“Đại tỷ, Đại tỷ phu, hai người đã tới!” Tử La mở cửa viện, vừa thấy quả nhiên là hai người Tử Vi,
đã cười toe toét, sau đó Tiếu Lục cũng vọt ra. “Đại tỷ, hai người rốt cuộc cũng tới!” Tiểu Lục hưng phấn hô lên.
Tử Thụ cũng đi ra.
Tử Vi và Lưu Hoành lúc2này đều vô cùng cảm động. Từ lúc hai người gõ cửa tới giờ mới chỉ một khoảng ngắn mà huynh muội Tử La đã chạy ra tới cửa rồi, có thể thấy là bọn họ vẫn đang chờ hai người tới.
Tử Thụ thấy mọi người đứng ở cửa nói chuyện, mà bên ngoài trời lạnh,8bèn nói: “Trời lạnh, đừng đứng ở cửa nói chuyện, chúng ta đều vào nhà thôi.”
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, thế là mấy người Tử La cùng giúp Lưu Hoành và Tiểu Trúc cầm quà lại mặt vào nhà.
Lần lại mặt này là Tiểu Trúc đánh xe ngựa đưa Lưu Hoành và Tử6Vi tới. Trên xe ngựa ngoại trừ Lưu Hoành và Tử Vi, còn có đầy đủ lễ lại mặt.
Nhìn thấy lễ lại mặt này phong phú như vậy, huynh muội Tử La đều tỏ vẻ rất vừa lòng. Thực ra không phải là mấy người Tử La tham chút quà này, mà nếu lễ vật càng3phong phú càng chứng tỏ nhà chồng hài lòng với việc hôn nhân. Huynh muội Tử La đương nhiên muốn nhìn thấy nhà Lưu Hoành coi trọng Tử Vi. Thấy Lưu Hoành và Tiểu Trúc chuyển mãi không xong, Tử Vi đang muốn đi tới giúp đỡ, huynh muội Tử La liền chạy lại phụ giúp.
Vào5nhà rồi, Tử La và Tử Đào niềm nở châm trà, còn Tử Thụ và Tử Hiện đi lấy bánh ngọt.
“A La, bọn muội đừng bận rộn nữa, mau ngồi xuống đi, huynh không khát, cũng không đói.” Lưu Hoành thấy vậy nhanh chóng nói. “Ha ha không sao không sao! Nhìn thấy Đại tỷ và Đại tỷ phu bọn muội rất vui vẻ, để cho bọn muội làm chút việc cho hai người đi.” Tử La nói.
Chờ bọn Tử La bận rộn xong ngồi xuống, mọi người mới bắt đầu trò chuyện. Tử La thấy Tử Vi toàn thân mặc váy áo màu hồng phấn đầy vui vẻ, đúng là cách ăn mặc của một nàng dâu mới gả, ngồi bên cạnh Lưu Hoành có thể nói là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Cả người Tử Vi đều tản ra một loại không khí vui vẻ, còn cả vẻ thẹn thùng của nàng dâu mới gả, lại có thêm chút kiều mỵ và trưởng thành so với trước khi xuất giá.
Mấy ngày nay, huynh muội Tử La ngoại trừ nhớ mong Tử Vi thì còn lo Tử Vi gả đi rồi cuộc sống không được tốt. Tuy rằng bọn nàng vẫn rất yên tâm với Lưu Hoành, nhưng không chính tai nghe được Tử Vi sống tốt, hoặc nhìn thấy Tử Vi sống rất vui vẻ thì bọn Tử La vẫn không yên lòng.
Mà bây giờ huynh muội Tử La nhìn thấy dáng vẻ này của Tử Vi, không cần nói cũng biết Tử Vi sống rất tốt. Huống chi thỉnh thoảng còn thấy Tử Vi và Lưu Hoành mắt qua mày lại, liếc mắt đưa tình, đám Tử La lại càng xác định được Tử Vi rất hạnh phúc.
Chẳng mấy mà đã đến giờ cơm trưa, mấy người Tử La nhiều người, hơn nữa Lưu Hoành cũng mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn từ Lưu Hương Lầu đến, cho nên huynh muội Tử La đã nhanh chóng chuẩn bị xong một bữa trưa phong phú. Mấy người Tử La vui vui vẻ vẻ ăn xong bữa cơm trưa, tỷ muội Tử La, Tử Vi cùng trở về hậu viện ngủ trưa, còn Tử Thụ, Lưu Hoành thì ở lại tiền viện trò chuyện cùng nhau. Ba tỷ muội Tử La lại lần nữa ngủ chung một phòng. Mới vào phòng, Tử Đào đã vội vã hỏi Tử Vimấy ngày nay sống thế nào, Lưu Hoành và Lưu chưởng quỹ đối với nàng có tốt không?
“Đại tỷ phu của các muội đương nhiên đối với tỷ vô cùng tốt, ngay cả cha chồng cũng coi tỷ như nữ nhi ruột thịt vậy. Lưu gia ít người, ngoài tỷ ra cũng chỉ có cha con họ, nên tỷ cũng không phải lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu gì đó, cuộc sống rất thảnh thơi. Cho nên nha, hai tiểu đại nhân các muội cứ việc yên tâm đi.
Tử Vi vừa nói vừa lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, thêm đó còn nhẹ nhàng nhéo mũi của Tử La đang đứng cạnh chăm chú nghe.
“Thật sao? Vậy thì bọn muội an tâm rồi. Muội hay nghe người ta nói đã gả cho người cuộc sống sẽ không được tốt như khi còn làm ở nhà mẹ đẻ. Bây giờ nghe Đại tỷ nói vậy, bọn muội cũng coi như an tâm rồi.” Tử Đào nói.
“Đúng thế, nhà Đại tỷ phu ít người, cuộc sống của Đại tỷ cũng thảnh thơi hơn, A La cũng yên tâm.” Tử La cũng nói.
Sau đó Tử Đào lại nói với Tử Vi chuyện Tử La rất có thiên phú với nữ công, Tử La vừa nghe thiếu chút nữa đã muốn bỏ chạy! Quả nhiên Tử Vi nghe xong liền nhìn Tử La với ánh mắt vô cùng thiết tha, khiến Tử La đều cảm thấy đứng ngồi không yên.
“A La giỏi quá, không ngờ muội lại có thiên phú về nữ công như vậy. Nhớ lại năm đó tỷ học thêu thùa may vá với mẹ, để làm được như muội cũng phải mất vài ngày đó, không ngờ A La chỉ mất một ngày đã làm được. Lại nói muội còn giỏi hơn tỷ và Tử Đào nữa đó! A La ngoan, muội ngoan ngoãn ở nhà học nữ công cùng Tử Đào nhé, có gì không hiểu thì cứ lên trên trấn tìm tỷ.”
Tử Vi cầm mẫu thêu của Tử La nhìn đi nhìn lại, càng nhìn càng thấy kích động. Tử La: “...”
Do lại mặt không thể ở lại nhà mẹ đẻ qua đêm, cho nên huynh muội Tử La lại đi nấu cơm chiều. Ăn cơm xong thời gian vẫn còn sớm, cũng không phải gấp gáp trở về trên trấn, thế là mọi người ngồi trong đại sảnh nói chuyện. Chợt Lưu Hoành lấy ra một tờ khế ước đưa cho Tử Thụ nói: “Tử Thụ, khế ước này các đệ cầm lại đi.”
Tử Thụ cầm tờ khế ước, hóa ra là khế ước hơn tám trăm mẫu ruộng mà năm ngoái bọn họ mua. Lần này Tử Vi xuất giá, huynh muội Tử La chuẩn bị cho Tử Vi sáu mươi sáu tương đồ cưới. Chỉ riêng đồ trang sức đã chiếm sáu rương. Trong đó ngoài đồ trang sức do chính huynh muội Tử La đặt mua thì còn có không ít trang sức do mọi người tặng. Mà trang sức do mọi người tặng đã xếp đầy hairương rồi. Trong đó quý trọng nhất phải kể tới trang sức mà Dung Phong và Mạc Vân Thiên phải người đưa tới. Dung Phong tặng một bộ trang sức ngọc khảm vàng, Mạc Vân Thiên tặng một bộ trang sức làm từ ngọc thượng đẳng. Chỉ hai bộ trang sức này đã giá trị hơn vạn lượng bạc.
Mà những người khác, giống như Thận Diệc Phàm, Dung Ngũ thúc qua lại thân thiết với huynh muội Tử La cũng tặng tới trang sức vô cùng tốt. Ngoài ra còn có Vụ huyện lệnh, Lương tri phủ, và một vài gia đình giàu có, địa chủ ở trấn trên và phụ cận Cổ Thủy trấn cũng tặng trang sức.
Trừ những đồ trang sức đó thì hơn nửa năm qua Tử Thụ và Tử Hiên cũng sưu tầm cho Tử Vi không ít đồ cổ tranh chữ, xếp đầy ba rương.
Do nhà Tử La gia sản tích lũy có hạn, trong nhà cũng không có lưu lại đồ cổ tranh chữ linh tinh gì, mấy thứ này đều là huynh muội Tử La sau này mới đi đặt mua nên đồ cổ tranh chữ cũng không phải là vô cùng trân quý, nhưng mấy thứ này đối với gia đình bình thường mà nói vẫn là khó có được.
Tiếp đó, đám Tử La còn đặt mua cho Tử Vi không ít các loại lăng la tơ lụa, các loại vải vóc tốt nhất, còn cả chăn đệm trải giường, quần áo bốn mùa, mấy thứ này ước chừng cũng hơn hai mươi rương. Ngoài mấy thứ đó thì đồ gỗ như các loại chậu rửa mặt, thùng tắm, hộp đựng trang sức, bình phong, giường lớn các kiểu, còn cả các loại gia cụ này nọ thêm vào cũng tới hơn mười rương.
Ngoài ra huynh muội Tử La đưa hết tiền sính lễ Lưu Hoành đưa tới cho Tử Vi mang qua bên đó, còn để thêm cho Tử Vi chín ngàn chín trăm chín mươi chín lượng bạc áp đáy hòm. Huynh muội Tử La còn dùng hai cửa hàng trên trấn và hai cái thôn trang làm của hồi môn cho Tử Vi.
Hai cái thôn trang này trước mắt cũng là hai thôn trang duy nhất của nhà Tử La, nhưng huynh muội Tử La sợ của hồi môn quá nặng sẽ làm Lưu chưởng quỹ và Lưu Hoành có áp lực, hoặc là sẽ có người nói Lưu Hoành dựa vào gia đình nhà gái nọ kia, nên huynh muội Tử La cũng không liệt kê thôn trong hơn một ngàn mẫu mà năm trước huynh muội nàng mua từ trên tay Lương Thần ở Thẩm gia thôn bên cạnh vào danh sách của hồi môn.
Thậm chí huynh muội Tử La cũng chưa nói việc này với Tử Vi, chỉ trộm đặt khế ước của hai cửa hàng và thôn trang vào số đồ hồi môn của nàng thôi
Mặc dù thể đồ cưới của Tử Vi bên ngoài thấy cũng đã vô cùng phong phú. Đồ cưới này ở Cổ Thủy trấn bọn nàng mặc dù chưa phải sang trọng nhất, nhưng cũng đã là cực kỳ phong phú. Vậy nên trên đường đưa dâu có không ít người tròn mắt nhìn theo đồ cưới của Tử Vi.
Trong những đồ cưới mà đám Tử La chuẩn bị cho Tử Vi, trừ đồ trang sức, đồ cổ tranh chữ và bạc áp đáy hòm ra thì hai cửa hàng trên trên trần và hai thôn trang là đáng giá nhất.
Mà trong đó nặng tiền nhất là thôn trang gần một ngàn mẫu giá hơn vạn lượng bạc kia. Sau hôn lễ, Tử Vi và Lưu Hoành kiểm kê đồ cưới, lúc Tử Vi mở rương ra nhìn thấy khế ước thôn trang này, hơn nữa trên đó cũng đã đổi thành tên của Tử Vi, Tử Vi và Lưu Hoành đều chấn động. Hai người cũng rất nhanh đã hiểu được tâm ý của huynh muội Tử La. Hai người đều cảm thấy thôn trang này không thể nhận. Thế nên hôm nay lại mặt, Lưu Hoành liền cầm khế ước ra trả lại cho Tử Thụ.
“Đại tỷ, Đại tỷ phu, đây là đồ cưới cho Đại tỷ mà bọn đệ đã bàn bạc với nhau, sao có thể nhận lại được chứ. Hai người giữ lấy đi ạ.” Tử Thụ đẩy khế ước trở lại. “Huynh và Tử Vi đều hiểu ý tốt của các đệ, nhưng mà thôn trang này thật sự là...” “Đại tỷ phu, huynh không cần nói nhiều đâu ạ, đây là đồ cưới mà bọn đệ cho Đại tỷ, không thể nhận lại.” Tử Thụ ngắt lời Lưu Hoành.
Lưu Hoành thấy thái độ Tử Thụ kiên quyết như vậy, cũng không biết phải nói gì.
“Tử Thụ, trong nhà sau này còn rất nhiều chuyện cần đến bạc, không thể đưa hết vốn liếng trong nhà cho tỷ được!” Tử Vi nói.
“Ha ha, Đại tỷ nói cái gì vậy, nhà chúng ta không phải vẫn còn vài cửa hàng và xưởng gia cụ đang buôn bán tốt sao, sao lại không có của cái gì. Hơn nữa bạc này không phải chúng ta còn có thể kiếm sao. Vả lại thôn trang này bọn muội cũng đã chuyển sang tên tỷ rồi, cứ sửa đến sửa đi cũng rất phiền phức, nha môn trấn không chừng còn cảm thấy chúng ta sửa đến sửa đi là muốn đùa giỡn bọn họ cho vui đó.” Tử La thấy vậy nói.
Cuối cùng Tử Vi cùng Lưu Hoành thấy thái độ của huynh muội Tử La kiên quyết như vậy, liền biết bọn họ sẽ không nhận lại thôn trang, hai người đành phải cầm lấy, trong lòng cũng cảm động vô cùng.
Trước khi Tử Vi và Lưu Hoành đi, Tử Vi còn cố ý để lại mẫu thêu cho Tử La, nói là thêu xong thì mang đến cho nàng xem. Mà bản thân Tử La thì thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, thầm than không biết phải làm sao để qua ngày đoạn tháng đây.
Thế là sau khi Tử Vi lại mặt, Tử La lại lâm vào chuỗi ngày đau khổ bị bức bách thêu thùa. Hôm sau Tiểu Lục được nghỉ, Tử Thụ hiểm khi gật đầu cho Tử La nghỉ ngơi một ngày.
Không cần phải thêu thùa, Tử La cảm thấy cả thế giới đều trở nên tươi đẹp hơn không ít!