Đột nhiên Thần Diệc Phàm cảm thấy có một ánh mắt sắc bén liếc về phía mình, nhưng lúc hắn cẩn thận quan sát lại thì không thấy đâu nữa nên cho rằng mình bị ảo giác.
“Thân đại ca không cần tốn tiền đầu, bọn đệ mua đủ rồi.” Tử Thụ nói.
Thấy Tử Thụ từ chối ý tốt2của Thần Diệc Phàm, lúc này Mạc Vân Thiên mới cảm thấy lòng mình thoải mái đôi chút.
Dung Phong thấy Mạc Vân Thiên như vậy, vội chuyên đề tài: “A La, Tiểu Lục, không phải các muội muốn xem múa rồng à. Bây giờ chắc đoàn múa rồng tới đường Nam rồi đó, chúng ta đi xem đi.”
Quả8nhiên Tiểu Lục nghe vậy liền hớn hở: “Đúng đó, Đại ca, chúng ta đi xem múa rồng đi không lát nữa họ đi mất.”
“Thân đại ca, bọn đệ muốn đi xem múa rồng, trước xin lỗi huynh vì không đón tiếp được.” Tử Thụ thấy cả Tử La lẫn Tiểu Lục, Thiết Trụ đều nóng lòng muốn6xem, đành cáo từ Thân Diệc Phàm.
“Không có gì, lúc chúng ta tới có nghe nói đoàn múa rồng vừa mới xuất phát, hẳn phải mất hai khắc nữa mới tới đường Nam. Khéo thay ta với Nguyệt Nhi lát nữa cũng muốn đi xem múa rồng, hay mọi người chờ bọn ta một lúc rồi cùng đi3nhé?“.
Tuy rằng Tô Sở Nguyệt không thích Thân Diệc Phàm đi chung với mấy huynh muội Tử La, nhưng đã tới nơi này, nếu nàng không mở miệng mời mấy huynh muội Tử La thì có vẻ quá nhỏ nhen rồi. Vì thế Tô Sở Nguyệt cũng mời huynh muội Tử La đi cùng mình. Huynh muội Tử5La đương nhiên nể mặt không từ chối, vì thế cũng đồng ý.
Sắc mặt Mạc Vân Thiên thoạt nhìn không có gì thay đổi, nhưng người quen hắn lâu như Dung Phong với Mạc Tam, Mạc Tứ thì đã cảm nhận được khí lạnh phát ra từ người Mạc Vân Thiên.
Nhất thời, cả bọn Dung Phong có chút kinh hồn táng đảm. Thân Diệc Phàm mua cho Tổ Sở Nguyệt một bộ diêu hoa vàng nạm ngọc xong liền đi cùng huynh muội Tử La về phía đường Nam.
Trên đường đi Mạc Vân Thiên vẫn luôn nắm chặt tay Tử La, Tử La cũng không có cơ hội nói gì với Thân Diệc Phàm nữa. Mà Tử Hiên với Thân Diệc Phàm tán gẫu về chuyện buôn bán vui vẻ. Trong quá khứ lúc Thân Diệc Phàm tới nhà Tử La, Tử La sẽ chạy quanh hắn hỏi liên tục về chuyện buôn bán giữa hai nhà cùng tình hình buôn bán một số món đồ chơi bọn họ hợp tác, không thì cũng hỏi hắn một số điều lý thú bên ngoài. Nhưng lần này Tử La lại không tới hỏi hắn, Thân Diệc Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ. Nhìn qua, hóa ra Tử La đang đứng cạnh Mạc Vân Thiên, hưng phần thảo luận gì đó với hắn.
Nụ cười vui vẻ của Tử La dưới ánh đèn xung quanh đẹp động lòng người, Mạc Vân Thiên vốn như người bằng nhưng lúc này cũng nhìn Tử La nở nụ cười đầy chiều chuộng yêu thương. Tuy nụ cười của Mạc Vân Thiên biến mất rất nhanh, nhưng Thân Diệc Phàm nghĩ bản thân hắn không nhìn nhầm.
Nhất thời Thân Diệc Phàm cảm thấy có chút mất mát, nhưng hắn cũng không rõ loại cảm xúc ấy đến từ đầu.
Thân Diệc Phàm bị sự đa sầu đa cảm ngẫu nhiên của mình làm cho dở khóc dở cười. Chuyện không nghĩ ra, cứ ném ra sau đầu thôi, Thân Diệc Phàm tiếp tục thảo luận với Tử Hiên. Đoàn người của Tử La toàn nam nữ trẻ tuổi, trừ hai đứa nhóc như Tử La với Tiểu Lục, những người còn lại có thể nói là tuấn nam mỹ nữ. Nhất thời có rất nhiều người trên đường quay lại nhìn bọn họ. Mà trong số bọn họ, về nam nhân thì Mạc Vân Thiên, Thân Diệc Phàm và Tử Thụ có dung mạo xuất chúng nhất. Thế là quãng đường này bọn họ thu được vô số cái “đưa mắt” của các thiếu nữ, thậm chí còn có người cố ý đến gần bọn họ, làm mấy tỷ muội Tử La cười bò.
Đương nhiên các cô nương trong đoàn Tử La cũng bị các nam nhân để ý. Tử La và Tử Đào thì thôi, hai người còn nhỏ, nhưng Tử Vi và Tổ Sở Nguyệt thì khác.
Đặc biệt là Tô Sở Nguyệt, người vừa xinh đẹp, y phục còn bất phàm, bộ diều vàng nạm ngọc hoa lệ nàng ta đeo trên đầu vừa được Thân Diệc Phàm mua khi nãy càng làm bật lên vẻ cao quý nhã nhặn. Một thân phục sức này dù ở huyện Thanh Dương cũng coi như xuất sắc, vì thế ánh mắt ái mộ đáp trên người Tô Sở Nguyệt nhiều vô số.
Mà vẻ xấu hổ của Tô Sở Nguyệt dưới những ánh nhìn càng đẹp không bút nào tả xiết, suýt nữa thì khiến một số nam tử nhìn theo muốn lọt tròng. Tử Vi tuy rằng cũng nhận được vài ánh mắt càn rỡ, nhưng bên cạnh nàng có Lưu Hoành lúc nào cũng toát lên địch ý. Người ta vừa thấy đã biết Tử Vi là danh hoa có chủ, thế nên đều quay sang nhìn Tô Sở Nguyệt. Dân phong Đại Tề xem như khá cởi mở, huống chi Tết Nguyên Tiêu cũng coi như là lễ Tình Nhân. Thế nên những người này nhìn vậy cũng không đến nỗi khác người. Nhưng thực ra trên phương diện này cũng có kẻ manh động, tỷ như nam tử bộ dáng thư sinh vừa nhảy ra chặn đoàn người Tử La lại.
Thư sinh kia phe phẩy quạt theo một cách tự cho là phong lưu phóng khoáng, đi tới trước mặt Tô Sở Nguyệt, nói: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.* Xin hỏi cô nương tên họ là chi, có thể đi cùng tiểu sinh đêm hội Nguyên Tiêu này không?”
*Bốn câu đầu trong bài thơ “quan thư” trong Kinh Thi Dịch nghĩa: Chim Thư cưu cất tiếng kêu quan quan (2) ở trên cồn bãi sông.
Như người con gái hiền thục dịu dàng Sánh đẹp đôi cùng người quân tử.
Đoạn đầu cũng không có gì, nhưng về sau có hơi quá đáng. Vừa mở miệng đã mời con nhà người ta đi hội gì đó, nghe sao cũng thấy sai sai.
Quả nhiên, Tô Sở Nguyệt bị dọa rồi, nước mắt rơi như hoa lê trong mưa, nép ra sau Thân Diệc Phàm, mếu máo xin giúp đỡ: “Biểu ca...”
Thân Diệc Phàm cũng không thích nam tử này, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt. Thấy người đó còn dâm đãng ngó Tô Sở Nguyệt đứng sau hắn, sắc mặt Thân Diệc Phàm càng khó coi. Thầm mắng một câu lưu manh giả danh tri thức, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí: “Vị huynh đài này xin tránh đường, chúng ta muốn đi qua.”
Thân Diệc Phàm không nói gì, nhưng ngữ khí rất nghiêm túc. Nam tử kia thấy Tô Sở Nguyệt gọi Thân Diệc Phàm là biểu ca, biết quan hệ giữa hai người, lại thấy Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt ăn mặc không giống nhà bình thường. Hắn biết Tô Sở Nguyệt không phải con mồi đêm nay của mình nên không dây dưa nữa, xoay người tránh đường cho đoàn Tử La đi. Nam tử kia đi rồi, nhưng nước mắt Tô Sở Nguyệt vẫn rơi. Thân Diệc Phàm thấy vậy biết nàng bị dọa sợ. Người do hắn mang đi chơi, bây giờ bị bắt nạt, hắn bụng làm dạ chịu. Vì thế Thân Diệc Phàm rất áy náy với Tô Sở Nguyệt.
Nhất thời, Thân Diệc Phàm đi bên cạnh Tô Sở Nguyệt, hỏi han ân cần, rất là cẩn thận.
Mà huynh muội Tử La cũng hiểu tâm trạng của Tô Sở Nguyệt, cũng không thúc giục bọn họ đi nhanh mà chậm rãi đi cùng bọn họ. Dù sao vẫn là thiếu nữ, Tô Sở Nguyệt nhanh chóng bị Thân Diệc Phàm chọc cho bật cười. Đoàn người Tử La tiếp tục bước về phía trước.
Lúc bọn họ tới đường Nam, đoàn múa rồng đã tới.
Mấy huynh muội Tử La chạy nhanh về phía trước.
Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng pháo hoa xa gần từ các cửa hàng phát ra, sao trời lộng lẫy như chưa từng có bao giờ. Hai bên đường phố treo đủ loại hoa đăng, sáng như ban ngày. Mà trên đường, đội múa rồng mặc đồng phục nghe tiếng người xung quanh hoan hô, càng múa rồng thêm mạnh mẽ. Tử La đặt mình trong không khí ấy, ngước mắt nhìn cảnh tượng náo nhiệt, bên tại còn có những tiếng ồn ào. Nàng thấy bản thân mình cũng bị không khí này cuốn theo rồi, trong đầu đột nhiên này đến một bài từ.
“Gió đông thổi ngàn hoa nở, Rụng như mưa sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phượng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá mua vui.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Rộn ràng tiếng nói, thoảng hương đưa.
Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt,
Bỗng quay đầu lại,
Người đứng đó
Nơi ngọn đèn lụi tắt.”* *Bài thơ Thanh Ngọc Án tả cảnh hội hoa đăng Tết Nguyên Tiêu. Nửa đầu tả cảnh: những đèn treo được ví như ngàn cây hoa nở, bay lên trời rồi rụng xuống như sao, những đèn hình cá rồng bay múa. Nửa sau tả người: mũi hình con ngài (náo nga nhi), tuyết liễu là những thứ trang sức của phụ nữ thường mang trong tiết Nguyên Tiêu. Trong khoảnh khắc, Tử La có chút thất thần. Không khí nơi đây khiến Tử La không khó để cảm nhận cảnh đẹp phía trước, nhưng về sau: “Bỗng quay đầu lại, người đứng đó nơi ngọn đèn lụi tắt“. Tử La không thể đồng cảm với bản thân được, vì bất kể là ở hiện đại hay lúc này, nàng không có ai có thể khiến mình quay đầu cả. Dù là bây giờ nhìn thấy Thân Diệc Phàm giống tiền bối năm đó nàng từng thích cũng không có cảm giác động lòng. Lúc này Tử La không khỏi tin cách nói của mấy cô bạn tốt ngày xưa, EQ của nàng tiệm cận 0. Xem ra đợi được nàng yêu đương gì đó, khả năng không cao. Sao lại nghĩ đến mấy chuyện này nhỉ, Tử La lắc đầu ném suy nghĩ ra sau đầu. Thân thể hiện tại của nàng tuổi tác còn nhỏ, chẳng qua chỉ là tiểu nha đầu mười mấy tuổi, tình cảm không phải là vấn đề nàng cần đối mặt bây giờ, giờ nàng chỉ cần hưởng thụ tình thân là được.
Đang nghĩ ngợi, chợt Tử La cảm thấy cơ thể ấm áp, hóa ra Mạc Vân Thiên choàng áo khoác hắn chuẩn bị từ trước cho Tử La lên người nàng, còn cúi người giúp nàng chỉnh lại dây áo.
“Trời có gió, muội cẩn thận.” Lời của Mạc Vân Thiên tuy có chút cộc lốc, nhưng Tử La vẫn thấy được sự quan tâm trong mắt hắn. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác ấm áp, cười nói: “Dạ!” Thân Diệc Phàm cùng mọi người xem múa rồng, trong lúc vô tình thấy được khung cảnh đó. Không ngờ lại thấy bầu không khí hài hòa ấm áp giữa Mạc Vân Thiên và Tử La.
Lúc này Tử La khoác áo choàng lông thỏ trắng như tuyết, hoà lẫn với váy áo đỏ trên người nàng. Trên mặt nàng còn có lúm đồng tiền như hoa, dưới ánh đèn xung quanh, Thân Diệc Phàm chợt cảm thấy hoảng hốt. Lại cảm nhận được ánh mắt của Thân Diệc Phàm, Mạc Vân Thiên rất không vui. Vì thế hắn cố ý ngăn tầm mắt Thân Diệc Phàm lại.
Tuy Thân Diệc Phàm cảm thấy Mạc Vân Thiên đang cố ý, nhưng hắn không nghĩ ra tại sao Mạc Vân Thiên muốn làm vậy. Vì thế Thân Diệc Phàm cảm thấy mình nghĩ nhiều, đúng lúc này Tô Sở Nguyệt kêu hắn xem pháo hoa nên Thân Diệc Phàm nhanh chóng dời tầm mắt, quên luôn chút hoài nghi nho nhỏ này. Mà Dung Phong nhìn thấy hành vi ấu trĩ của Mạc Vân Thiên, xoa xoa mũi. Nếu hắn là Tử La, chắc chắn sẽ nói vị anh họ này nhà mình bây giờ chỉ số thông minh đã bay sạch rồi. Huynh muội Tử La xem múa rồng một lúc lâu, còn đi theo đội múa rồng chạy hai con phố. Thấy đội múa rồng đi xa, thời gian cũng không còn sớm nữa, lúc này mới nuối tiếc rời đi.
“Mọi người có đói bụng không? Đằng trước có Trần Vị Lâu nhà ta mở, hay là qua đó ăn bữa khuya rồi về.” Lúc này Thân Diệc Phàm đề nghị.
Thân Diệc Phàm không nói, huynh muội Tử La còn không cảm thấy gì, vừa nói ra thì thấy cũng đói thật.
Vì thế mọi người đồng ý nhiệt tình.
Hiện giờ dù là những cửa hàng ăn vặt giống của nhà Tử La cũng kín hết chỗ, huống hồ là những đại tửu lâu. Thế nên lúc đoàn người Tử La tới, đại sảnh Trần Vị lâu đã kín người.