Hôm sau, lúc Tử Thụ ăn sáng đã không thấy Tử La đâu, bèn hỏi Tử Vi: “Đại tỷ, A La đâu rồi?”
“Con bé đi với Tần đại ca ra ngoài từ sớm rồi, nói là ra ngoài ăn sáng.” Tử Vi nói. “Hả? Tiểu nha đầu này.” Tử Thụ không còn gì để nói.
Ăn sáng xong không có việc gì để làm, mấy người Tử Thụ liền2đi đọc sách, chơi cờ. Gần giữa trưa, Tử La và Mạc Vân Thiên mới về.
“Đại ca, Đại tỷ, hai người xem A La mua gì về này.” Tử La chân còn chưa vào cửa, giọng đã đã bay đến cuối nhà rôi. Trong khoảng thời gian này, tuy Tử Thụ vẫn chơi cờ cùng bọn Dung Phong nhưng lòng vẫn lo lắng cho Tử La, nghe vậy8liền bước ra xem.
Chỉ thấy Tử La đi trước cầm hộp điểm tâm, còn Mạc Vân Thiên và Mạc Tam, Mạc Tứ phía sau tay cầm đầy đồ. Khoé mắt Tử Thụ giật giật: “A La, sao mua nhiều đồ thế, muội lại làm phiền Tần đại ca à?“.
“Đâu có đầu. Tất cả đều do Tần đại ca chủ động mua cho A La mà.” Tử La vừa6nói vừa mang đồ cũng Mạc Vân Thiên vào nhà.
“Mọi người đều ra xem này, Tần đại ca mua qua cho cả nhà.” Tử La đặt đồ xuống, nói với mọi người.
Chờ đám Tử Thụ bước vào, Tử La bắt đầu đào từng món đồ ra ngoài...
Đồ Tử La mua rất nhiều, cái gì cũng có, ví dụ như bút lông cho Tử Thụ, nghiên mực cho Tử3Hiên, bảng chữ mẫu cho Thiết Đản, bản sách học làm quan mới, hay tượng gỗ, tượng đất cho Tiểu Lục, Thiết Trụ. Mua cho Tử Vi, Tử Đào khăn tay, mỹ phẩm dưỡng da linh tinh các thứ...
“A La, hôm nay muội mua cả phố về đấy à?” Tử Đào thấy Tử La lấy từng đấy ra rồi mà vẫn còn một núi, châm chọc nàng. Tử5La: “Ha ha...”
Tử La cười xong nói: “Đúng rồi, Đại ca, Đại tỷ, mọi người ăn sáng chưa? A La còn mang cả bánh bao với sữa đậu nành Thuận Hoà về cho mọi người đó.” Tử La mở tiếp một hộp thức ăn, mùi hương thơm nức bay khắp phòng ngay lập tức. “A La, sữa đậu nành với bánh bao của Thuận Hoà Lầu là ngon nhất huyện Thanh Dương đó. Nghe nói ngày ngày xếp hàng cũng chưa chắc đã mua được, sao muội lại mua được nhỉ?” Lưu Hoành đứng một bên vô cùng kinh ngạc, nếu được ăn bánh bao và sữa đậu nành Thuận Hoà Lầu trong trường huyện bọn họ chính là tượng trưng cho thân phận đấy. Vì sao hả, vì hai món này của huyện Thanh Dương chính là đồ vô giá.
“Vậy à? Bọn muội cũng đâu biết nó quý vậy đâu, chỉ là sáng nay nghe Dung Phong đại ca nói hai món điểm tâm này ăn khá ngon nên mới kéo Tần đại ca đi ăn thôi. Tính ra thì hai món này ăn cũng được, ít có tiệm nào lại làm được hai món bình thường ngon đến thế nên A La gói một ít về cho mọi người. Tất cả mau ăn đi, không lúc nữa Lại nguội.” Tử La nói.
Tử Thụ thấy bánh bao và sữa đậu nành Tử La mang về rất nhiều, nhìn qua có vẻ ngon nên kêu mọi người cùng ra ăn.
Lúc này, Dung Phong từ ngoài bước vào, vừa ngáp vừa nói: “Oh, thơm thế! Điểm tâm của Thuận Hoà Lầu à, há há, ta thật có phúc. Không ngờ A La lại mua được đấy, còn đóng gói mang về, không uổng công Tần đại ca của muội sáng nay túm ta lại hỏi xem ở huyện thành ăn sáng ở đâu ngon nhất. Giờ xem ra công ta bị gọi dậy sớm cũng đáng.” “Vậy Dung đại ca ăn nhiều chút đi.” Tử La lấy lòng.
Buổi sáng hôm nay, Tử La cũng dậy từ sớm giống hôm qua chuẩn bị xem Mạc Vân Thiên luyện kiếm, cũng tiện học thêm vài đường kiếm.
Lúc bọn họ luyện kiếm xong thấy thời gian vẫn còn sớm, Tử La đề nghị cùng Mạc Vân Thiên cưỡi Truy Vân đi ra ngoài một lát, cũng tiện ăn sáng luôn. Nào ngờ sau khi Mạc Vân Thiên hỏi nàng muốn ăn gì, nàng bảo không biết. Mạc Vân Thiên liền kéo Dung Phong đang say ngủ dậy để hỏi. Giờ nhắc lại, Tử La vẫn thấy hơi xấu hổ với Dung Phong.
“A La, Tần đại ca, hai người ăn sáng chưa?” Tử Thụ thấy mọi người đều bắt đầu ăn sáng bèn hỏi.
“Ăn rồi ạ, sáng hôm nay A La ăn nhiều lắm đó. Trừ bánh bao với sữa đậu nành này, bọn muội còn ăn cháo, mì sợi, bánh...” Tử La liệt kê một đống, không dưới mười mấy món. “A La, muội ăn vỡ bụng chưa?” Tử Đào nhả miếng bánh bao ngon lành trong miệng ra, thốt lên đầy kinh ngạc.
Người khác cũng giật mình nhìn Tử La. Tuy bọn họ không hỏi ra miệng như Tử Đào, nhưng vẻ kinh ngạc trên mặt không ít hơn Tử Đào chút nào.
“Đâu có đâu, mỗi món A La chỉ ăn có một tí. Chỗ còn lại đều đưa Tần đại ca với Mạc Tam, Mạc Tứ ca ca ăn!” Tử La ngượng ngùng, hình như hôm nay nàng ăn nhiều thật...
Mạc Tam, Mạc Tử: Đúng rồi, chỗ còn lại đều do bọn ta ăn này, ăn đến nỗi suýt thì đi không nổi! Có trời chứng giám.
“Đúng rồi, còn có cả điểm tâm của Lục Ký nữa: bánh hạch đào này, bánh quy xốp này, bánh táo đỏ này, còn cả...” Tử La lại lấy từ một ngăn khác trong hộp điểm tâm hơn mười mấy món đủ màu, làm mọi người nhìn hoa cả mắt.“.
“Lưu đại ca, Thiết Đản ca, ngày mai các huynh lên trường huyện nhớ mang một ít đi ăn nhé.” Tử La vừa lấy điểm tâm vừa ngẩng đầu nói với Lưu Hoành và Thiết Đản.
Lưu Hoành và Thiết Đản muốn tham gia kỳ thi mùa thu năm nay nên ngày mai phải lên trường huyện. Tử Thụ thấy Tử La như vậy, liền nói với Mạc Vân Thiên đang thu dọn đồ đạc cho Tử La: “A La không hiểu chuyện, hôm nay làm phiền Tần đại ca rồi.” “Không sao, chỉ đi cùng A Là một lúc thôi.” Mạc Vân Thiên vẫn trước sau như một tiếc chữ như vàng.
Tử Thụ:“...” Chạng vạng, cuối cùng giây phút tỷ muội Tử La chờ đợi đã đến. Mấy đứa nhóc như Tử La nghe nói đêm nay ở huyện thành không chỉ có hoa đăng, còn có pháo hoa với múa rồng. Ở trấn Cổ Thuỷ, thỉnh thoảng tỷ muội Tử La mới thấy nhà giàu trong trận đốt pháo hoa, có đốt cũng rất ít, còn múa rồng thì càng không có. Vì thế nên từ chiều mấy đứa nhóc đã thẫn thờ, chỉ chờ buổi tối đến. Ngay cả Tử Vi và Tử Thụ cũng ngóng trông. Màn đêm vừa buông xuống, nhà Tử La đã lên phố.
Dung Phong còn điều động sáu gã sai vặt tới làm hộ vệ.
Mấy đứa nhóc Tử La đi ở giữa, Tử Thụ, Dung Phong, Mạc Vân Thiên và mấy gã sai vặt đứng vây xung quanh đám Tử La để bảo vệ. Người chơi hội hoa đăng rất đông nên dễ lạc, còn có vài tên người xấu chuyên buôn người cũng nhân cơ hội này làm việc. Vậy nên cẩn thận một chút khi ra đường vẫn hơn, huống hồ đoàn người của Tử La cũng đông, càng phải chú ý không được đi lẻ.
Tử Thụ dặn dò mấy trăm lần mới dẫn mọi người lên phố. Trên đường đã ngựa xe như nước.
Trước cửa hàng nhà huynh muội Tử La đã có rất nhiều người xúm vào. Tất cả đang chơi đổ đèn nhà Tử La, những câu đố mà huynh muội Tử La nghĩ ra đều khá đơn giản, có không ít người đã đoán được, bên phía cửa hàng từng trận hoan hô vang lại. Lúc huynh muội Tử La lại gần, một bé trai khoảng sáu tuổi đã đoán đúng một câu đổ đèn thường thấy. Tuy phần thưởng trong đèn chỉ là giảm giá còn sáu phần nhưng đã khiến cha mẹ bé hưng phấn vô cùng. Cái này tượng trưng cho sự thông minh của con nhà mình đấy, không vui sao được? “Câu đố này con nghe bà nội đố rồi, nên Tiểu Bảo mới biết đáp án đó.” Bé trai muốn khoe với cha mẹ mình. “Phải, phải, Tiểu Bảo thật thông minh.” Mẹ bé vui vẻ khích lệ. Cha bé đứng một bên tuy rằng không nói gì, nhưng nét cười trên mặt không thua mẹ chút nào. “Ha ha ha... tiểu đệ đệ thật thông minh. Nói đến câu đố này thì trước đấy cha mẹ ta cũng từng đổ rồi, nhưng trí nhớ của ta không tốt nên nhất thời không nhớ ra, bị tiểu đệ đệ đoán được trước. Giỏi lắm, giỏi lắm, trí nhớ rất tốt, sau này chắc chắn cũng học tốt. Nghe nói, chủ nhân của cửa hàng này, hai huynh đệ bọn họ học cực kỳ giỏi luôn. Đại thiếu gia năm trước thi viện còn đứng đầu. Tiểu đệ đệ đoán được câu đố của bọn họ cũng dính tí vận may, sau này chắc chắn học giỏi.”
Một vị thư sinh thấy vậy cũng chúc mừng nhà bọn họ.
Hai vị phụ huynh nghe người ta nói vậy càng thêm cao hứng. Bọn họ không ngờ thư sinh này chỉ nói bừa vài cầu, người tới cửa hàng nhà Tử La chơi đố đèn lại đông thêm. Những người này đều muốn kiếm được chiếc hoa đăng có phần thưởng tốt một chút, đặc biệt là những vị cha mẹ có con nhỏ.
Mấy huynh muội Tử La đứng ngoài nhìn mọi người tham gia rầm rộ, Tử La cười nói: “Không ngờ Đại ca, Nhị ca thành bảng hiệu quảng cáo sống của tiệm chúng ta rồi.”
“A La, nói ít thôi, chúng ta đi dạo phố.” Tử Thụ không chịu nổi sự trêu chọc của Tử La, dời đề tài. Bước được vài bước, cậu nghĩ gì đó lại quay ra dặn dò một gã trong đám sai vặt Dung Phong mang theo, kêu hắn quay về bảo Cao Đại Sơn làm thêm vài câu đố đèn cho mọi người đoán, sau đó mới cùng đi dạo phố với bọn Tử La. Hội hoa đăng trên huyện thành rõ ràng khác xa hội hoa đăng ở trấn Cổ Thuỷ, náo nhiệt hơn, đẹp hơn nhiều. Thỉnh thoảng lại có pháo hoa bay ra từ các cửa hàng, tửu lầu, càng tăng thêm không khí sinh động đêm nay.
Trên đường Mạc Vân Thiên nắm chặt tay Tử La, đến Tử Thụ cũng không có cơ hội chen vào.
Lúc này Lưu Hoành đi cùng Tử Vi, còn Tử Hiên, Tử Đào, Tiểu Lục và đám Thiết Trụ thì bị các món ăn vặt, đồ chơi bên đường cuốn hút.
Giây phút ấy, Tử Thụ cảm thấy dù mình muốn đoạt Tử La từ trong tay Mạc Vân Thiên lại cũng không có quân tiếp viện.
Tử La nhìn hoa đăng, nhìn pháo hoa đến mê say, đâu biết Đại ca nhà mình đang xoắn xuýt trong lòng. Mạc Vân Thiên nhìn Tử Thụ cứ liếc mắt về phía này, cũng biết loáng thoáng suy nghĩ trong đầu cậu. Nhưng hắn coi như chưa nhìn thấy gì, tiếp tục thảo luận với Tử La về hoa đăng hai bên đường xem nhà ai đẹp hơn. Tử La vui quên trời, Mạc Vân Thiên đi chơi đổ đèn, không có câu nào là không đoán được.
Độ sùng bái của Tử La đối với Mạc Vân Thiên đã bay lên một độ cao tít tắp. Tử Thụ nghe Tử La thỉnh thoảng lại hoan hồ khen Mạc Vân Thiên, mày nhíu chặt, bình dấm chua trong lòng để nghiêng ngả... Chưa đến nửa canh giờ, Mạc Tam, Mạc Tứ đi sau Mạc Vân Thiên đã bị đầy đèn lồng. Mãi đến khi hai người họ không thể bê thêm nữa, Tử La và Mạc Vân Thiên mới dừng lại, không phải cứ thấy cái hoa đăng nào đẹp là chơi đố đèn nữa.