Điền Viên Cẩm Tú

“Chúng ta còn phải mua gì nữa nhỉ? “Tử Đào hỏi.

“Đi tới chỗ lần trước mua táo đỏ và cẩu kỷ cho A La, mua thêm ít thịt heo, lương thục và cả vải bông và áo bông cho mùa đông nữa, mua một ít vải vụn để thêu khăn. Còn gì nữa nhỉ?” Tử Vi hỏi.

“Đại tỷ ơi, mình mua thêm một ít gà con được không? Giun ở nhà mình nhiều quá.” Lần trước Tử La chỉ thử nuôi giun, không ngờ lại thành công nuôi được. Bây giờ gà con trong nhà được ăn giun mỗi ngày, nó không chỉ lớn nhanh mà còn tiết kiệm rất nhiều lương thực.

“Được, mình mua thêm mấy con gà con nữa, A La và Tiểu Lục tiếp tục chăm gà nhé. Sau này gà đẻ trứng sẽ nấu cho A La và Tiểu Lục ăn.” Tử Vi cười nói.

“A La, tiểu Lục có mệt không? Đại ca và Nhị ca cõng bọn muội nhé?” Tử Thụ thấy Tử La và Tiểu Lục đã đi hơn nửa ngày trời, chắc cũng mệt rồi nên hỏi thử.

“A La không mệt, không cần cõng đâu.” Tử La vội lắc đầu.

“Tiểu Lục cũng không cần.” Tiểu Lục cũng nói.

“Ha, tiểu muội ngại hả? Nhị ca cõng cũng không cho sao?” Tử Hiên thấy Tử La đỏ mặt thì càng trêu hơn.

“Nhị ca xấu lắm.” Tử La bối rối.

“Muội có phản đối cũng vô dụng, nào, Nhị ca cõng muội.” Nói xong, Tử Hiên quay người lại cõng Tử La lên lưng. Tử Thụ cũng cõng Tiểu Lục lên.

Tử La nằm trên lưng Nhị ca đi trên đường lớn đông người tấp nập, không cần bận tâm đến thế gian ồn ào, nàng có được tình thân quý giá nhường ấy. Tử La nghĩ, nhất định phải bảo vệ ca ca, tỷ tỷ và đệ đệ khỏe mạnh, giống như họ đã bảo vệ nàng.

Sau đó họ đến hàng thịt mua hai cân thịt ba chỉ và hai cân thịt nạc, cộng thêm toàn bộ xương đầu ở đó, tổng cộng bốn mươi văn.

Họ đi qua hiệu thuốc, mua một cân táo đỏ và cẩu kỷ để bồi bổ cho Tử La, tốn ba mươi văn. Tử La nghĩ, nàng có thể trồng một số dược liệu trong không gian, nàng phát hiện tỉ lệ thời gian trong không gian so với đời thực là một trăm - một, nói cách khác, một trăm ngày trong không gian thì ngoài đời thực chỉ mới một ngày. Cũng may, không gian không ảnh hưởng đến nàng nhiều lắm, bằng không nàng cũng không dám tiến vào.

Nếu nàng có thể trồng được dược liệu, chắc chắn sẽ là loại dược liệu tốt nhất, bởi vì dược liệu cần một thời gian sinh trưởng dài ngày. Hơn nữa nàng phát hiện đồ trong không gian đều tốt hơn ở ngoài.

Thế là nàng hỏi đại phu: “Đại phu ơi, chỗ bác có trồng hạt giống dược liệu không ạ, cháu muốn một ít.”

“Cô bé à, cháu muốn dược liệu gì?” Lão đại phu còn tưởng mình nghe nhầm.

“Đúng ạ, cháu muốn học dược liệu. Chỗ bác có hạt giống cây nào ạ?”

“A La muốn học dược liệu từ bao giờ vậy?” Tử Thụ hỏi.

“Không phải muội vừa mua sách liên quan đến dược liệu đó sao. Muội có thể học mà. Vậy thì nhà mình có thể trồng được rồi.” Tử La đáp lại.

“Cô bé, không phải cứ đọc sách là được đâu.” Lão đại phu khuyên.

“Lão đại phu cho cháu được thỏa lòng đi mà. Có khi cháu thành công thì sao.” Tử La nghiêm túc nói.

“Vậy cũng tốt. Chỗ bác có một ít hạt giống linh chi và nhân sâm, không ai hỏi nên cứ cho cháu đi, xem như bác ủng hộ đại nghiệp dược liệu của cháu, nhé?” Lão đại phu thấy Tử La nghiêm túc như thế thì cũng ấn tượng với nàng. Mặc dù ông không tin Tử La có thể trồng được dược liệu gì, nhưng ông cũng thích những người xung quanh đam mê dược liệu như thế.

“Vậy sao được. Đại ca nói bọn cháu không được tham lam của người ta.” Tử La nói, lão đại phu không tin nàng có thẻ trồng được dược liệu nên mới miễn phí cho nàng. Nhưng nàng có không gian nên chắc chắn nàng sẽ trồng ra được, vậy nên cứ phải trả tiền cho ông ấy, nàng mới cảm thấy mình không chiếm lợi của người ta.

“Được, thế một trăm văn đi. Ta tin ngoài cháu ra trên trấn này không ai mua được với cái giá đó cả.”

Lấy một túi hạt giống linh chi và nhân sâm từ lão đại phu, Tử La như nhặt được bảo vật. Nàng như nhìn thấy tương lai ngập linh chi và nhân sâm trong không gian, thế là Tử La cẩn thận đặt hạt giống vào giỏ của Tử Vi.

Ra khỏi tiệm thuốc, Tử Thụ nói: “Mình đi mua vải bông nhé, sau đó mua gà và lương thực, có được không?”

“Được, vậy mình mua vải trước đi.” Tử Vi nói.

Đến tiệm vải, Tử Đào nhìn vô vàn vải vốc xinh đẹp thì không nhấc nổi chân. Tử La biết Nhị tỷ nhà mình thích cái đẹp. Giống như người bình thường lấy muối giặt một lần, nàng sẽ giặt hai lần. Người bình thường chải tóc một lần mỗi ngày, nàng phải chải hai lần. Nàng còn thường xuyên lấy vải gấm còn dư của Đại tỷ để làm hoa cài đầu, cũng như buộc tóc trên đầu nàng lúc này là do Nhị tỷ ép nàng mang, bình thường nàng sợ nhất là khi Nhị tỷ bắt nàng phải mặc gì đó. Bởi vì Nhị tỷ không dám ép Đại tỷ nên chỉ có thể dằn vặt nàng mà thôi. May mà Nhị tỷ không đến mức dằn vặt tiểu Lục.

Xem ra nàng chỉ có thể hướng dẫn Nhị tỷ để biến đam mê của nàng thành sự nghiệp.

“Mấy vị muốn mua gì?” Tiểu nhị trong tiệm hỏi.

Sau đó, Tử Vi dựa trên vóc dáng của mỗi người để mua vải bông làm áo, mấy tỷ muội đều chọn vải màu trắng, anh em Tử Thụ thì chọn vải xanh đen. Nàng còn mua hai mươi cân bông, định làm áo và chăn. Đương nhiên, nàng còn mua hết vải gấm vụn và vải lẻ thượng hạng trong tiệm.

“Đại tỷ, tỷ, Tử Đào và A La mua thêm mấy tấm nữa về làm quần áo đi. Nữ hài tử phải mặc nhiều đồ mới đẹp.” Tử Thụ nói. Cậu luôn nghĩ con trai thì khổ chút cũng được, còn con gái thì phải được sung túc.

“Đúng đó, Đại tỷ làm thêm vài bộ nữa đi. Giống như áo quần của Đào Hoa tỷ ấy.” Tử Hiên nhớ đến ánh mắt hâm mộ của Tử Đào lần trước khi nhìn thấy bộ đồ mới của Đào Hoa tỷ nên nói tiếp.

Dù Tử Đào cũng muốn có đồ mới, nhưng nàng biết hoàn cảnh nhà mình, thế nên nàng bảo: “Để Đại tỷ và A La mua đi, Tỷ mặc đồ chật của Đại tỷ là được rồi. Cũng xem như là đồ mới rồi mà.”

“Cả nhà mình đều may đồ mới đi. Kiếm tiền là để tiêu mà. Quần áo trong nhà cũng không còn mấy bộ mặc được cả.” Tử La đề nghị.

“Tiểu muội muội nói đúng đó, có câu, người phải dựa vào y phục, ngựa phải dựa vào yên. Mỗi người chọn vài bộ đi. Mặc đồ mới cũng có tinh thần hơn đó.” Tiểu nhị trong tiệm cũng thêm lời.

Tử Vi nghĩ, gần đây Tử Thụ cũng hay vào trấn, mặc đồ cũ quá cũng không tốt, giống như hôm nay giao thiệp với Lưu chưởng quỹ, ăn mặc như vậy đúng là không ổn.

“Mỗi người chọn vài bộ đồ mới nhé. Tất cả cứ chọn màu mình thích đi. Tử Thụ, Tử Hiên cũng chọn nào.” Tử Vi nói.

Với sự kiên trì của Tử Vi, cuối cùng mọi người đều có đồ mới, mặc dù tất cả chỉ là vải bông thông thường.

Ba anh em Tử Thụ, Tử Hiên đều chọn vải xanh đen. Còn chị em Tử Vi lại được Tử Hiên chọn cho màu hồng. Tử La nhìn màu đó thì khóe môi khẽ giật, bảo một người hai mươi mấy tuổi mặc màu sắc đó sao được chứ? Mặc dù bây giờ nàng chỉ mới sáu tuổi.

Sau đó họ đến tiệm lương thực, mua ba mươi cân bột thô và mười cân gạo. Xong việc cũng đã giờ Thân.

Cuối cùng, họ đi tới chỗ lần trước Trần thẩm dắt họ đi mua gà. Đúng lúc chủ tiệm định dọn quán. Chủ tiệm là một bà lão hơn năm mươi, bà không ngờ giờ này vẫn có người tới mua gà nên vội chào hỏi: “Mấy cháu muốn mua bao nhiêu con gà con?”

“A La muốn mua mấy con nào?” Tử Vi hỏi.

“Mua năm mươi con đi. Muội và Tiểu Lục cùng nuôi.”

Tử Vi suy nghĩ một lúc thấy cũng được nên nói với chủ tiệm: “Bọn cháu mua năm mươi con.”

Chủ tiện không ngờ giờ này lại có người mua nhiều vậy, bà ân cần nói: “Được, vậy các cháu chọn đi. Ở đây có hơn sáu mươi con.”

Mấy người Tử Vi không biết chọn gà con, cho nên họ chỉ chọn bừa cho đủ.

“Bà ơi một con bao nhiêu tiền ạ?” Tử Vi hỏi.

“Một con bốn văn.”

“Bọn cháu mua nhiều vậy, bà bán rẻ cho bọn cháu nha.” Tử La vội nói.

Bà chủ nghĩ nghĩ, thấy giờ trời cũng sắp tối, lại còn nhiều gà con thế này, không bằng bán hết, mai không cần đi nữa. Thê là bà nói: “Vậy đi, ở đây còn sáu mươi bảy con, các cháu thêm năm mươi văn thì bà bán hết cho, thế nào?”

Tử Vi nghĩ nuôi nhiều gà một chút cũng tốt, gà đẻ trứng có thể bán được tiền, nàng bèn đáp: “Vậy bọn cháu mua cả, nhưng mà bà cho bọn cháu hai cái lồng sắt được không, bọn cháu không có gì mang về cả.”

“Thế đưa hết cho các cháu đó. Còn lồng sắt thì trong nhà bà làm được, bà cũng không cần mang về.”

Mua gà xong, Tử La thấy bên cạnh có sạp bán dê. Nghĩ đến kiếp trước mọi người thích sữa dê như vậy, hơn nữa sữa dê lại còn giàu dinh dưỡng, thế là nàng nói với Tử Vi: “Đại tỷ, mình mua một con dê sữa được không. Muội muốn uống sữa dê.”

“A La à, sữa dê không ngon đâu, mình không mua được không? “Tử Vi khuyên bảo.

“Muội biết cách làm sao để nó đổi vị, hơn nữa nó còn dinh dưỡng hơn canh xương nữa.” Tử La nói thầm với Tử Vi.

Tử Vi biết A La là một cô bé đáng tin, hơn nữa nhiều lần A La được thần tiên gia gia chỉ bảo, vậy là nàng tin ngay: “Vậy mình hỏi giá xem.”

Mặc dù bọn Tử thụ không nghe thấy, nhưng Tử Vi đồng ý rồi họ cũng không có ý kiến gì. Thế là mấy người đi tới trước sạp hàng.

“Muốn mua dê à?” Chủ tiệm thấy mấy đứa trẻ đi tới thì tò mò hỏi.

“Vâng ạ. Đại thúc bán dê ạ?” Tử La hỏi.

“Bán, dê nhà vừa mới sinh con, cỏ không đủ nuôi nên phải bán vài con dê mẹ. Giờ nuôi bọn chúng cũng không lớn được nữa. Các cháu muốn mua à?”

“Bao nhiêu tiền một con ạ?” Tử Vi hỏi.

“Một trăm năm mươi văn. Có muốn không?”

“Bọn cháu mua một con.” Tử Vi đáp.

Thế là trên đường về nhà xuất hiện một cảnh tượng thế này: Tử Thụ gánh gà con, Tử Hiên vác lương thực, thịt heo, táo đỏ các loại cho Tử La. Tử Vi, Tử Đào ôm vải, bông và sách. Còn Tử La và Tiểu Lục thì cầm ghế và dắt dê theo.

Đến lúc này Tử La mới nghĩ, có phải mình mua nhiều đồ quá rồi không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui