Lúc đoàn người của Tử La đi qua Châu Ngọc Lầu, thấy bên ngoài có ghi: người đoán được câu đố đèn khó nhất đêm nay vào tiệm mua đồ sẽ được giảm giá còn sáu tám phần trăm, Tử La không nhấc chân rời đi nối.
Châu Ngọc Lầu này hiếm khi khuyến mại, ưu đãi còn sáu tám phần trăm là việc chưa bao giờ có.
Nếu mua nhiều đồ thì tiết kiệm được không ít tiền.
Nghĩ đến của hồi môn của Tử Vi còn cần rất nhiều đồ trang sức, lại nghĩ đến các loại trang sức vàng bạc tinh2mỹ vô cùng của Châu Ngọc Lầu, Tử La càng mất bình tĩnh. Mạc Vân Thiên thấy Tử La như vậy, sao không hiểu năng nghĩ gì. Vì thế hắn bước lên chơi đổ đèn.
Mạc Vân Thiên đẹp trai mười phần đoán trúng câu đố đèn nhà người ta treo nửa buổi không ai đoán được, Tử La cười không thấy tổ quốc.
Vì thế, cả đoàn lại bước vào Châu Ngọc Lầu. Chưởng quỹ ngồi bên trong thấy đoàn người của Tử La ăn mặc không giống người không có tiền, thế nên cười đón vô cùng nhiệt tình. Chờ tới8lúc hắn ta nhìn thấy Dung Phong - chủ nhân mới đi phía sau, thái độ càng thêm nồng nhiệt. Nếu không phải vì Dung Phong làm dấu tay cho hắn, chưởng quỹ có khi còn phe phẩy đuôi lên lấy lòng chủ nhân mới. Phải biết cơ hội thể hiện trước mặt chủ nhân đầu có nhiều đâu.
“Các vị khách quan, mời vào bên trong, mời vào bên trong.”
Mấy huynh muội Tử La lượn trong Châu Ngọc Lầu một vòng đã mua không ít đồ. Chỉ riêng Tử La và Tử Đào đã chọn cho Tử Vi mười mấy gần6hai mươi món trang sức. Nếu Tử Vi đứng cạnh mà không liều mạng ngăn lại thì hai nàng còn chưa dừng tay.
Tỷ muội Tử La còn mua cho Tử Thụ, Tử Hiên mấy chuỗi vòng tay. Đến cả Lưu Hoành với Thiết Đản cũng được quan tâm, mua cho mỗi người một cái giống vậy. Thậm chí còn mua cho Tiếu Ngưu con trai của Đào Hoa tỷ một cái vòng cổ.
Tử La thấy mọi người đều chọn xong, lúc này mới thoả mãn chuẩn bị tính tiền.
Mạc Vân Thiên thấy ai Tử La cũng mua đồ cho, chỉ có3bản thân nàng thì lại không mua món nào, nên hắn muốn chọn vài món cho nàng. Thật ra, không cần Mạc Vân Thiên nói, đám Tử Thụ cũng sẽ kêu Tử La đi chọn chút đồ trang sức. Nhưng Mạc Vân Thiên đã nói trước mặt bọn họ, bọn họ cũng đành ngậm miệng, không còn đất dụng võ“. Lúc này đến Tử Hiên cũng để ý rằng Mạc Vân Thiên rất để ý đến Tử La.
“A La không hiểu về trang sức lắm. Hay là Tần đại ca chọn cho A La một cái đi.” Tử La nhìn một5đống trang sức chất đầy tủ, để nàng mua đồ cho người khác còn được, tự mua cho mình thì nói thật, chính bản thân nàng cũng không biết mình thiếu cái gì.
“Vòng cổ này được không?” Mạc Vân Thiên chỉ vào một chuỗi vòng cổ trân châu to bằng ngón cái hỏi. “Công tử thật có mắt nhìn đồ! Chuỗi vòng cổ trân châu này không giống vòng cổ trân châu bình thường đâu. Chủ nhân mới nhà chúng ta mới có một mẻ trân châu thượng phẩm, số lượng có hạn. Cửa hàng chúng ta chỉ được phân một chuỗi này thôi. Đến cửa hàng trên trán với mấy cửa hàng ở một số huyện thành nhỏ không có đâu.” Chưởng quỹ nói xong kêu tiểu nhị lấy vòng cổ ra cho Tử La xem.
“Công tử và vị tiểu cô nương này xem thử đi, tất cả viên trân châu đều tròn trịa, màu sắc hiếm có. Tuy chưa đến độ giá trị liên thành nhưng cũng là món khó mà mua được. Chuỗi vòng cổ này do Châu Ngọc Lầu chúng ta muốn tuyên truyền và quảng bá tới khách hàng nhân dịp Nguyên Tiêu nên mới lấy ra bán.” “Còn nữa, vòng cổ trân châu này rất xứng với khuyên tai trân châu và dây cột tóc trân châu của vị tiểu cô nương này. Càng khiến tiểu cô nương thêm trắng trẻo, thoạt nhìn vừa hoa lệ nhưng vẫn giản dị.” Chưởng quỹ nói. Mạc Vân Thiên thấy tuy chưởng quỹ nói hơi khoa trương, nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta rất tinh mắt. Sở dĩ hắn muốn mua chuỗi vòng cổ này cho Tử La cũng vì thế.
“Này chưởng quỹ, vòng cổ này bao tiền?” Tử Đào là người yêu cái đẹp nhất trong ba tỷ muội, cũng cảm thấy vòng cổ trân châu rất hợp với Tử La liền hỏi.
Chưởng quỹ nghe vậy thầm nghĩ, có cửa rồi!
“Vòng cổ này sáu nghìn lượng bạc.” Chưởng quỹ vừa nói ra, Tử La hít hà một hơi. Không ngờ tận sáu ngàn lượng bạc!!!
Cái giá này ở hiện đại là sáu trăm vạn rồi. Lấy sáu trăm vạn mua một chuỗi vòng cổ, má ơi, đắt quá đi. Chỗ trang sức mà tỷ muội Tử Vi mua Làm của hồi môn và những trang sức bình thường ba tỷ muội mua phần lớn cũng chỉ từ mấy chục lượng bạc đến trăm lượng bạc thôi. Mà chuỗi vòng cổ này lại sáu ngàn lượng bạc, số tiền ấy phải mua được vài lần trang sức ấy chứ.
Vì thế, Tử La thả vòng cổ xuống, nói: “Tần đại ca, hay là chúng ta không mua nữa.”
“Sao thế, không đẹp à?” Mạc Vân Thiên hỏi.
“Không phải không đẹp, mà nó không thích hợp với A La. A La còn nhỏ, không cần đeo trang sức quý giá như vậy.”
“A La, hay cứ mua đi, tỷ thấy muội đeo xinh lắm. Mà muội quên sao A La, hôm nay chúng ta được giảm giá còn sáu tám phần trăm đó. Sáu ngàn lượng bạc giảm giá xong còn bốn ngàn không trăm tám mươi lượng thôi. Tỷ thấy vòng cổ này đây đấy, mà nhà mình cũng đủ tiền mà.” Tử Đào nói. Chưởng quỹ nghe vậy thầm nghĩ, những người này đoán đúng được câu đổ đèn khó nhất à, sao không ai nói cho ông hay. Nếu biết thì ông đã chẳng giới thiệu chuỗi vòng cổ này rồi.
Chưởng quỹ vẫn có chút cầu may trong lòng, nhìn sang quả nhiên thấy Mạc Tứ đang cầm trong tay chiếc đèn khó nhất của cửa hàng bọn họ. Đều tại ông khi nãy nhìn thấy chủ nhân nên hưng phấn quá mức, chỉ muốn biểu hiện bản thân nên không để ý đèn hoa đăng trong tay Mạc Tam. Nhưng ai nói cho ông đi, người này cầm cả đống đèn hoa đăng trong tay, làm sao ông nhìn thấy đèn hoa đăng của cửa hàng ông được.
Uổng công ông đợi trích phần trăm hoa hồng, giờ giảm giá thì hoa hồng của ông còn được bao nhiêu chứ! Nhưng mà chưởng quỹ cũng không thấy nét mặt chủ nhân nhà mình có tí bực mình nào, ông thầm nghĩ may mắn. Xem ra quan hệ giữa chủ nhân và những người này rất thân thiết, dù vòng này bạn có hơi rẻ, nhưng ông vẫn có chút chút hoa hồng. Quan trọng nhất là đêm nay ông được lộ mặt trước chủ nhân, đây chính là cơ hội dùng tiền cũng không mua được. Nghĩ thông suốt điểm này, nụ cười trên mặt chưởng quỹ càng thêm xán lạn: “Vị cô nương này nói đúng lắm, giá đó không tìm thấy ở nhà thứ hai đâu.”
Tử Thụ và Tử Vi đứng một bên cũng đồng ý để Tử La mua. Trong mắt họ, tiểu muội nhà mình đáng giá với những gì tốt nhất, nếu các nàng đã đủ tiền, chắc chắn phải cho Tử La thứ tốt nhất.
“Được, vậy A La sẽ mua nó. Nhưng đại ca, đại tỷ cứ dùng tiền tiêu vặt của A La là được.” Tử La cũng cảm thấy cái giá này ổn, hơn nữa nàng cũng thích chiếc vòng cổ này.
“A La yên tâm đi, bạc trong nhà đủ mà, không cần tiền tiêu vặt của muội đâu. A La cứ giữ tiền tiêu vặt của mình đi.” Tử Thụ nói.
Lúc này, Mạc Vân Thiên liếc Mạc Tam bên cạnh ý bảo hắn trả tiền.
Mạc Tam vội nói: “Chưởng quỹ, tất cả chỗ này bao nhiêu bạc?”
Chưởng quỹ cầm bàn tính gảy lạch cạch, nhanh chóng tính toán: “Tổng cộng là sáu ngàn lẻ bốn lượng bạc. Bốn lượng bạc lẻ này ta bớt luôn cho quý khách, đưa sáu ngàn lượng là được rồi.” Tử La nghe xong liền vui vẻ, đồ đêm nay huynh muội nàng mua đã trị giá hơn ba ngàn lượng bạc rồi. Chỉ riêng những món trang sức hai tỷ muội nàng chọn cho Tử Vi đã trị giá hơn hai ngàn lượng bạc.
Giờ cả vòng cổ trân châu và những món trang sức khác cộng vào mới bằng giá gốc của chiếc vòng cổ. Hì hì, lần này các nàng có lời rồi, nhà nàng mua nhiều trang sức cho Tử Vi như thế cũng có chút hiểu biết về giá cả đồ trang sức. Cái giá này ngày thường chắc chắn không bao giờ có.
Tử Thụ nghe chưởng quỹ báo giá đang định nói về cửa hàng lấy ngân phiếu, ai ngờ lúc này Mạc Tam đã lấy ngân phiếu ra trả tiền. “Tần đại ca, sao có thể để huynh tốn tiền được. Tiền này cứ để đệ trả, để đệ đi lấy ngân phiếu...” nhưng Tử Thụ còn chưa nói hết, Mạc Tứ đã thanh toán xong rồi.
“Cái này... Tần đại ca, vậy không ổn đâu.” Tử Thụ nói. “Đây là quà năm mới ta mua cho A La, mọi người đừng khách khí.” Mạc Vân Thiên nói. Lúc này, chưởng quỹ đã gói xong đống trang sức nha Tử La mua. Ông còn kêu tiểu nhị đi lấy tráp gỗ tốt nhất trong tiệm bọn họ tới đựng vòng cổ trân châu của Tử La. Thấy mọi việc xong xuôi, Tử Thụ cũng không muốn dây dưa ở đây. Cậu thầm nghĩ lúc nào phải trả lại tiền cho Mạc Vân Thiên.
Có cùng suy nghĩ với Tử Thụ còn có Lưu Hoành. Hắn cũng cảm thấy để mấy tỷ muội Tử La thiếu nợ nhân tình của Mạc Vân Thiên như thế không ổn lắm, thầm tính bao giờ về sẽ lấy chút ngân phiếu đưa cho Tử Thụ để cậu trả cho Mạc Vân Thiên.
“A La, giờ muội có đeo vòng cổ luôn không, tỷ muốn nhìn.” Tử Đào có vẻ gấp gáp. Tử Đào vừa nói xong, Mạc Vân Thiên đã cầm vòng cổ trên quầy đeo cho Tử La. Tử La ngại không cự tuyệt, đành phối hợp với Mạc Vân Thiên để hắn đeo cho mình.
Vừa vặn, Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt cũng bước vào cửa hàng. Phía sau còn có rất nhiều nha hoàn và gã sai vặt.
Nhìn tư thế phô trương như vậy chắc chắn là kẻ có tiền.
Chưởng quỹ thấy vậy vô cùng vui vẻ, bạc lại tới nữa rồi. Ông đang định nhiệt tình bước lên đón khách, đột nhiên Dung Phong khụ khụ hai tiếng. Người được làm chưởng quỹ của Châu Ngọc Lầu, ai chẳng là người thông minh. Chưởng quỹ hiểu ngay có lẽ người vừa tới có khúc mắc với chủ nhân nhà mình. Nhiệt tình trên mặt chưởng quỹ lập tức bớt đi, tiếp tục gói ghém trang sức cho huynh muội Tử La.
Tử La và Thân Diệc Phàm đều không để ý tới ám hiệu giữa Dung Phong và chưởng quỹ. Căn bản là bọn họ không biết Dung Phong quen vị chưởng quỹ này. Mà chưởng quỹ làm rất kín đáo, Tử La và Thân Diệc Phàm đều chú ý đối phương, hơi đâu mà để ý những cái đó.
“Tử Thụ, A La, mọi người cũng ở đây à. Lâu lắm không gặp, chúc các đệ năm mới vui vẻ.” Thân Diệc Phàm nhiệt tình chắp tay chào hỏi huynh muội Tử La.
Huynh muội Tử La thấy Thân Diệc Phàm nhiệt tình như vậy, đương nhiên cũng lễ phép nhiệt tình hàn huyện với Thân Diệc Phàm.
“A La hôm nay trang điểm xinh quá, mới mấy tháng không gặp, muội lại cao lên rồi.” Thân Diệc Phàm thấy Tử La mặc váy áo đỏ hồng, trên đầu cột dây cột tóc trân châu, bên tai còn có hai dải lụa hồng rủ xuống, hài hoà với khuyên tai trân châu trên lỗ tai và sợi vòng cổ trân châu. Dưới sự phụ trợ của bộ váy đỏ hồng, nhất thời Thân Diệc Phàm cảm thấy Tử La đẹp tới nỗi không thật.
Tử La mặc quần áo đỏ từ trên xuống dưới, bình thường sẽ rất chói mắt. Nhưng hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, màu đỏ của nàng và màu đỏ của không gian xung quanh không chói mắt chút nào, còn khiến người khác cảm thấy vui vẻ, ai nhìn vào cũng hân hoan.
“Thân đại ca cũng ngày càng đẹp trai!” Tử La cũng khen lại. Lời khen này nếu do một đại cô nương thốt ra có lẽ sẽ hơi thô lỗ, nhưng Tử La chỉ là con nhóc con. Nàng nói như vậy không cần kiêng kỵ gì cả, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy tiểu nha đầu này nghịch ngợm đáng yêu.
“Ha ha ha... A La vẫn ngọt miệng lắm! Lại đây, muội chọn món trang sức mình thích đi, Thân đại ca trả tiền, coi như quà mừng năm mới cho muội. Cả Tử Thụ và mọi người nữa, mỗi người chọn một cái đi.” Thân Diệc Phàm nói.
Giây phút Mạc Vân Thiên nhìn thấy Thân Diệc Phàm đã biết hắn chính là Thân Diệc Phàm hay qua lại thân thiết với huynh muội Tử La trong lời Dung Phong và Mạc Nam. Nghĩ đến lời Mạc Nam và Dung Phong nói, bé con này có quan hệ khá tốt với Thân Diệc Phàm, Mạc Vân Thiên không khỏi nhíu mày.
Giờ nhìn hai người Tử La và Thân Diệc Phàm thân thiết như thế, đôi mày Mạc Vân Thiên nhíu lại càng sâu.