Tử La nghe Tử Đào nói vậy đâu dám ở lại tiếp, không nói hai lời đã vội chạy về nhà.
Chu Viễn đứng ngoài thấy bóng Tử Đào, khóe miệng lộ một nụ cười tươi tắn. Lúc này Chu Viễn cảm thấy Tử Đào thật đáng yêu. So với đám tiểu thư khuê các lúc nào cũng lịch sự văn nhã, đánh gãy gậy không đánh nổi cái rắm thì nàng thú vị hơn nhiều. Nếu lúc này2Tử La mà biết Chu Viễn bị Tử Đào chửi còn hưởng thụ, nhất định sẽ kêu kẻ này thích bị ngược đãi.
Tỷ đệ Tử La kinh hồn bạt vía đi theo Tử Đào về phòng. Cũng may Từ Đào không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, chỉ nói bọn Tử La nếu không đi ngủ thì trật tự, đừng làm ảnh hưởng đến đám Tử Thụ.
Tử Đào đi rồi, trong đại sảnh chỉ còn Tử La,8Tiểu Lục và chủ tớ Chu Viễn.
Chu Viễn Bảo Thạch Đầu về ngủ tiếp. Chờ đến khi trong phòng chỉ còn ba người, cậu không nhịn nổi quay ra hỏi tỷ đệ Tử La: “A La, Tiểu Lục, gần đây có phải có rất nhiều người tới nhà muội cầu hôn Nhị tỷ không?”
Tiểu Lục còn chưa kịp trả lời thì Tử La đã chen vào: “Đúng ạ, nhiều lắm luôn, bọn muội chọn muốn hoa cả mắt.“.6Ha ha, đồ ngốc, tưởng muội không biết huynh nghĩ gì trong lòng chắc? Xem ra phải để huynh ấy sốt ruột một chút mới được, Tử La xấu xa nghĩ.
Quả nhiên Chu Viễn nghe vậy nét mặt cứng đờ, ý cười cũng giảm đi, hỏi tiếp: “A La à, những nhà nào sang cầu hôn thế?”
“Chu đại ca, huynh hỏi cái này làm gì?” Tử La thừa nhận nàng cố ý. “Ha ha, huynh muốn biết thôi,3tò mò xem nhà nào dám cầu hôn Nhị tỷ đanh đá của muội.” Ngốc thật, còn không chịu nói ra.
“Chú đại ca huynh nói vậy sai rồi, Nhị tỷ nhà muội hào sảng chứ không phải đanh đá. Mấy nhà sang cầu hôn ai cũng khen Nhị tỷ sáng sủa, tài giỏi, là nữ trung hào kiệt đó.” Tử La ra vẻ nghiêm trang nói.
Chu Viễn càng nghe càng nóng nảy. Nếu để người khác phát hiện5ra điểm tốt của Tử Đào, cậu còn có phần sao? “Vậy nhà muội có nhận lời cầu hôn nào không?” Chu Viễn cuống lên đành hỏi thẳng, không rảnh mà che che giấu giấu nữa.
“Tạm thời thì chưa, tỷ muội bọn muội vẫn chưa vừa lòng ai cả. Nhị tỷ nói không phải người khiến tỷ ấy vừa lòng thì tỷ ấy không gả.” Tử La nói.
Chu Viễn nghe vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng cậu lại mặt chau mày ủ ngay lập tức. Hình như cậu cũng không nắm chắc sẽ làm Tử Đào thích mình.
Không thể không nói, lúc này Chu Viễn chỉ thấp thỏm lo được lo mất.
“Thế A La có biết Nhị tỷ nhà muội thích kiểu người như thế nào không. Điều kiện gì mới khiến muội ấy vừa lòng?” Chu Viễn tiếp tục dò hỏi.
Tiểu Lục nghe đến đây cũng thấy có mùi không ổn. Cậu nhíu mày, vừa định nói gì đó thì Tử La lại cướp lời.
“Muội biết chút chút thôi. Đầu tiên Nhị tỷ nhà muội không thích ai nạp thiếp, người nạp thiếp là tỷ ấy loại hết. Trước đây, nhà họ Hoàng trong tứ đại gia tộc trên huyện thành có tới cầu hôn Nhị tỷ, nói là cầu hôn cho Hoàng tiếu thiếu gia, nhưng mà Hoàng tiểu thiếu gia này có hai thông phòng rồi. Thế nên dù điều kiện của Hoàng tiểu thiếu gia không tệ nhưng Nhị tỷ vẫn từ chối. Sau đây còn có vài hộ nhà giàu ở trấn trên tới cửa cầu hôn Nhị tỷ, nhưng những nhà đó cũng đều nạp thiếp, vậy là Nhị tỷ đều không đồng ý. Nhị tỷ nói, tỷ ấy thà gả cho người nghèo cũng không muốn gả cho người nạp thiếp.” Chu Viễn nghe Tử La nói xong có chút suy tư, sau đó cậu tiếp tục dò hỏi: “Như vậy à, vậy Nhị tỷ nhà muội còn có yêu cầu nào khác ngoài cái này không?”
“Dạ, không nạp thiếp là yêu cầu đầu tiên khi chọn hôn phu của Nhị tỷ, cái khác chắc là yêu cầu bên đằng trai nhân phẩm phải tốt. Thật ra thì trừ việc nạp thiếp ra, nếu bên nhà trai không tệ quá mức thì hẳn là Nhị tỷ vẫn cân nhắc ấy.” Tử La nói.
“Thật không?” Chu Viễn nghe được tin này lại kích động thêm lần nữa. Ý là trừ việc nạp thiếp ra thì những cái khác đều có thể thương lượng đúng không?
Như thế cơ hội của cậu sẽ rất lớn!
Vì quá mức kích động nên câu hỏi của Chu Viễn càng thêm thiếu não: “Thế A La thấy Chú đại ca thế nào, có đạt tiêu chuẩn của Nhị tỷ nhà muội không?”
Tiểu Lục nghe vậy mày nhíu càng chặt, Chu đại ca có ý gì đây?
Tiểu Lục còn chưa nghĩ kỹ, Tử La đã tiếp lời. Tiểu Lục cũng bị lời của nàng thu hút sự chú ý. “Nhân phẩm của Chu đại ca không thành vấn đề. Sao Chu đại ca lại hỏi vậy?” Tử La nói. “Ha ha... không có gì đâu. Chỉ là... chỉ là huynh muốn biết A La các muối thấy Chú đại ca thế nào thôi.”
Chu Viễn lau mồ hôi lạnh, hình như câu hỏi hơi nhiều rồi. Lúc này Chu Viễn mới phát hiện ra. Nhưng nghe được lời này của Tử La cậu cũng cảm thấy đủ rồi!
Buổi tối trong lúc họp gia đình, Tiểu Lục nói: “Hôm này Chu đại ca lạ lắm.” “Ta cũng thấy hôm nay huynh ấy kỳ lạ sao ấy.” Tử Hiên cũng nói.
“Con vịt chết kia lạ chỗ nào?” Tử Đào nghe Tử Hiên và Tiểu Lục đều nói vậy thì cảm thấy tò mò hỏi.
“Hôm nay không biết Chu đại ca lên cơn thần kinh gì, hào phóng với bọn ta lắm. Lúc trước khi nhà mình hợp tác cùng huynh ấy buôn bán gia cụ thì vẫn còn phân chia rõ ràng. Nhưng hôm nay không biết bị làm sao, tự nhiên mời nhà chúng ta tới hợp tác buôn bán mối tạp hoá đang ăn lên làm ra kia. Còn hứa sẽ chia cho chúng ta năm phần lợi nhuận, chi phí do huynh ấy bỏ ra. Mọi người thấy có lạ không?” Tử Hiên nói trước. “Vậy Đại ca, Nhị ca có đồng ý không?” Tử La sốt ruột hỏi, giọng nói cũng hơi cao lên.
“A La sao thế? Có vấn đề gì à?”
Tử Hiên khó hiểu hỏi lại. Thật ra cậu vẫn rất tin tưởng Chu Viễn, bởi trên mặt buôn bán tuy Chu Viễn có chút khôn khéo, nhưng lại giống lão Chu ở chỗ hay nói chuyện nghĩa khí. Hơn nữa cậu cũng nhìn ra được Chu Viễn vô cùng kính nể Tử Thụ. Thế nên cậu không tin Chu Viễn sẽ bẫy huynh muội nhà mình hay có suy tính sâu xa gì. “Không... không có gì, chỉ là muội cảm thấy việc bất thường ắt có điều mờ ám. Chúng ta chưa từng buôn bán đồ tạp hóa bao giờ, việc này phải xem xét cẩn thận.”
Tử La nói cho có lệ, kỳ thật sao nàng lại không biết ý đồ sâu xa của Chu Viễn chứ. Cậu ta tính gài cho huynh muội nàng thiếu mình một nhân tình trong hoàn cảnh không biết gì, sau đó lúc cậu ta tới cầu hôn, nhà nàng sẽ không cứng rắn từ chối. Bắt kẻ tay ngắn, cắn người miệng mềm. Hừ! Đồ Chu Viễn giảo hoạt! Muội không để huynh dễ dàng thế đâu, Tử La nghĩ.
“Ừ, huynh và Tử Hiên cũng thấy chúng ta chưa từng buôn tạp hóa bao giờ, không hiểu chút nào về cái này nên không đồng ý. Đúng rồi, Tiếu Lục, khi nãy để thấy Viễn ca nhi còn chỗ nào lạ nữa không?” Lúc này, Tử Thụ lên tiếng nói.
“Hôm nay Chu đại ca hỏi đệ và Tam tỷ về Nhị tỷ, hỏi bọn đệ xem gần đây có ai tới cửa cầu hôn Nhị tỷ, còn hỏi Nhị tỷ muốn tìm vị hôn phu như thế nào. Sau đó, Tam tỷ tỷ nói điều kiện lớn nhất của Nhị tỷ là nhà trai không nạp thiếp, nhân phẩm tốt. Chu đại ca nghe xong thì kích động hỏi đệ và Tam tỷ thấy nhân phẩm của huynh ấy thế nào. Mọi người nói xem có phải huynh ấy rất kỳ lạ không.” Tiểu Lục nói.
Từ lúc Tiểu Lục mở miệng Tử La đã biết cậu muốn nói gì, nhưng sau đấy nàng bị những gì Tử Hiên nói thu hút sự chú ý. Bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra nên ngăn cản Tiếu Lục nói như thế nào, Tiếu Lục đã ăn ngay nói thật khai hết cho Tử Thụ.
Tử La thầm kêu không xong, việc này mà để Tử Đào biết là có biến. Nhưng mà nghĩ lại thì việc này sớm hay muộn Tử Đào cũng phải biết, thà biết sớm còn chuẩn bị còn tốt hơn.
“Ha? Đệ đã bảo mà, Chu Viễn này sao hôm nay lại tử tế ra điều kiện hào phóng như vậy, hóa ra...” Tử Hiên nghe vậy cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ, kích động đứng lên nói.
Tử Thụ không để Tử Hiên nói hết đã âm thầm đạp cho cậu một đạp. Tử Hiên bị Tử Thụ đá mà không hiểu gì, nhất thời ngẩn ra không kịp phản ứng lại. Nhìn thấy Tử La nháy mắt ra hiệu với mình, lúc này mới từ từ quay ra nhìn Tử Đào. Thấy Tử Đào thay đổi sắc mặt, cậu mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì. Vì thế, nét mặt của Tử Hiên cứ đờ ra nhìn thật là buồn cười.
Lúc này Tiểu Lục cũng ý thức được mình vừa nói gì, ngượng ngùng nhìn mọi người. Tử La chỉ ném cho cậu cái liếc mắt xem thường.
Tiểu Lục tủi thân nhìn về phía Tử Đào. “Mọi người nhìn muội làm gì?” Tử Đào thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, cảm thấy da đầu tê dại, cố ra vẻ trấn định, sau đó giả bộ hồ đồ.
“Ha ha... không... không có gì.” Tử La nói.
“Không có gì thì chúng ta đi ngủ thôi, cũng không còn sớm nữa.” Tử Đào nói xong liền chuẩn bị bỏ chạy. Tử Hiên thấy vậy còn định nói thêm gì nữa nhưng Tử Thụ lại đạp cho cậu một phát, làm cậu phải nghiêm túc lại. Mấy ngày sau Chu Viễn quả nhiên vợ chồng lão Chu lại đến nhà một lần nữa. Vợ chồng lão Chu từ lúc xuống xe ngựa vẫn cười chỉ thấy rằng không thấy mắt. “Ai da, Thụ ca nhi, sao dạo này các cháu không tới thăm Chu bá bá. Bá và Chu bá mẫu của các cháu nhớ mấy đứa lắm.” Lão Chu nhiệt tình cười nói.
“Đúng đúng, mấy đứa Thụ ca nhi không rảnh, sao Tử Đào với A La không sang thăm hai lão già này chứ. Chu bá mẫu nhớ hai đứa muốn chết.” Chu Hà thị nhiệt tình kéo tay Tử Đào. “Ha ha... cái này... cái này là vì bọn cháu bận quá. Khoảng thời gian này Tiểu Lục sắp thi huyện, bọn cháu bận tối tăm mặt mũi.” Nụ cười của Tử Đào cũng cứng đờ, huống chi còn có Chu Viễn vừa xuống xe xong đang đứng một bên nhìn về phía nàng, ánh mắt ấy so với ngày thường còn nóng bỏng hơn. Nghĩ đến những lời Tiểu Lục nói, Tử Đào càng cảm thấy da đầu tê tê.
“Hẳn là vậy, Tiểu Lục thi huyện là việc lớn. Ta và Chu bá bá của các cháu cũng chỉ nói vậy thôi, có thời gian thì qua nhà chúng ta một lúc là chúng ta vui rồi.” Sắc mặt Chu Hà thị không đổi, kéo tay Từ Đào tiếp tục nói. Tử La, Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục: “...”
Chẳng phải lúc nãy hai người còn trách bọn cháu không qua nhà chơi sao? Huynh muội Tử La cảm thấy Chu bá mẫu đổi phong cách quá nhanh, huynh muội nàng không theo kịp. “Mời Chu bá bá, Chu bá mẫu vào trong nhà ngồi.” Tử Đào cũng cảm thấy không thể đối phó nổi, vội vàng mời mấy người Chu Viễn vào trong nhà.