“Hả? Thật sao? Rốt cuộc là vị cô nương nào có thể khiến Phàm ca nhi nhà chúng ta động lòng đây?” Thân Trịnh thị thấy Thân Diệc Phàm ấp úng lại càng thêm sốt ruột.
“A La!” Thần Diệc Phàm cuối cùng cũng nói. “Cái gì? A La?!” Thân Trịnh thị nghe vậy thốt lên.
“Mẹ, mẹ đây là...” Thận Diệc Phàm thấy Thân Trịnh thị giật mình như thể càng thêm lo Thân Trịnh thì sẽ không thích Tử La.
“Con trai, con đúng là có mắt nhìn đấy!” Thân Trịnh thị giơ ngón cái khen ngợi,2nói tiếp: “Không ngờ Phàm ca nhi bình thường không để ý cô nương nào thì thôi, đã để ý thì phải là người xuất sắc như vậy, giỏi lắm, giỏi lắm!” Thân Trịnh thị phản ứng như vậy khiến Thân Diệc Phàm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tốt quá rồi. Thân Diệc Phàm cảm thấy hắn thích Tử La có thể được Thân Trịnh thị ủng hộ thì chuyện lấy Tử La làm vợ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nghĩ tới đây Thân Diệc Phàm không nén nổi kích động: “Cám ơn mẹ!” “Cảm8ơn gì chứ, tiểu tử ngốc! Con có người trong lòng là chuyện tốt mà, huống chi chúng ta đều hiểu biết A La, hơn nữa dù là nhân phẩm, ngoại hình hay các phương diện khác mẹ đều hài lòng về con bé, chỉ có điều...”
“Chỉ có điều gì ạ?” Không đợi Thân Trịnh thị nói xong, Thân Diệc Phàm nghe bà nói vậy lại lo lắng.
“Phàm ca nhi, xem con căng thẳng chưa kìa. Ha ha, con lớn như vậy rồi nhưng mẹ vẫn ít khi thấy con căng thẳng thất thổ như vậy6đấy. Mẹ chỉ thấy Phàm ca nhi và A La khoảng cách tuổi tác hơi lớn, muốn hỏi con có sợ bị người ta nói là trâu già gặm cỏ non không thôi.”
Thân Trịnh thị thấy Thân Diệc Phàm phản ứng mạnh như vậy cảm thấy buồn cười, nhưng bà cũng biết đây là do Thân Diệc Phàm thật lòng yêu thích Tử La nên mới vậy. “Ai, Đại ca không cần phải đắn đo chuyện này, nam hơn nữ mấy tuổi cũng không phải chuyện to tát gì cả.” Thân Uyển Nhi ở một bên3thấy Thân Diệc Phàm như thế cũng cảm thấy buồn cười, không nhịn được nói xen vào.
Cũng đúng, chúng ta không cần phải quan tâm người ngoài bàn tán thể nào, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được. Thế nên Phàm ca nhi à, mẹ ủng hộ con.” Thân Trịnh thị nói xong nhớ ra điều gì đó tiếp tục hỏi Thận Diệc Phàm: “Vậy Phàm ca nhi muốn lúc nào đến nhà A La cầu hôn đây? Để mẹ còn biết đường nhờ bà mối, chuẩn bị lễ vật.”
“Chuyện cầu hôn tạm thời chưa5được ạ.” Thận Diệc Phàm nhắc lại những lo lắng mà ban nãy đã nói với Than Uyển Nhi cho Thân Trịnh thị nghe.
“Ừ, những lời Phàm ca nhi nói cũng có lý. A La nàng không phải cô nương bình thường, con bé là đứa có chính kiến, thế nên mẹ cũng cảm thấy con nên bồi dưỡng tình cảm với A La trước, sau đó mới đến cầu thân thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.” Thân Trịnh thị nghe Thân Diệc Phàm phân tích xong cũng cảm thấy có lý, liên tán thành. Có Thân Trịnh thị ủng hộ, Thân Diệc Phàm càng thêm tự tin có thể lấy được Tử La. Thế là sau khi nói cho Thân Trịnh thị biết bản thân thích Tử La rồi, hắn cũng bắt đầu tích cực nghĩ kế hoạch theo đuổi Tử La thế nào, để nàng biết được tâm lý của hắn.
Thể là những ngày sau đó Thận Diệc Phàm càng chăm chỉ đến nhà Tử La, mà Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi cũng tích cực phối hợp với Thần Diệc Phàm, hai người thỉnh thoảng cũng tặng đồ cho nhà Tử La, thậm chí Thân Trịnh thị còn đi cùng Thân Uyển Nhi và Thân Diệc Phàm đến thăm nhà Tử La nữa.
Huynh muội Tử La ít nhiều cũng cảm nhận được mẹ con Thân Diệc Phàm nhiệt tình hơn trước đây nhiều. Có điều bọn họ nghĩ là vì tửu điểm Cẩm Tú nhờ có ý tưởng của Tử La nên làm ăn phát đạt, thế nên mẹ con Thân Diệc Phàm mới nhiệt tình thân thiết với bọn họ hơn mà thôi.
Hôm đó Tử La các nàng ăn trưa xong chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc này cửa lớn bị người ta gõ ầm ĩ, phản ứng đầu tiên của bọn họ tưởng là Thân Diệc Phàm lại tới nữa rồi, cũng không trách được, vì bây giờ Thân Diệc Phàm cứ ba ngày hai lượt tới nhà các nàng, các nàng đã quá quen rồi.
Có điều vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng, vì Thân Diệc Phàm bình thường sẽ không đến nhà bọn họ lúc nghỉ trưa, vả lại Thận Diệc Phàm cũng chưa bao giờ gõ cửa vội vã như vậy.
Nghĩ tới đây huynh muội Tử La liền dừng động tác, nhìn ra ngoài cửa. Quả nhiên Kim Tiền dẫn theo Nhị Nguyệt xuất hiện trước mắt bọn họ. Chỉ thấy hai mắt Nhị Nguyệt sưng húp, không chờ Kim Tiền đi vào trước đã gấp gáp chạy vào phòng khách, vừa vào phòng liền quỳ xuống, chưa nói đã khóc.
“Cầu các vị đại thiếu gia cứu Nhị tiểu thư!” Nhị Nguyệt vừa lau nước mắt vừa cầu cứu.
Tử La các nàng vừa nhìn thấy dáng vẻ Nhị Nguyệt như thể đã có dự cảm không lành, giờ nghe Nhị Nguyệt nói vậy càng chứng thực suy đoán không tốt kia. Sắc mặt bọn họ cũng khẩn trương lên. “Tử Đào xảy ra chuyện gì, Nhị Nguyệt người nói mau!” Tử Thụ luôn ổn trọng nghe vậy cũng mất bình tĩnh đứng dậy, sốt ruột hỏi Nhị Nguyệt. Mà Tử La, Tử Hiên cùng Tiểu Lục đều căng thẳng nhìn Nhị Nguyệt, chờ nghe câu trả lời của nàng. “Nhị tiểu thư bị, bị người ta đẩy ngã! Là, là Chu Trần thị đẩy!” Nhị Nguyệt nhắc tới Chu Trần thị đầy căm phẫn. Huynh muội Tử La nghe vậy sắc mặt đều thay đổi. Mấy ngày trước bọn họ mới biết Tử Đào mang thai, mà Tử Đào mới mang thai được hai tháng, bây giờ bị người ta đẩy như thể có thể gặp nguy hiểm, thế nên Tử La các nàng vô cùng lo lắng, tim như muốn treo tới cổ họng.
“Nhị Nguyệt, ngươi... ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa!” Tử Hiên gấp đỏ mắt nói. “Nhị tiểu thư bây giờ đang bị thương, khi nô tì tới thì đại phu cũng vừa đến, Đại thiếu gia mọi người mau đi giúp Nhị tiểu thư đi!”
Nhị Nguyệt còn chưa nói xong thì huynh muội Tử La đã vội vàng chạy ra khỏi cửa, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng người, trong sân truyền đến tiếng Tử Thụ sốt ruột sai mấy người Cảnh Nhất chuẩn bị ngựa và xe ngựa. Nhị Nguyệt thấy vậy cũng lau nước mắt đuổi theo. Ba huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục cưỡi ngựa đi trước, Tử La không biết cưỡi ngựa nên đành ngồi xe ngựa theo sau. Tử La bảo Xuân Hoa và Hạ Hà ngồi xe ngựa phía sau, để Nhị Nguyệt ngồi chung xe ngựa với mình, bởi vì nàng còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Nhị Nguyệt.
“Mau nói rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì?” Tử La lúc này cũng vội tới đỏ mắt, chỉ hận bản thân không thể cưỡi ngựa chạy đi như đám Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục. “Trưa hôm nay Chu Trần thị kia sai nha hoàn đến viện chúng ta, nói Chu Trần thị muốn tìm Nhị tiểu thư, thế nhưng khi Nhị tiểu thư hỏi Chu Trần thị tìm nàng làm gì thì nha hoàn kia không chịu nói, chỉ giục Nhị tiểu thư mau qua đó. Nhị tiểu thư sau khi mang thai càng thêm cẩn thận, thấy nha hoàn kia không nói được nguyên nhân Chu Trần thị tìm nàng, hơn nữa Chu Trần thị và tiểu thư trước giờ vẫn không thân thiết, nên không muốn đi, bảo nha hoàn kia về, nói là chờ trưa cô gia về sẽ cùng cô gia qua đó.”
“Thế nhưng... thế nhưng không ngờ nha hoàn kia mới đi về một lát thì Chu Trần thị liền dẫn rất nhiều nha hoàn bà tử hùng hổ đi vào viện của chúng ta, vừa xông vào vừa lớn tiếng mắng Nhị tiểu thư, nói Nhị tiểu thư kiêu căng tự mãn, coi thường Nhị tấu. Nhị tiểu thư tức giận nhưng vẫn cố gắng giải thích, không ngờ Chu Trần thị kia lại ra tay với Nhị tiểu thư.”
“Nhị tiểu thư không cẩn thận bị đẩy ngã xuống đất, chúng nổ tỳ thấy vẻ mặt Nhị tiểu thư không đúng, liền vội vàng đi gọi đại phu. Thế nhưng đại phu đến rồi thì Chu Trần thị ngăn cản không để đại phu khám cho Nhị tiểu thư, nói Nhị tiểu thư cố tình giả bệnh để hãm hại nàng ta, bảo đại phu không cần để ý đến Nhị tiểu thư...” Kiên nhẫn nghe đến đây, Tử La không nhịn được hỏi, “Vậy Nhị tỷ bây giờ sao rồi?”
“Nô tỳ và Nhị Nguyệt tỷ tỷ cùng các bà tử trong viện tốn rất nhiều sức mới đuổi được đám người Chu Trần thị ra khỏi viện, để đại phu khám cho Nhị tiểu thư. Có điều đại phu nói tình hình của Nhị tiểu thư hơi nguy hiểm, nô tỳ thấy tình huống nguy cấp liền chạy về báo tin cho các thiếu gia tiểu thư.”
Tử La nghe Nhị Nguyệt nói xong nắm chặt tay, vô cùng căm hận Chu Trần thị. Cuối cùng trong vạn phần sốt ruột lo lắng thì Tử La cũng tới nhà họ Chu. Cũng may là khi Tử La đến nhà họ Chu thì Tử Đào đã uống thuốc xong, đại phu nói đã thoát khỏi nguy hiểm.
Chu Viễn cũng đã trở về, mà Lưu chưởng quỹ cùng Lưu Hoành, Tử Vi bọn họ cũng nghe tin chạy đến Chu gia trước khi Tử La tới.
Chu Viễn nghe nói Tử Đào đã ổn định liền muốn đi tới viện của Chu Trần thị. Thấy vẻ mặt Chu Viễn bất thường, Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục mặc dù cũng hận Chu Trần thị nhưng cũng không thể để Chu Viễn gây sự với tẩu tử được, làm thể để người ngoài biết được e là không hay.
Thể là Tử Hiên giảo hoạt chỉ hơi khuyên Chu Viễn mấy câu, thấy không ngăn được bèn cùng Tử Thụ, Tiểu Lục ra vẻ bất đắc dĩ nhìn Chu Viễn dẫn người đi về phía viện của Chu Trần thị. Có điều sợ Chu Viễn ra tay không chừng mực, ba huynh đệ bọn họ mới đi theo sau.
Lưu chưởng quỹ cùng Lưu Hoành thấy vậy cũng vội vàng đi theo đám người Tử Thụ. Lúc Tử La đi vào viện của Tử Đào vừa lúc thấy cảnh này, Lưu Hoành đi sau cùng liền bảo Tử La đi thăm Tử Đào trước, Tử Vi đang chăm sóc cho Tử Đào. Mặc dù Tử La cũng rất muốn xem mấy người Chu Viễn xử lý Chu Trần thị thế nào, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy đi thăm Tử Đào quan trọng hơn, liền đi vào trong thăm Tử Đào.
Dù sao nàng cũng biết bản lĩnh của mấy người Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, còn cả Chu Viễn bảo vệ Tử Đào như vậy, mà Lưu Hoành cùng Lưu chưởng quỹ không phải là người thờ ơ. Thế nên nàng biết Chu Trần thị nhất định phải trả giá về hành vi hôm nay của nàng ta.
Tử La cùng Tử Vi ở lại nhà họ Chu chăm sóc Tử Đào một buổi chiều, đến tối Tử La đút cho Tử Đào uống nước mà nàng lén bỏ thêm nước linh tuyền vào xong, thấy Tử Đào đã khỏe rồi, nàng mới cùng mấy người Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục đi về tòa nhà phía sau của hàng Malatang trên trần.
Tối nay bọn họ quyết định ở lại đó, vì bây giờ sắc trời đã muộn, bọn họ không tiện về thôn Hòe Hoa, hơn nữa cũng không yên tâm Tử Đào, nên bèn ở lại Cổ Thủy trấn.
Còn Lưu chưởng quỹ cùng Lưu Hoành, Tử Vi cũng về Lưu Hương lầu. “Chuyện hôm nay thế nào rồi ạ?” Vừa về đến nhà Tử La liền không thể chờ đợi được nữa hỏi mấy người Tử Thụ. “Hừ, có bọn huynh ở đây làm sao để lão bà kia yên ổn được!” Tử Hiên nghe vậy lập tức hừ lạnh, trên mặt vẫn còn tức giận.