôi bên đều vui.
Sau đó mấy thủ tục khác như viết khế ước, giao bạc cũng rất thuận lợi.
Trong thôn trang này có bốn hộ gia đình bán mình cho Lương Thần, trong đó có một nhà quản lý thông trang. Thôn trang đã bán, Lương Thần còn cần nhiều người như vậy làm gì? Vì thế bèn hỏi mấy người Tử La có muốn mua những người này hay không. Nếu huynh muội Tử La không cần thì hắn sẽ bán cho người khác.
Ý tứ của huynh muội Tử La là thôn trang này có thể không thay đổi cái gì thì sẽ không thay đổi. Thế nên bèn hỏi ý những người này, nếu đồng ý ở lại thì ở lại, nếu không muốn thì bọn nàng cũng không cưỡng cầu.
Bây giờ mà bị bán, làm sao biết trước được gia chủ tương lai là người thế nào? Mà quan trọng nhất là cả nhà đều bị bán, khẳng định là không có may mắn đến mức đều được bán vào một nhà. Thế nên bổn nhà hầu như không do dự đều đồng ý ở lại.
Bốn hộ gia đình tổng cộng hai mươi lăm người. Lương Thần định giá bọn họ mỗi người bốn lượng bạc đem bán cho huynh muội Tử La, vừa vặn là một trăm lượng bạc.
Ngoài ra thôn trang này còn có bốn mươi lăm đầy tớ khỏe mạnh, khế ước của bọn họ với nhà Lương Thần đến năm nay cũng vừa hết hạn. Thế là huynh muội Tử La hỏi bọn họ có đồng ý gia hạn khế ước với chủ mới hay không, nếu ai không muốn đương nhiên cũng không miễn cưỡng.
Bốn mươi lăm người này thấy huynh muội Tử La thoạt nhìn cũng không giống người khó nói chuyện, mà thù lao huynh muội Tử La trả cũng giống như Lương Thần, hơn nữa nếu làm tốt cuối năm còn có thêm tiền thưởng. Những người này vốn trong nhà cũng không có ruộng đất gì mới phải đi làm đầy tớ, thấy như vậy cũng đều đồng ý gia hạn khế ước.
Thể là huynh muội Tử La ký khế ước mười năm với bốn mươi lăm người này.
Lúc mấy người Tử La rời khỏi thôn trang quay về trên trần, Chu Viễn nhìn ruộng đất mênh mông vô bờ ở phía sau, lại nhìn huynh muội Tử La bên cạnh mình, cảm thấy bị đả kích không hề nhẹ. Ngay cả một trăm lượng bạc để trả Tử Đào cậu còn kiểm không nổi, thế mà huynh muội Tử La lại có thể tự mình mua được ruộng đất mênh mông vô bờ như thế, cậu thua kém huynh muội Tử La không chỉ một chút đầu. Không được, cậu cũng phải cố gắng mới được, nếu không ngay cả một trăm lượng bạc cũng kiếm không nổi thì nha đầu Tử Đào kia sớm muộn gì cũng vứt bỏ cậu mất. Chu Viễn nghĩ đến đây không khỏi nắm chặt tay, quyết định sau này cậu cũng phải tự tay lập nghiệp. Huynh muội Tử La và Lão Chu đương nhiên không biết ý nghĩ của Chu Viễn. Bọn họ bây giờ chỉ nghĩ tới chuyện nhanh nhanh trở về trên trấn.
Khi huynh muội Tử La đến nha môn trấn làm xong khế ước ruộng đất cũng đã là giữa trưa. Thế là huynh muội Tử La mời Lương Thần, Hạ nha quái cùng đến Lưu Hương Lầu ăn cơm trưa.
Ăn xong tiễn Lương Thần và Hạ nha quái cùng lão Chu, Chu Viễn đi rồi, huynh muội Tử La cũng chào Lưu chưởng quỹ ra về.
Lưu chưởng quỹ dặn Tiểu Lý gói rất nhiều đồ ăn cho các nàng. Tới khi các nàng về Lưu chưởng quỹ còn tự mình ra tiễn.
“Thụ ca nhi, nếu trong nhà có gì thiếu thốn cứ việc nói với Lưu bá bá. Cũng sắp đến lễ mừng năm mới rồi, đừng để bản thân tủi thân. Đặc biệt là A La và Tiểu Lục còn nhỏ, trẻ con trông mong nhất là lễ mừng năm mới được ăn ngon mặc đẹp. Cho nên ngàn vạn lần đừng tiết kiệm, đồ Tết là phải mua đủ, ít nhất đồ ăn đồ uống cũng không thể thiếu được. Nếu tiền bạc có thiếu thì cứ nói với bá một tiếng, đừng có ngại, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà.” Lưu chưởng quỹ dặn dò nói. “Cám ơn Lưu bá bá quan tâm, nhưng Lưu bá bá cứ yên tâm ạ, bạc nhà chúng cháu vẫn còn đủ. Nếu thật sự cần bạc thì chúng cháu nhất định sẽ không khách khí với Lưu bá bá.” Tử Thụ cảm kích nói.
Huynh muội Tử La nghe Lưu chưởng quỹ nói vậy đều vô cùng cảm động, cũng cảm thấy hơi ngại vì đã giấu Lưu chưởng quỹ những nguồn thu khác, khiến Lưu chưởng quỹ phải lo lắng cho bọn họ Nhưng những nguồn thu vào khác đều có liên quan đến Thân Diệc Phàm, mà đây cũng là bí mật kinh doanh, các nàng thật sự không thể nói cho Lưu chưởng quỹ biết được. Cho nên huynh muội Tử La chỉ có thể lặng lẽ nhớ kỹ Lưu chưởng quỹ đối xử với bọn họ tốt như thế nào, lại cố gắng hết sức làm cho Lưu chưởng quỹ an tâm.
Huynh muội Tử La giải quyết chuyện mua cửa hàng, thôn trang xong, hương vị của Tết cũng đã càng ngày càng đậm.
Huynh muội Tử La bắt đầu quét tước vệ sinh, trang hoàng nhà cửa. Đồ Tết huynh muội các nàng đã mua ở trên thị trấn không ít, cũng đủ nhà các nàng dùng và làm quà tặng. Nhưng Tết mà, quan trọng nhất là không khí, cho nên khi được Trần thẩm cùng Hoa Đào tỷ rủ, huynh muội Tử La vẫn cùng bọn họ đi chợ ở Cổ Thủy trận.
Hai cửa hàng nhà Tử La đã cho mọi người nghỉ trước Tết mấy ngày. Một nhà Cao Đại Sơn ở cửa hàng trên trấn cũng đã trở về chuẩn bị mừng năm mới, cửa hàng trên trần chỉ còn mấy người Cảnh Nhất ở lại trông coi mà thôi
Ngoài mua đồ Tết, huynh muội Tử La còn muốn tặng lễ cho mấy nhà thân quen, như nhà Trần thẩm trong thôn, Cao Đại Sơn, Xuyên Tử, Giang Tam thúc, Trần Đại Ngưu, thôn trưởng.
Mặc dù lễ vật là ta đưa ngươi, ngươi lại đưa ta, đưa qua đưa lại cũng không thấy nhà ai được lời cái gì, nhưng mấy người Tử La lại vô cùng vui vẻ. Ha ha, tốt nhất quan trọng là không khí vui mừng, lui lui tới tới để gia tăng tình cảm thôi.
Mà việc bán câu đối của mấy người Thiết Trụ, Xuyên Tử cùng đám Tử La, trước Tết hai ngày cũng đã kết thúc. Lần buôn bán này mấy người Tử La cũng lời được hơn mười một lượng bạc, chia ra mỗi người được hơn hai lượng bạc chút xíu. Tuy bạc này không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho mấy người Tử La mua đồ Tết. Đặc biệt Thiết Trụ cùng Xuyên Tử, nhà họ bây giờ cũng khấm khá hơn nhiều, Trần thẩm không còn thu số tiền này của bọn họ, coi như cho bọn họ tiền tiêu vặt.
Thiết Trụ, Xuyên Tử đã bao giờ thấy nhiều bạc như vậy chứ, miệng giương cao đến ba trượng, hớn hớn hở hở lôi kéo Tử La và Tiểu Lục ngồi xe trâu lên trấn trên mua đồ ăn vặt.
Mấy người Tử La vừa lên trấn trên đã hóa thành thổ phỉ, nhìn thấy cái gì hợp ý, chơi vui là mua, nhìn thấy cái gì ăn ngon cũng mua, còn mua không ít lễ vật nhỏ cho mọi người trong nhà.
Thế là lúc đám Tử La trở về, ai nấy trong tay cũng bao lớn bao nhỏ, bọn Tử Thụ nhìn thấy khóe miệng run rẩy.
Mà đầu sỏ gây nên là Thiết Trụ và Xuyên Tử thấy mẹ bọn họ đang ở nhà Tử La giúp làm bánh mì, quẳng lại đồ vật này nọ đã mua, chân chạy nhanh như bôi dầu.
“Đứng lại hết cho ta! Hai cái đứa phá gia chi tử, có mấy đồng tiền đã vẽ rắn vẽ voi!” Trần thẩm rút một cái gậy gỗ đuổi theo, nhưng người đã mất hút từ lâu rồi.
“Hừ! Chạy nhanh đấy! Nhưng mà hòa thượng chạy trời cũng không khỏi miếu, đêm nay lại cho mấy đứa một trận cũng không muộn!” Trần thẩm nổi giận đùng đùng nói, khiến Tử La và Tiểu Lục ở bên cạnh cũng hơi ngượng ngùng. “A La, Tiểu Lục đừng SỢ, thẩm chỉ mắng hai ca ca kia thôi, không liên quan đến các cháu!” Mẹ Xuyên Tử thấy hai tỷ đệ Tử La bị dọa liền an ủi.
“Hai đứa nó mà biết sợ sao? Cháu không tin. Nào, xem hai đứa mua cái gì về...” Tử Đào bĩu môi nói, bắt đầu lật xem bọn Tử La mua cái gì.
Tử La thấy sắc mặt Tử Thụ, Tử Vi có vẻ không tốt, liền cầm mấy đồ chơi nho nhỏ bằng gỗ đủ màu sắc đưa cho mọi người xem, ríu rít nói đây là quà tặng cho ai. Tiểu Lục là đứa bé thông minh, cũng nhanh chóng học theo Tử La. Quả nhiên một lát sau sắc mặt mọi người đã đỡ hơn.
Tử La thở phào, may là đã cứu vãn được tình thế rồi. Ngày trôi qua trong không khí vui mừng, rốt cuộc Giao Thừa cũng tới. Giao Thừa nhà Tử La có thể nói là mỗi năm một tốt hơn. Năm nay lại là năm đầu tiên các nàng đón Giao Thừa tại nhà mới. Thế là bữa cơm Tất Niên năm nay của nhà Tử La vô cùng phong phú, tất cả mọi người đều vô cùng thỏa mãn. Ăn cơm Tất Niên xong, huynh muội Tử La theo lệ thường tắm rửa. Năm nay trong nhà đã có phòng tắm, mấy người bọn nàng tắm rửa cũng đỡ vất vả. Cuối cùng không thiếu được đương nhiên là bánh chảo, chính là bánh chéo cải trắng thịt heo mà Tử La thích nhất.
Tử La năm nay cũng như mọi năm, chưa đón Giao Thừa đã cùng Tiểu Lục đi ngủ.
Mùng một Tết, huynh muội Tử La ăn mặc vô cùng rực rỡ đến các nhà xung quanh chúc Tết. Tuy rằng không thu được tiền mừng tuổi gì đó, nhưng mấy người Tử La cũng nhận được rất nhiều đồ ăn vặt. Mùng hai Tết, huynh muội Tử La lên trấn trên chúc Tết nhà Lưu chưởng quỹ, vừa đến thì thấy lão Chu cùng Chu Viễn cũng tới.
Hôm nay mấy người Tử La đến nhà Lưu chưởng quỹ chúc Tết, ngày mai bọn họ lại đến nhà Tử La chúc Tết. Người mấy nhà đi tới đi lui ăn uống tiệc tùng vô cùng náo nhiệt. Nhưng ăn uống quá nhiều, Tử La cảm thấy mình cũng béo lên rồi.
Đã đến ngày mười ba, hôm nay Tử La rốt cuộc cũng đợi được người mà mình vẫn ngóng trông suốt từ mùng một đầu năm đến giờ.
Đúng vậy, người Tử La trông mong chính là người mà cứ dịp Nguyên Tiêu hằng năm sẽ đến Cổ Thủy trấn - Mạc Vân Thiên.