Từ buổi hoa yến hôm qua, không khó để tỷ muội Tử La biết được Thân Diệc Phàm không hề biết đến chuyện hợp tấu giữa mình và Tô Sở Nguyệt, đó hoàn toàn là chuyện Tô Sở Nguyệt tự thêm thắt nửa đường.
Mà nếu Thân2Diệc Phàm có ý với Tô Sở Nguyệt thì còn may, trong khi ở đây Thân Diệc Phàm lại vô tình với Tô Sở Nguyệt, rõ ràng hôm qua hắn bị Tô Sở Nguyệt gài bẫy.
Thật ra cho dù Thân Diệc Phàm có ý với Tô8Sở Nguyệt đi chăng nữa, nhưng bị ép hợp tấu trước mặt đông người như vậy, chắc chắn trong lòng hắn cũng không thể không vướng mắc.
Vì lẽ đó lúc nghe được bàn bên cạnh bàn tán, tỷ muội Tử La mới lén nhìn phản ứng6của Thân Diệc Phàm. Quả nhiên, sau khi nghe đến chuyện đó, sắc mặt Thân Diệc Phàm bắt đầu thay đổi. Ừ, không tốt cho lắm.
Tử La cảm thấy năng lực của Tô Sở Nguyệt đúng là không gì sánh được.
Bỗng dưng nàng lại thấy hơi3cảm thông với Thân Diệc Phàm khi bị Tô Sở Nguyệt nhắm trúng.
Mặc dù không biết được Tổ Sở Nguyệt để ý là chuyện tốt hay là chuyện xấu đối với Thận Diệc Phàm nữa đấy.
Ngoài lời đồn giữa Thận Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt,5một tin đồn khác liên quan đến chuyện Lương Tĩnh Mị.
Hành vi tối qua của Lương Tĩnh Mị không chỉ được mọi người thuật lại đầy đủ mà còn được thêm dầu thêm mỡ.
Cuối cùng qua lời kể của họ, không chỉ những việc làm tối qua trong buổi hoa yến của Lương Tĩnh Mị bị phơi bày, họ còn nhắc tới chuyện trước kia Lương Tĩnh Mị coi thường người khác như thế nào, thậm chí còn đưa ra nhiều ví dụ nói rõ năm đó Lương Tĩnh Mị được cưng chiều rồi trở nên kiêu căng ra sao, bất kính với mẹ cả, không coi ai ra gì.
Lương Tĩnh Mị trong miệng người đời chẳng khác nào một cô nàng ma quỷ điên cuồng giết người vậy.
Tử La nghe vậy thì bất giác nghĩ, Lương Tĩnh Mị bị đồn đại như thế, sau này còn ai chịu rước nàng ta sao, có thể gả đi được sao? Cùng một lúc nghe được nhiều tin đồn như vậy, mấy tỷ muội Tử La tiêu hóa hồi lâu mới định thần lại được. “Mọi người ăn xong rồi sao? Có muốn ăn thêm một bát nữa không?” Thấy mấy tỷ muội Tử La đã ăn xong, Thân Diệc Phàm mới hỏi.
“Dạ ăn xong rồi ạ.” Tử La giật mình cười đáp.
“Vâng ạ, Tiểu Lục ăn no rồi.” Tiểu Lục cũng vội đáp không cần nữa. “Vậy Thân đại ca, chúng ta tính tiền đi.” Cuối cùng Tử Đào nói. “Được.” Thân Diệc Phàm nói xong thì ra hiệu cho Thư Mặc đi tính tiền, đương nhiên mấy tỷ muội Tử La cũng bước lên tính tiền, nhưng sao họ tranh với Thân Diệc Phàm được. Vì thế tất cả đều do Thận Diệc Phàm trả.
Thấy Thân Diệc Phàm vẫn tỏ ra bình thường như vậy, mấy tỷ muội Tử La cũng cảm thấy những lời đồn đại kia đều chẳng đáng là gì. Thế là các nàng không nhắc tới chuyện đó trước mặt Thân Diệc Phàm nữa, tiếp tục đi dạo phố.
Sau đó, bởi vì vừa mới ăn một bát Vân Thôn, mọi người biết Thân Diệc Phàm không chê bai những hàng quán ven đường, thế nên Tử La và Tiểu Lục càng thêm phấn khởi, nhìn thấy món ăn vặt nào ngon sẽ đề nghị mua ngay. Mà Thân Diệc Phàm cũng không khiến Tử La thất vọng, chỉ cần Tử La và Tiểu Lục muốn ăn là hắn hoàn toàn không có ý kiến. Thế là suốt một đường đi dạo, mấy tỷ muội Tử La cũng ăn nguyên đoạn đường. Cuối cùng mấy tỷ muội bị Thân Diệc Phàm tự mình đuổi về nhà.
“Thân đại ca, hôm nào gặp nhé“. Trước cửa tòa nhà, sau khi Thân Diệc Phàm nói lời tạm biệt, Tử La cũng chào lại hắn.
“Ừ, hai ngày nay nếu bạn muội có muốn đi đâu thì cứ phái người đến nói cho Thân đại ca, dạo này huynh không có việc gì, có thể dẫn các muội đi. Đúng rồi, còn nữa, trước khi bọn muội về trấn Cổ Thủy một ngày thì đến nói cho huynh biết nhé, đến lúc đó chúng ta cùng đi”, Thân Diệc Phàm nghe vậy thì cười nói.
“Được, bọn muội nhớ rồi. Thân đại ca đi thong thả“. Tử Đào nói. “Hôm nào gặp nhé Thân đại ca“. Tiểu Lục cũng chào tạm biệt.
Sau khi chia tay Thân Diệc Phàm, mấy tỷ muội quay vào nhà. Chưa đến hai khắc đồng hồ sau, Tử Thụ, Tử Hiên cũng xong việc ở cửa hàng rồi cùng nhau quay lại.
Hôm nay ra ngoài, Tử Thụ và Tử Hiên cũng nghe được không ít lời đồn đại về hoa yến hôm qua giống như mấy tỷ muội Tử La, thậm chí còn nghe nhiều hơn họ. Buổi tối lúc họp gia đình, Tử Hiên nói: “Ta thấy Thần đại ca bị cô nàng bạch liên hoa Tô Sở Nguyệt kia tính kế rồi. Lần này muốn dẹp hết lời đồn kia chắc cũng khó lắm“. Từ sau khi Tử Đào và Tử La kể cho Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục nghe chuyện về Tô Sở Nguyệt, sau lần đó, Tô Sở Nguyệt còn có một tên gọi khác là bạch liên hoa, hiện tại, mấy huynh họ đều dùng nhân xưng này để gọi Tô Sở Nguyệt.
“Sao nhị ca nói vậy?” Tử Đào kinh ngạc.
“Chuyện Thân đại ca hợp tấu với Tô Sở Nguyệt hôm qua, Thân đại ca bị Tô Sở Nguyệt tính kể cũng là chuyện dễ thấy, nhưng hôm nay tại sao hai người lại bị đồn như vậy, dù cho khúc hợp tấu đó được mọi người trong yến hội bàn tán đi nữa, nhưng sau khi lan truyền lại có thể biến tấu đến nhường này. Việc đó hoàn toàn không bình thường“.
“Mặc dù nam nữ hợp tấu có phần hơi ám muội, nhưng đâu phải là chuyện chưa từng có. Hơn nữa ở Đại Tề chúng ta không thiếu trường hợp nam nữ hợp tấu mà. Đâu phải cứ hai người hợp tấu với nhau thì mọi người lại đồn là tình nhân đầu. Như Thần đại ca và Tổ Sở Nguyệt chỉ hợp tấu một khúc vậy mà hôm nay đã bị đồn đến vậy, thậm chí có người còn nhắc tới chuyện hôn ước. Rõ ràng là có người nhúng tay vào phía sau“.
Sau khi Tử Hiên nói những lời này, mấy tỷ muội Tử La nghe xong đều cảm thấy hợp lý, nhưng chỉ nhiều đó không thể nói rõ được chuyện đồn đại giữa Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt là vì sao. Thế là Tử La hỏi tiếp: “Nhị ca à, đây chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi. Trước nay lời đồn luôn phóng đại như thế, giống như chuyện A La đã bị mọi người lan truyền như là vô cùng kỳ diệu. Vì thế những điều huynh suy đoán cũng chưa chắc chắn được chuyện của Thần đại ca và Tổ Sở Nguyệt đâu“.
“Chỉ với những điều đó đương nhiên là không đủ bằng chứng, nhưng hôm nay huynh và đại ca còn nghe được một chuyện, giải thích tại sao huynh có thể chắc chắn được nguyên do của những lời đồn này“.
Tiếp sau đó, Tử Hiên kể lại chuyện mà lúc cậu và Tử Thụ đi kiểm tra cửa hàng thì vô tình biết được cho tỷ muội Tử La.
Hóa ra hôm nay lúc họ đi kiểm tra lợi nhuận và sắp xếp việc buôn bán cuối năm của cửa hàng Malatang, Tử Thụ ngồi trong tiệm hồi lâu thì phát hiện có một nam nhân trung niên ngồi trong cửa hàng nhà họ nửa ngày trời không chịu đi. Không chỉ như vậy, cứ có khách nào vào nam nhân này sẽ đi qua ngồi chung với họ, sau đó hàn huyên mấy câu về chuyện ở hoa yến hôm qua.
Qua lời của hắn, Tử Thụ không khó để nhận ra ý định lan truyền tin đồn về bài hợp tấu giữa Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt hài hòa như thế nào, hay ho ra làm sao, ăn ý không kể xiết, chính chuyện hôn ước giữa Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt cũng là do người này nói ra.
Người này càng nói càng tâng bốc chuyện Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt là trời sinh một đôi, tình đầu ý hợp.
Thế là qua lời của hắn, rất nhiều khách quan trong tiệm cũng bắt đầu thảo luận chuyện của Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt. Nhất thời, đề tài này được bàn tán khắp cửa hàng. Đương nhiên Tử Thụ biết rõ Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt không hề có hôn ước gì, hành động của người này lại kỳ lạ như vậy, nói là hắn có mục đích hoặc bị người ta sai khiến cũng không quá đáng.
Dù sao quan hệ giữa tỷ muội Tử La và Thân Diệc Phàm cũng là người quen và bạn cùng hợp tác, hơn nữa lại có liên quan đến Tô Sở Nguyệt, vì vậy sau khi người nọ rời đi, Tử Thụ cũng cho người bám theo xem sao. Người về báo cáo, nam nhân nọ rời khỏi quán Malatang của họ thì đi tới trà lâu và mấy tiệm cơm khác.
Mà bất cứ trà lâu hay tiệm cơm nào mà hắn đi qua, hắn lại lan truyền tin đồn giống như những gì đã nói ở cửa hàng của họ.
Thế là một truyền mười, mười truyền trăm, càng có nhiều người biết được lời đồn giữa Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt. Nhất thời chuyện này trở thành đề tài nóng hổi của người người trên phố.
Sau khi Tử Thụ, Tử Hiên nghe tiểu nhị báo cáo xong, họ càng cảm thấy việc này không bình thường. Họ phải hết mấy tiểu nhị đi khắp các tửu lâu, trà lâu, tửu quán và những nơi nhiều người tụ tập ở trong thành Bạch Nhạc xem thử. “A La đoán xem kết quả như thế nào?” Tử Hiên có ý thừa nước đục thả câu. “Thế nào ạ? Huynh nói nhanh đi đừng thừa nước đục thả câu như thế, nếu không muội đánh huynh đó“.
Trong mắt Tử Đào, Tử Hiên không có chút uy nghiêm của huynh trưởng tí nào.
Tử Hiên nghe nàng uy hiếp thì khóe môi co giật, địa vị trong nhà của cậu thật sự không ra gì mà. Mặc dù trong lòng không vừa ý nhưng Tử Hiên không dám không trả lời vấn đề của Tử Đào.
“Sau khi mấy tiểu nhị về báo cáo, tất cả những tửu lâu, trả lâu này họ đều nhìn thấy nam tử trung niên nọ truyền bá về lời đồn giữa Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt. Chuyện đã rõ ràng đến vậy rồi, nếu nói phía sau không có người thao túng thì huynh không tin nổi“.
Ngoài Tử Thụ đã sớm biết chuyện này, sau khi nghe Tử Hiên nói xong, mấy tỷ muội Tử La đều ngỡ ngàng không thôi.
Tử La, Tử Đào và Tiểu Lục liên tưởng lại lời đồn hôm nay nghe được ở sạp hàng Vân Thôn, càng tin chắc về phát hiện của hai huynh trưởng mình.
“Ôi, có người cố ý phát tán tin đồn về Thần đại ca và bạch liên hoa kia sao, tỷ cứ tưởng hôm nay đã bất ngờ lắm rồi, mọi người nói xem sao mà hay thế, không ngờ vẫn còn một chuyện động trời như vậy, không biết người thao túng sau lưng tin đồn này có ý đồ gì nhỉ?” Tử Đào nghe Tử Hiên nói xong cũng giật mình thốt lên.
“Việc này đã quá rõ ràng rồi, người phát tán tin đồn này muốn cho tất cả mọi người hiểu nhầm quan hệ giữa Thân đại ca và bạch liên hoa kia. Vậy thì người đứng đằng sau nhất định mong muốn nhờ lời đồn này để ghép Thân đại ca lại với Tổ Sở Nguyệt. Vì thể A La nghĩ, có khả năng là người có quan hệ với Thần đại ca và Tô Sở Nguyệt. Nhưng thấy biểu hiện của Thần đại ca hôm nay khi nghe thấy tin đồn có vẻ không vui, hơn nữa dường như huynh ấy cũng không biết chuyện này. Cho nên A La đoán nó có liên quan đến Tô Sở Nguyệt“. Tử La suy đoán.
“Hả, chuyện này cũng có thể sao? Sao Tô Sở Nguyệt lại phải làm như vậy?” Tử Đào chưa kịp nghĩ đã hỏi ngay.
“Ngốc, là vì Tô Sở Nguyệt thích Thần đại ca, nhưng Thân đại ca lại không có ý đó, cho nên Tô Sở Nguyệt muốn phát tán tin đồn này để đạt được mục đích của mình“. Tử Hiên nói.