“Tần đại ca mới tới phủ Bạch Nhạc sao? Sao huynh ấy không tới gặp bọn đệ?”
Tử Hiên nghe Dung Phong nói vậy thì vội hỏi. Tử La cũng tò mò liệu có phải gần đây Mạc Vân Thiên từng tới phủ thành hay không. Nếu đúng là hắn có tới, sao lại không liên lạc với nàng. Khi đó nàng cũng đang ở phủ thành mà. Hơn nữa không phải Xuân Hoa và Hạ Hà có thể liên lạc với người của Mạc Vân Thiên đó sao?!
Nghĩ đến chuyện Mạc Vân Thiên2từng đến phủ thành mà lại không gặp mình, Tử La không khỏi cảm thấy mất mát, mặc dù chính nàng cũng không biết tại sao.
“Ha ha... biểu ca đến Bạch Nhạc phủ cũng là quyết định nhất thời mà thôi, hơn nữa huynh ấy dừng lại ở phủ thành không bao lâu, cho nên mới không tìm mọi người. Nhưng mà các đệ yên tâm, đến khi biểu ca rảnh, nhất định huynh ấy sẽ đến“.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tử La cộng thêm vẻ mất mát hiện rõ, thiếu chút8nữa Dung Phong đã đổ mồ hôi lạnh.
Sao hắn lại quên mất chuyện bên cạnh Tử La có Xuân Hoa, Hạ Hà kia chứ, Mạc Vân Thiên đến phủ thành lại không đi gặp nàng, nói vậy mà nghe được sao?
Lẽ nào hắn phải nói họ mua bộ trang sức này là vì Xuân Hoa và Hạ Hà mật báo cho người của bọn họ ở phủ Bạch Nhạc, cho nên họ phải âm thầm đi mua sao?
Không sai, sở dĩ bộ trang sức này đến được tay Dung Phong, là vì hôm6đó Xuân Hoa và Hạ Hà thầy Tử La rất thích nó, hai nàng mới liên lạc với người của Mạc Vân Thiên ở phủ Bạch Nhạc. mà thuốc hạ của hắn ở phủ thành lại nghĩ ngay đến lời dặn dò của Mạc Vân Thiên, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tử La thì phải làm cho tốt. Thế là họ đi mua bộ trang sức đó ngay rồi gửi đến biến thành.
Mà thực sự cách làm đó của họ vô cùng hợp lòng Mạc Vân Thiên!
Dung Phong nhớ khi3đó còn nghe Mạc Vân Thiên tán thưởng, lúc tin tức từ phủ thành báo đến biến thành, hắn còn khen Mạc Nhất, Mạc Nhị mấy lần tốt lắm. Phải nghĩ một hồi Dung Phong mới tìm ra được lý do giải thích chuyện đó với Tử La, bằng không để Tử La nghi ngờ tâm ý biểu huynh đối với nàng, chắc huynh ấy sẽ giết hắn mất thôi. Dung Phong phục hồi lại tinh thần rồi thầm nghĩ.
“Hóa ra là vậy. Nhưng mà bộ trang sức Tần đại ca tặng quý5giá quá, trị giá đến hai trăm ngàn lượng bạc đấy. Bọn đệ sao nhận nổi. Hay là Dung đại ca trả lại cho Tần đại ca đi, huynh nói bọn đệ xin nhận tấm lòng của huynh ấy“.
Tử Hiên không biết quan hệ giữa Xuân Hoa, Hạ Hà và Mạc Vân Thiên, cho nên khi nghe Dung Phong nói vậy hắn cũng không nghi ngờ gì, nhưng mà hắn vẫn cho rằng bộ trang sức này quá quý, họ không thể nhận nổi.
Còn Tử Thụ và Tiểu Lục vốn cũng đoán được bộ trang sức này có giá không hề rẻ, nhưng họ nào ngờ lại đến hai trăm ngàn lượng bạc kia chứ, hai người cũng giật mình không thôi.
“Tử Hiên khách sáo thể. Biểu huynh của ta và các đệ quen nhau bao lâu, huynh ấy thật lòng yêu thích mọi người mà, hơn nữa vì không thể đến rước đèn lồng với Tử La trong dịp tết Nguyên Tiêu, trong lòng huynh ấy cảm thấy rất hổ thẹn, cho nên biết A La thích lá phong, mà ngày đó biểu huynh phải dẫn bằng hữu đến Vạn Sức Lâu xem đồ trang sức, nhìn thấy bộ khuyên tai hình lá phong bằng hồng ngọc này nên mới quyết định mua nó. Mọi người cứ yên tâm, huynh ấy thiếu gì chứ tiền thì không thiếu, hai trăm ngàn lượng bạc có là bao” Dung Phong nghe Tử Hiên nói vậy, còn định mang trả lại thì vội vàng giải thích.
“Hả? Tần đại ca có tiền như thế à? Nhưng mà... là hai trăm ngàn lượng đó“. Tử Hiên nghe Dung Phong nói như thể hai trăm ngàn lượng với Mạc Vân Thiên chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thì bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
“Dung đại ca không lừa mọi người mà. Huynh nói thật“. Dung Phong bình tĩnh đáp.
“Nhưng dù sao đi nữa bộ trang sức này cũng đắt tiền quá, A La không thể nhận được đâu“. Sau khi khiếp sợ vì giá trị của món quà này Tử Thụ cũng vội vàng từ chối.
“Ôi, Tử Thụ nói vậy là sao rồi. Biểu huynh cảm thấy hổ thẹn với A La nên mới tặng quà, nếu A La không nhận biểu huynh lại nghĩ là muội ấy không chịu tha thứ cho huynh ấy đấy. Thể nào biểu huynh cũng càng hổ thẹn hơn. A La nói có phải không?” Dung Phong mong đợi nhìn về phía Tử La, người mà từ nãy đến giờ luôn trầm mặc, không tỏ thái độ gì.
“Hả?” Tử La nhất thời không phản ứng kịp. “A La đừng khách sáo với Tẩn đại ca, nếu huynh ấy biết muội không nhận quà, huynh ấy sẽ đau lòng lắm đó. Hơn nữa cũng đã mua nó rồi, gia đình biểu huynh cũng không có tỷ muội gì, không tặng cho muội thì còn có tác dụng gì đây. A La biết mà, chắc chắn huynh ấy sẽ không mang đi bán lại, hơn nữa nếu muội không nhận, Dung đại ca rất khó nói chuyện với biểu huynh mà“.
Dung Phong thấy Tử La không nói gì thì càng cuống, chưa đợi nàng đáp lời, hắn đã vội thao thao bất tuyệt đủ lý do nàng không nên từ chối.
“Ra vậy à“. Tử La hiểu rõ về Mạc Vân Thiên hơn Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục, nghe Dung Phong nói vậy nàng cũng biết là thật, thể là sau một lúc suy nghĩ nàng quyết định nhận nó. “Muội sẽ nhận, nhưng mà lúc gặp Tân đại ca Dung đại ca nhớ nói, A La biết Tân đại ca khó xử, muội không trách chuyện tết Nguyên Tiểu huynh ấy không tới được, cho nên huynh ấy không nên suy nghĩ nhiêu“.
Dung Phong thấy nàng đồng ý nhận thì thở phào nhẹ nhõm, nếu chút chuyện nhỏ này hắn cũng làm không xong, còn khiến Tử La hiểu nhầm biểu huynh, chắc huynh ấy sẽ giết chết hắn mất. Mặc dù Tử Thụ cũng cảm thấy Dung Phong rất để ý chuyện Tử La có nhận món quà này hay không, nhưng hắn vẫn nghĩ một cô nương nhận quà giá trị đến thế thì không thích hợp một chút nào. Nhưng mà Tử La đồng ý rồi hắn không tiện nói thêm.
Hắn biết Tử La luôn có chừng mực, có suy tính, nàng nhận quà ắt có cái lý của mình. Thể là nghĩ tới đây, mặc dù Tử Thụ không tán thành lắm nhưng không ý kiến nữa. Còn suy nghĩ của Tử Hiên và Tiểu Lục cũng giống vậy, huống chi Tử Thụ đã không phản đối, họ cũng không nói gì thêm nữa.
Cứ như vậy Tử La nhận món trang sức bằng hồng ngọc này. Dung Phong ở lại nhà nàng ăn cơm trưa, sau đó ngồi hàn huyên một lúc mới nhân tiện nói mình mệt muốn ngủ trưa một giấc. Thế là Tử Thụ vội chuẩn bị một phòng cho khách mời Dung Phong. Tử La thấy Dung Phong nháy mắt ra hiệu với mình, nàng mới dẫn đường đưa huynh ấy đi về hướng phòng khách, nàng đoán Dung Phong có lời muốn nói riêng với mình.
Sau khi sắp xếp chỗ ngủ trưa cho Dung Phong xong, mấy huynh muội Tử La cũng bắt đầu ngủ trưa.
Biết Dung Phong có lẽ muốn tìm mình, Tử La khó mà đi ngủ được. Quả nhiên, nàng vừa nằm xuống chưa đến hai khắc đồng hồ, Xuân Hoa đi từ gian ngoài vào báo cho nàng biết, Dung Phong chờ nàng ngoài hậu viện, hắn có lời muốn nói. Tử La nghe vậy thì nhanh chóng xuống giường, đi theo Xuân Hoa ra sau núi, nàng để Hạ Hà ở lại nhỡ Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục biết chuyện mình ra ngoài. Tử La và Xuân Hoa cẩn thận tránh người hầu, hai người lén lút ra ngoài hậu viện, quả nhiên Dung Phong đã đứng chờ ở đó.
“A La nhanh quá. Có phải vội vàng muốn hỏi chuyện Mạc đại ca không?” Thấy Xuân Hoa đi ra cánh cửa, Dung Phong không nhịn được trêu chọc Tử La.
“Không có. A La không muốn để Dung đại ca chờ lâu mà thôi, nhỡ lát nữa Đại ca dậy thì không hay. Hừ. Nếu Dung đại ca không ngại chờ lâu, cũng không ngại Đại ca biết được thì lần sau A La cứ từ từ mà đến“.
Tử La nghe Dung Phong trêu chọc thì đáp lại không hề khách khí. Lúc này đây nàng đã hiểu được tại sao mình lại thấy mất mát khi biết Mạc Vân Thiên đến phủ Bạch Nhạc mà lại không tìm mình.
Nàng biết chỉ cần hắn rảnh, nhất định hắn sẽ đến thăm nàng, hắn không đến chứng tỏ hắn không tiện. Cho nên sau khi hiểu điều đó, Tử La không băn khoăn chuyện hắn không đến thăm mình nữa.
“A La như vậy không vui tí nào. Chẳng lẽ muội không tò mò tại sao biểu huynh đến phủ Bạch Nhạc mà không gặp muội sao?” Thấy Tử La không còn mất mát nữa, Dung Phong cũng thấy thoải mái hơn, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được tiếp tục trêu chọc nàng.
“Mạc đại ca không tới chứng tỏ huynh ấy có lý do của mình. Tại sao À La phải buồn chứ?” Tử La đáp. “A La tin tưởng Mạc đại ca vậy sao? Sao muội không nghĩ tại vì Mạc đại ca không để tâm đến muội, cho nên mới không đi tìm muội?” Dung Phong thấy Tử La tin tưởng Mạc Vân Thiên như vậy thì trợn mắt ngoác mồm, sáng nay rõ ràng nha đầu này còn ủ rũ lắm mà, sao giờ lại có chuyển biến đến vậy.
“Dung đại ca muốn ly gián tình cảm giữa A La và Mạc đại ca sao?” Sao Tử La không biết ý đồ xấu xa của Dung Phong kia chứ, thể là nàng cố tình híp mắt hoài nghi nhìn hắn, thành công khiến người kia biến sắc, rốt cuộc cũng không trêu nàng nữa. Khi đó Tử Là mới nói tiếp: “Dung đại ca không sợ muội kể chuyện này cho Mạc đại ca nghe sao?” Mặc dù nói rất thoải mái, nhưng uy lực của nó lại đáng sợ gấp mười lần.
Quả nhiên, Dung Phong nghe vậy thì càng thêm sợ hãi. Sau khi nhớ tới các phương pháp chỉnh người của biểu huynh thì lại càng bất an.
Đúng là không phải ai hắn cũng trêu chọc được, người trước mặt là biểu tẩu tương lai đó. Dung Phong nghĩ.
“Ha ha... ha ha... Dung đại ca đùa mà, đúng, đùa thôi mà. A La đừng tin nhé“. Sau khi phản ứng lại, Dung Phong cười lấy lòng A La.
“Hóa ra Dung đại ca đùa à, yên tâm đi, A La không phải là người không nói lý, A La sẽ không kể lại cho Mạc đại ca đầu. Nhưng mà Dung đại ca nên nhanh chóng nói rõ cho A La nghe đi. Nếu không A La mà không vui thì không quản được miệng mình đâu. Nếu vậy thì ngại lắm đó“. Tử La đáp.