Điền Viên Cẩm Tú

Ăn tối xong, Thân Diệc Phàm từ nhà Tử La trở về biệt viện Cổ Thủy sắc trời cũng đã tối.

“Đại ca ăn cơm tối ở nhà A La muội muội rồi à?” Thận Diệc Phàm trên đường đi thỉnh an Thân Trịnh thị thì gặp Than Uyển Nhi đi từ hướng khác tới, nàng cũng đang đi thỉnh an2Thân Trịnh thị. Thân Uyển Nhi thấy Thân Diệc Phàm liền chào hỏi.

“Ừ, Uyển Nhi và mẹ ăn cơm tối chưa?” Thân Diệc Phàm thầy Thân Uyển Nhi cũng hỏi.

“Ăn từ sớm rồi ạ, muội và mẹ đều biết huynh chắc chắn sẽ ở lại nhà A La muội muội ăn tối rồi mới về.” Thân Uyển Nhi nói tới8đây lại tiếp tục trêu: “Đại ca hôm nay có tìm được cơ hội ở chung với A La muội muội không đấy? À phải rồi, hai người bây giờ có phải là đã...” Thần Uyển Nhi nhiều chuyện hỏi.

“Nghĩ gì thế!” Thận Diệc Phàm giả bộ trách mắng, gõ đầu Thân Uyển Nhi một cái rồi nói: “Tò mò6nhiều chuyện, không có hình tượng gì cả, cẩn thận ảnh hưởng tới khuê danh của A La”

“Ai da, có sao đâu ạ, đây đều là người mình mà!” Đúng là ở đây ngoài huynh muội họ ra chỉ chỉ có Thư Mặc và hai nha hoàn thân cận của Than Uyển Nhi mà thôi, chuyện Thân Diệc Phàm thích3Tử La bọn họ đều biết, thế nên Thân Uyển Nhi mới không kiêng dè.


Có điều nghe Thân Diệc Phàm lâu vậy rồi mà vẫn chưa theo đuổi được Tử La, Thân Uyển Nhi không khỏi cảm thấy ca ca của mình quá kém cỏi, nàng cũng thấy sốt ruột thay hắn, “Đại ca thật là! Theo đuổi nữ nhân5chậm chạp như thể, lâu vậy rồi mà cũng không có tiến triển, huynh phải biết là thời gian không chờ người chứ! Lỡ A La muội muội bị nhà nào đó nhắm trúng rồi thì huynh đi đâu khóc đây? Muội thấy huynh phải nhanh lên mới được!”

“Hả? Chuyện này... sẽ không xảy ra chứ?” Thân Diệc Phàm nghe Thân Uyển Nhi nói vậy thoáng sửng sốt.

“Gì mà không xảy ra chứ! A La muội muội cũng sắp đến tuổi cập kê rồi! Đại ca không tin thì cứ ở đó nhìn đi, không bao lâu nữa số người đến cửa cầu hôn A La muội muội có thể giẫm nát cửa nhà họ luôn đấy. Hơn nữa Tử Thụ đại ca đã nói tiểu muội bọn họ chờ qua cập kê rồi nói chuyện cầu thân, nếu không thì bây giờ A La muội muội chắc đã bị người ta nhắm trúng rồi.” Thân Uyển Nhi nghe vậy cảm thấy Đại ca mình quá ngốc nghếch, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà thôi.

Thân Diệc Phàm nghe vậy, nghĩ cũng thấy sốt ruột, chuyện Tử La đợi cập kê xong mới tính chuyện đính hôn hắn cũng biết, chuyện này từ năm ngoái đã nói rồi. “Thế nhưng... thế nhưng huynh có biểu đạt thế nào thì A La cũng không hiểu.” Thân Diệc Phàm cũng phiền não. Thân Uyển Nhi nghe Thân Diệc Phàm nói vậy không khỏi nhíu mày, “Vậy à. Mà Đại ca, huynh thật sự đã bày tỏ với A La muội muội sao? Nói thẳng với A La muội muội là huynh thích muội ấy?” Nàng hỏi xong thấy Thân Diệc Phàm không trả lời, ánh mắt hơi né tránh, Thân Uyển Nhi làm sao không hiểu được chứ, “Đại ca à, huynh thật là, huynh cứ dùng dằng chậm chạp như vậy rốt cuộc muốn kéo dài tới bao giờ đây?” Nói xong đau đầu để trán.

“Uyển Nhi, chuyện này không vội vàng được, dạo gần đây ta và A La đang bận chuyện tửu điểm Cẩm Tú nên cũng không có thời gian nói, hơn nữa nói thẳng với A La như vậy, huynh cũng không biết phải mở miệng ra sao...”

Thời gian này theo đuổi Tử La không có tiến triển gì, Thân Diệc Phàm cũng như ngồi trên đống lửa, chỉ là dạo gần đây bận rộn chuyện tửu điểm Cẩm Tú nên mới dời đi sự chú ý của hắn mà thôi.


“Ai, Đại ca thật là, huynh đúng là đến chết vẫn sĩ diện! Hay là vầy đi, nếu huynh không biết biểu lộ với A La muội muội thế nào thì cứ nói chuyện này với mẹ, để mẹ tới cửa nói với A La muội muội cho huynh, Đại ca huynh thấy thế được không?” Than Uyển Nhi thấy vậy suy nghĩ một lát, sau đó bày kế sách cho Thân Diệc Phàm.

Thân Diệc Phàm nghe Than Uyển Nhi đề nghị như vậy cũng thấy động lòng, nhưng lại cảm thấy không được, nói với Thân Uyển Nhi: “Như thể cũng không thích hợp lắm. Lỡ A La muội muội từ chối hôn sự này thì huynh và A La đến bằng hữu cũng khó làm được nữa. Cho dù A La không ngại thì sau này huynh ở chung với muội ấy cũng thấy khó xử, như thể muốn tăng tiến tình cảm cũng khó. Vậy nên chuyện này không thể bất cản được.”

“Ôi dào, bằng điều kiện của Đại ca thì A La muội muội bọn họ sao có thể không đồng ý được chứ! Đại ca bây giờ là vị hôn phu lý tưởng của các cô nương trong huyện Thanh Dương, thậm chí là toàn bộ Bạch Nhạc phủ chúng ta ấy chứ, thế nên muội nghĩ nhà A La muội muội sẽ không từ chối đâu.” Thần Uyển Nhi nghe vậy tự tin nói, nàng rất tin tưởng Đại ca mình.

“Uyển Nhi, A La muội ấy không giống những cô nương bình thường khác, muội cũng biết mà.”

“Cũng đúng, A La muội muội đương nhiên không thể so sánh với những dong chi tục phấn bên ngoài được.” Nghe Thân Diệc Phàm nói vậy, Thân Uyển Nhi cũng gật đầu tán thành. Đúng là Tử La không giống những cô nương bình thường khác, những cô nương kia có lẽ đều hy vọng được gả cho Đại ca nàng, nhưng còn Tử La thì nàng không dám chắc. Có điều nếu Tử La cũng giống như dong chi tục phấn ngoài kia thì Đại ca nàng đã không để ý đến Tử La như vậy.

“Uyển Nhi, muội nói xem huynh nên làm thế nào mới tốt đây?” Thân Diệc Phàm khổ não hỏi Thân Uyển Nhi. Thân Uyển Nhi nghe vậy cũng thấy lo cho Đại ca mình. Theo đuổi người ta lâu như vậy mà cũng không dám bày tỏ thẳng thừng, lâu thế rồi mà không có tiến triển gì, ai chả sốt ruột chứ. Huống chi Tử La sắp tới tuổi cập kê rồi, thấy những nhà khác đều sắp sửa đến nhà Tử La cầu hôn, Đại ca nàng sao không gặp được chứ.


Thân Uyển Nhi cũng tính toán suy nghĩ biện pháp cho Đại ca, để Đại ca có thể sớm ôm mỹ nhân về.

“Hay là chúng ta nói chuyện này với mẹ đi, xem mẹ có tán thành đại ca lấy A La muội hay không, nếu mẹ tán thành thì chắc có thể nghĩ ra cách giúp huynh đấy, dù sao mẹ cũng là người từng trải. Mà nếu lỡ mẹ không đồng ý huynh lấy A La muội muội, thì đại ca vẫn có thời gian khiến mẹ thay đổi suy nghĩ, để mẹ nhận A La muội muội. Vả lại gần đây muội có hỏi dò ý mẹ, thấy mẹ cùng hài lòng về A La muội muội, chắc mẹ sẽ ủng hộ đại ca thôi.”

Thân Uyển Nhi suy nghĩ xong liền nói với Thân Diệc Phàm.

Thân Diệc Phàm nghe Thân Uyển Nhi phân tích liền cảm thấy đây đúng là biện pháp thốt, thế là đồng ý, “Ừ, Uyển Nhi nói có lý, vậy Đại ca bây giờ đi nói với mẹ đây.” “Đúng đấy ạ, muội đi cùng Đại ca.” Thân Uyển Nhi thấy Thân Diệc Phàm đồng ý liền hài lòng vui vẻ, giống như thấy Đại ca nàng đã cưới Tử La vào cửa rồi ấy. Thấy Than Uyển Nhi vui vẻ đi trước, Thân Diệc Phàm đi sau không khỏi lắc đầu vật cười. Hắn thầm nghĩ mặc dù mình bị người nhà họ Thân vứt bỏ thì vẫn may là còn có mẫu thân và muội muội yêu quý lo lắng cho hắn như vậy, hơn nữa còn gặp được Tử La, để hắn có thể sáng tạo ra truyền kì kinh doanh ở Bạch Nhạc phủ, ông trời đúng là không đối xử tệ với hắn.

Huynh muội bọn họ cách sân viên của Thân Trịnh thị không xa, chỉ đi một lát đã tới. Thân Trịnh thị nghe nói huynh muội bọn họ đến thỉnh an liền vui vẻ, không đợi bọn nha hoàn báo tin Thân Diệc Phàm cùng Thân Uyển Nhi đến đã ra đón. “Mẹ, bên ngoài lạnh lắm, sao mẹ lại ra đây!” Thận Diệc Phàm thấy Thân Trịnh thị ra đón vội bước lên trước đỡ lấy bà, quan tâm nói. “Đúng đấy ạ, bây giờ ngoài trời lạnh, nếu mẹ bị nhiễm lạnh thì bọn con đau lòng lắm.” Thân Uyển Nhi cũng nói. Thân Trịnh thị thấy hai con quan tâm hiếu thuận mình như vậy, trong lòng ấm áp vô cùng, cười nói: “Mẹ không yếu ớt như vậy đâu, đi ra ngoài có gì to tát chứ. Được rồi, đừng đứng đây nữa, mau vào trong nói chuyện đi.”

Ba mẹ con Thân Diệc Phàm vào khách phòng, đám nha hoàn dâng trà lên, sau đó Thận Diệc Phàm ra hiệu đám nha hoàn lui xuống.


“Phàm ca nhi có chuyện gì muốn nói với mẹ à?” Chờ đám nha hoàn đi rồi, trong phòng chỉ còn ba mẹ con, Thân Trịnh thị liền tò mò hỏi.

“Vâng. Đúng là con có chuyện muốn hỏi ý mẹ.” Thân Diệc Phàm cung kính đáp. “Sao? Con nói đi.” Thấy Thân Diệc Phàm trịnh trọng như thế, Thân Trịnh thị cũng hiếu kỳ không biết Thân Diệc Phàm muốn nói chuyện gì với bà. Bà hiểu rõ con trai, trước nay hắn luôn là người quyết đoán, rất ít khi bàn bạc với bà, nên Thân Trịnh thị chưa bao giờ tò mò đến vậy.

“Chuyện này...” Thân Diệc Phàm đang suy nghĩ không biết nên diễn đạt thế nào thì Thân Uyển Nhi đã giành nói trước: “Là vậy ạ, Đại ca có cô nương trong lòng rồi, nên muốn đến hỏi ý mẹ đó.”

“Thật sao?”

Thân Trịnh thị nghe vậy kích động đứng dậy, còn chưa tin hẳn hỏi lại Thân Diệc Phàm: “Phàm ca nhi, Uyển Nhi nói thật sao? Con thực sự thích cô nương khác rồi hả?”

“Vâng.”

Nghe Thân Diệc Phàm nói vậy, Thân Trịnh thị vui vẻ, “ông trời phù hộ, ông trời phù hộ! Phàm ca nhi cuối cùng đã thông suốt, muốn cưới vợ rồi! Ôi, mẹ cuối cùng cũng chờ được ngày con trai cưới vợ, bể cháu rồi.” Thân Trịnh thị kích động như thế, đúng là trái ngược hẳn với hình tượng quý phu nhân đoan trang hào phóng ngày thường. Thấy Thân Trịnh thị kích động, Thân Diệc Phàm không khỏi thấy hổ thẹn, hắn đến từng này tuổi vẫn chưa đón dâu, chắc mẹ hắn cũng sốt ruột như đứng trên đống lửa rồi. “Mẹ, là con không tốt, để mẹ phải lo lắng rồi.” Thân Diệc Phàm hổ thẹn nói. “Thôi thôi, con nói gì vậy, có người mẹ nào không lo lắng cho con chứ. À phải rồi, Phàm ca nhi thích cô nương nhà nào thể, mau nói cho mẹ nghe đi, nếu thích hợp thì để mẹ mời bà mối đến cửa cầu thân” Thân Trịnh thị xua tay bảo Thân Diệc Phàm không cần áy náy, sau đó nóng lòng hỏi cô nương thân Diệc Phàm thích là ai. “Mẹ, cô nương này mẹ cũng quen biết đấy, chính là, chính là...” Mặc dù Thần Uyển Nhi nói Thân Trịnh thị hài lòng Tử La, nhưng Thân Diệc Phàm vẫn lo Thân Trịnh thị nghe người hắn thích là Tử La thì không đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận