Điền Viên Cẩm Tú

“Tần đại ca, ngoài biến thành thiếu nước lắm ạ?” Tử La quan tâm hỏi.

Biên thành thiếu nước sao? Cũng đâu thiếu lắm, Mạc Vân Thiên nghĩ, nhưng Mạc Vân Thiên hiểu ngay suy nghĩ của Tử La, nói: “Ừ, cũng hơi hơi.”

Nói xong Mạc Vân Thiên tiếp tục động tác đang làm. Vì mấy tỷ muội Tử La muốn vào thành buổi tối xem hội đèn lồng nên sau khi dùng bữa sáng xong, mấy tỷ muội người2xem sách, người đánh cờ.

Huynh muội Tử La ngạc nhiên khi phát hiện ra Mạc Vân Thiên là cao thủ chơi cờ. Cả ba huynh muội không ai có thể là đối thủ của hắn, cố gắng chưa được mấy chiêu đã bại trận. Dù là Tử Thụ có kỳ nghệ lợi hại nhất cũng không thể đánh ngang tay với Mạc Vân Thiên được.

Mạc Vân Thiên chơi mấy vạn thấy chả có ý nghĩa gì liền đi xem8tủ sách nhà Tử La.

Tử La không muốn chơi cờ với luyện chữ cùng Tử Thụ và Dung Phong, cũng không muốn đi thêu thùa với Tử Vi, Tử Đào nên chạy theo Mạc Vân Thiên như cái đuôi nhỏ.

Mạc Vân Thiên cảm thấy có Tử La ở bên cũng tốt nên mặc kệ nàng. “Mạc đại ca, huynh từng nghe qua ba mươi sáu kể chưa?” Tử La thấy Mạc Vân Thiên chỉ lật mấy quyển liên quan6đến binh thư nên ngứa miệng hỏi. “Ba mươi sáu kế gì cơ?” Mạc Vân Thiên tò mò hỏi.

Tử La thầm kêu hỏng rồi, hình như nàng lại nói sai. Nhưng Tử La cảm thấy đã nói đến đây rồi mà không nói tiếp sẽ làm Mạc Vân Thiên sinh nghi, quan trọng nhất là nàng cảm thấy Mạc Vân Thiên sẽ không hại mình, không cần sợ lộ dấu vết trước mặt Mạc Vân Thiên. Mà nàng cũng3nghĩ việc mình trở lại quá khứ sẽ bị người ta phát hiện dễ dàng như thế, huống hồ Tử La cũng muốn giúp đỡ Mạc Vân Thiên. Dù sao Mạc Vân Thiên trấn thủ ngoài biến thành vô cùng nguy hiểm, nàng cho Mạc Vân Thiên biết thêm một ít binh pháp cũng tốt. Thế là Tử La nói: “À thì A La từng vô tình nhìn thấy một quyển binh thư cũ, trong đó có ghi lại5ba mươi sáu kể. Mạc đại ca có muốn nghe không?”

“Muội nói thử xem.” Quả nhiên Mạc Vân Thiên cảm thấy hứng thú với bất kỳ thứ gì có liên quan đến binh pháp. Hơn nữa trực giác của hắn nói cho hắn biết, ba mươi sáu kế này không đơn giản chút nào.

Tiếp đó, Tử La giới thiệu một cách cẩn thận cho Mạc Vân Thiên nghe về ba mươi sáu kế. Càng nghe Mạc Vân Thiên càng giật mình, càng nghe càng kinh ngạc. “A La,muội còn giữ quyển sách này không?” Mạc Vân Thiên cố gắng đè nén sự kinh ngạc của mình. “Hả? Quyển sách này... sách này cũ lắm rồi, nó nát không ra hình dạng nữa. Sau khi A La xem xong thì đại ca Lại cầm đi xem, sau đó thì nát bét rồi, giấy của nó chỉ cần chạm nhẹ là rơi. Nhưng nếu Mạc đại ca muốn thì A La có thể viết lại cho huynh xem.”

Mạc Vân Thiên lúc đầu còn cảm thấy đáng tiếc, nhưng thấy Tử La nói mình có thể viết lại được thì cảm thấy hai mắt như sáng lên.

“Vậy thì tốt, A La cứ từ từ chép lại nhé, bao giờ viết xong thì đưa cho Dung Phong, hắn sẽ chuyển cho huynh. Nhưng mà việc này muội không cần phải vội.” Mạc Vân Thiên nói. Tử La và Mạc Vân Thiên đang nói chuyện hăng say trong phòng thì đột nhiên Tử Đào từ ngoài sân chạy vào, tức muốn trào máu họng, lớn tiếng nói: “Đại tỷ, không biết tên vô đạo đức nào đánh rụng hết hoa đào nhà

mình rồi. Năm nay chúng ta không có đào mà ăn. Hừ! Đừng để muội biết tên chết dẫm nào làm việc này, không thì muội đánh gãy chân chó của hắn.”

Tử La nghe Tử Đào nói, rõ ràng là tỷ ấy rất tức giận, không khỏi nhớ tới “chuyện tốt” sáng nay nàng kêu Mạc Vân Thiên làm, rùng mình một cái.

“Đừng sợ, đến lúc đó ta bảo Dung Phong mang nhiều đào sang nhà muội.” Mạc Vân Thiên thấy Tử La sợ hãi bèn vỗ vai nàng an ủi.

“Dạ, A La không sợ!” Tử La quay ra nhìn Mạc Vân Thiên cười.

Đáng thương cho Tử Đào ở ngoài hùng hùng hổ hổ, Tử La với Mạc Vân Thiên trong phòng chả chịu chút ảnh hưởng nào.

Cuối cùng thì Tử La không đành lòng nhìn Tử Đào tức giận tiếp nên ra ngoài nói: “Nhị tỷ, tỷ đừng nóng, Tần đại ca nói chờ khi nào đào chín sẽ bảo Dung đại ca mang tới cho chúng ta. Chắc chắn là nhiều hơn đào nhà chúng ta á.” Mạc Vân Thiên vừa nghe Tử La nói đã biết không tốt, quả nhiên Tử Đào nói tiếp: “Ha? À...! A La, muội nói xem có phải chính muội làm rụng hoa đào hay không. Nếu không sao lại bắt Tần đại ca mang qua đền. Hình như hôm nay muội thức dậy sớm nhất, còn học múa kiếm với Tần đại ca ngoài đó...”

Tử Đào càng nói càng thấy hình như mình tìm ra sự thật rồi, nhưng nàng không dám nói hoa đào kia do Tử La và Mạc Vân Thiên cùng nhau đánh rụng. Cơ mà nàng chắc chắn hai người này đều có phần.

“Ha ha...” Tử La cạn lời...

“A La, muội ăn no rửng mỡ à?” Tử Đào rít gào. “Ha ha ha... Nhị... Nhị tỷ, tỷ đừng giận, A La muốn xem hoa đào bay đầy trời thôi, mà hoa rụng đẹp lắm ấy tỷ.” Tử La nịnh nọt.

Tử Đào thấy Tử La khép nép lấy lòng, đầu nỡ giận nữa. “Hừ! Đừng để tỷ bắt được lần thứ hai. Không thì đừng trách tỷ không khách khí với muội!” Tử Đào hầm hừ. Tử Đào nghe Tử La nói cũng biết việc này qua rồi, vội vàng dạ vâng. Mạc Vân Thiên thấy Tử La trước mặt người nhà thì nghịch ngợm như thế, hắn cảm thấy tiểu A La tràn ngập linh khí, cực kỳ hoạt bát đáng yêu. Tức thời hắn cảm thấy tâm tình rất vui, bên khoé miệng còn có ý cười.

Tử Thụ đứng một bên nhìn Tử La quậy, quay đầu lại thấy ánh mắt Mạc Vân Thiên đang nhìn Tử La có chút dịu dàng không nói nên lời. Cậu chợt có cảm giác nguy hiểm. Cậu biết rõ uy thể trên người Tần đại ca này lợi hại đến chừng nào. Lần đầu tiên đối mặt với ánh mắt đầy uy áp đó, cậu vẫn còn nhớ như in cảm giác cả người đổ mồ hôi lạnh. Cậu có một loại trực giác, vị Tần đại ca này chắc chắn không phải là người bình thường. Nhưng bây giờ ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Tử LA Là dịu dàng như thế, khiến cậu phải suy nghĩ nhiều. Nhưng lúc Tử Thụ muốn nhìn lại để xác nhận, cậu phát hiện Mạc Vân Thiên lại giữ khuôn mặt lạnh bằng như trước rồi. Thế là Tử Thụ không biết có phải khi nãy mình nhìn nhầm không, thời gian trước sau quá ngắn. Thế nhưng đã không thể xác nhận đành tạm thời bỏ qua vậy. Bất kể thế nào, cậu cũng cảm thấy Mạc Vân Thiên không có ác ý với Tử La.

Khi huynh muội Tử La tới huyện thành đã tới giờ ăn cơm chiều. Lần này trừ Dung Phong và Mạc Vân Thiên đi cùng các nàng tới huyện thành, huynh muội Tử La còn mời cả hai huynh đệ Thiết Đản và Xuyên Tử, Lưu Hoành, Chu Viễn.

Dung Phong thấy Mạc Vân Thiên muốn ngủ lại ở cửa hàng nhà Tử La nên hắn cũng đi theo.

Mấy người Đào Hoa tỷ đã nhận được tin do thủ hạ Dung Phong sai đến báo là mấy huynh muội Tử La tới, thế nên đã chuẩn bị xong bữa cơm chiều thịnh soạn.

Vì cửa hàng phải buôn bán, hai cửa hàng nhà Tử La mở cửa từ mùng tám tháng Giêng nên Đào Hoa tỷ và Cao Đại Sơn cũng lên huyện thành từ mùng tám. Bây giờ thấy huynh muội Tử La tới, còn có cả Thiết Đản, Thiết Trụ nên vô cùng mừng rỡ, càng thêm nhiệt tình với huynh muội họ.

Huynh muội Tử La rửa mặt, ăn tối xong, thấy bọn họ đang làm hoa đăng cũng tò mò xem.

Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, cả hai cửa hàng Malatang nhà Tử La đều có trò đoán hoa đăng. Đây là một loại hoạt động quảng cáo mà nhà họ đã lên kế hoạch từ trước. Cảnh bây giờ thấy được đúng là hoa đăng ngày mai cửa hàng cần dùng.

“Cảnh Nhất đại ca, hoa đăng huynh làm đẹp thật đấy!” Tử La lớn tiếng khích lệ.

Cảnh Nhất thấy Tử La khen mình, ngại ngùng đỏ mặt: “Không dám nhận lời khen của Tam tiểu thư, đây chỉ tiện tay làm thôi, sao bằng những sư phụ chuyên làm hoa đăng được.” “Hì, hoa đăng chúng ta Làm để giải trí mà, có lấy đi thi đấu. Chúng ta cũng không phải người chuyên làm thứ này, làm được như vậy là tốt lắm rồi. Đúng rồi, Cảnh Nhất đại ca, có phải huynh từng học làm cái này rồi không?” Tử La nói.

“Khi còn nhỏ tiểu nhân đã từng thấy một lão gia gia trong thôn làm cái này, lúc ấy tò mò nên có đi xem một quãng thời gian, cũng học được sơ sơ.” “Ồ! Cảnh Nhất đại ca thật lợi hại, chỉ nhìn thôi cũng học được. Cảnh Nhất đại ca, bọn đệ cũng muốn học, huynh dạy bọn đệ làm có được không?” Tiểu Lục cũng thò đầu qua nói.

Cảnh Nhất sắp bị Tử La với Tiểu Lục khen cho choáng váng đầu óc rồi, làm gì có chuyện từ chối. Thế là cuối cùng không chỉ có Tử La và Tiểu Lục muốn học, mà cả Tử Hiên, Xuyên Tử với Chu Viễn cũng chen chúc lại đây. Cả Tử Thụ, Dung Phong và Mạc Vân Thiên cũng muốn học.

Tuy Cảnh Nhất chỉ dạy cách làm hoa đăng đơn giản nhất, nhưng mấy người Tử La vẫn không làm được. Chỉ có Tử Thụ và Mạc Vân Thiên là làm được chiếc hoa đăng trông tàm tạm.

Lúc còn nhỏ Tử Thụ từng học làm hoa đăng với cha, chỉ là đã lâu lắm rồi, lúc này mới muốn học lại. Nhưng nói chung là vẫn có căn bản nên cũng chắp vá ra được chiếc hoa đăng.

Còn Mạc Vân Thiên ấy hả, Tử La thấy Mạc Vân Thiên làm hoa đăng hình như còn tốt hơn Tử Thụ nên tò mò, hỏi: “Tần đại ca, trước kia huynh từng làm hoa đăng rồi à?” “Lúc nhỏ huynh phá nhiều hoa đăng lắm, nên cũng biết một chút.” Tử La nghe xong hai mắt sáng bừng, Mạc Vân Thiên cái gì cũng biết ấy! Mạc Vân Thiên thấy vẻ mặt của Tử La, lòng mềm nhũn, đưa hoa đăng trong tay cho Tử La, nói: “Tặng A La này.”

“Thật không? Vậy A La không khách khí đầu, đây là lần đầu tiên A La được nhận hoa đăng tự tay người khác làm đó.” Tử La mừng rỡ.

Mạc Vân Thiên nghe Tử La nói, tâm tình càng tốt.

Tử Thụ đứng một bên thấy Tử La sùng bái nhìn cậu và Mạc Vân Thiên, còn mong ngóng nhìn vào hoa đăng trong tay họ nên định đưa hoa đăng cho Tử La. Không ngờ lại có người đi trước cậu một bước, đành xoa xoa mũi nuốt những lời định nói xuống.

Mọi người ồn ào một hồi, thấy không thể làm được hoa đăng nữa, đành viết câu đố chữ để cho vào hoa đăng.

Mấy huynh muội Tử La đều chọn vài câu đố đèn đơn giản, thú vị, gần gũi cuộc sống chứ không phải mấy câu văn hoa mỹ miều. Dù sao thì người tới cửa hàng cũng toàn bình dân là nhiều, các nàng phải ra câu đối phù hợp với thực khách. Cuối cùng, huynh muội Tử La còn tăng số đèn có tiền, từ mười cái ban đầu lên hai mươi cái. Thấy sắc trời không còn sớm nữa, lúc này mọi người mới đi ngủ, đợi tết Nguyên Tiêu ngày mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui