Lúc nãy ra ngoài, nàng nhân dịp không có ai nên đã lấy mấy viên đá đánh lửa trong không gian. Thật ra Tử La còn muốn mang một ít thức ăn ra ngoài, nhưng như vậy thì khó giải thích được nguồn gốc của chỗ thức ăn đó, thể là nàng lại thôi, nhìn một buổi tối cũng không cần lo lắng.
Đợi đến khi lửa bén, sơn động lạnh như băng cũng từ từ ấm lên, không còn rét đến mức khiến người ta run cầm cập như lúc trước, trong hang ấm áp lạ thường.
Thân Diệc Phàm ngồi bên cạnh nhìn sang hướng Tử La đang nhóm củi, ánh lửa hắt lên làm mặt nàng đỏ ửng, trong lòng hắn bỗng cảm thấy năm tháng bình2yên, tự dưng hắn bất giác thất thần. Nhưng khi màn đêm dần buông xuống, nhiệt độ càng lúc càng giảm xuống, cuối cùng đống lửa đó cũng khó có thể chống lại cái lạnh ở bên ngoài. “Thân đại ca à, huynh phủ thêm cái này đi“. Nàng cởi áo choàng của mình đưa cho Thân Diệc Phàm.
Tử La là một người cực kỳ sợ lạnh, cho nên vào mùa đông nàng thường mặc rất dày. Bây giờ nàng lại thấy may vì mình mặc nhiều quá, nếu không nhìn thấy Thân Diệc Phàm lạnh run như lúc này, nàng kiếm đâu ra áo choàng cho hắn mặc được đây.
Nhưng Thân Diệc Phàm sao có thể nhận áo của nàng được: “A La mặc đi, Thân đại8ca không lạnh“.
“Thân đại ca là bệnh nhân mà, sao mà chịu lạnh được. Nhỡ lát nữa huynh lạnh đến mức nguy hiểm tới sức khỏe thì sao đây, huynh nhanh mặc vào đi“. Đừng thấy bình thường Tử La rất dễ nói chuyện, nhưng thực ra tính tình nàng lại cực kỳ bướng bỉnh. Nàng không cho hắn cơ hội từ chối nữa mà khoác chiếc áo kia lên người Thân Diệc Phàm.
“A La...” Thấy Tử La bướng bỉnh như vậy, Thân Diệc Phàm vừa tức giận lại vừa thấy đau lòng, trong lòng lại càng thêm hổ thẹn.
“Ở đây gần lửa, A La lại mặc nhiều cho nên không lạnh đầu, Thân đại ca không phải lo cho muội“.
Mặc dù Tử La nói chuyện rất nhẹ6nhàng, giống hệt như bình thường nàng vẫn nói, nhưng Thân Diệc Phàm vẫn có thể cảm giác được nàng kiên quyết thế nào. Biết nàng không nhận lại áo, hắn vô cùng xúc động.
“A La tốt với Thần đại ca quá“. Thận Diệp Phàm buột miệng cảm khái.
Nghe Thân Diệc Phàm nói vậy, Tử La hơi ngượng mà cười khan vài tiếng: “Thân đại ca khách sáo rồi, bình thường huynh tốt với huynh muội bọn muội lắm. Hơn nữa lần này vì A La mà huynh mới bị thương, A La tốt với huynh cũng đúng thôi mà“. Thân Diệc Phàm nghe Tử La nói vậy cũng đoán được nàng không có tình cảm nam nữ với mình, mặc dù trước kia hắn cũng biết vậy3rồi, nhưng trong lòng không kìm được lại thấy mất mát một hồi lâu. Hắn càng kiên định nhất định lần này phải khiến Tử La thuộc về mình.
Nghĩ tới đây, ý nghĩ đó trong lòng hắn càng được củng cố hơn, ánh mắt nhìn nàng toát lên ham muốn chiếm đoạt. Ban đầu Tử La còn nghĩ phải thức đêm canh cho Thân Diệc Phàm, nhưng sau đó nàng lại không thắng nổi cơn buồn ngủ, bắt đầu nghiêng nghiêng ngả ngả. Biết làm sao được, sáng sớm hôm nay Tử La đã dậy sớm chạy lên trấn, sau đó thì đi cùng mọi người về trấn Cổ Thủy. Mặc dù cách trấn Cổ Thủy không xa nhưng cả chặng đường cũng khá là vất vả.
Buổi trưa5nàng chưa nghỉ được bao lâu đã theo Thân Trịnh thị đến rừng Bạch Mai, tiếp sau đó Thận Trịnh thị té xỉu lại khiến nàng hoảng hồn một phen.
Đã vậy còn gặp sơn tặc cản đường, nàng hoảng sợ chạy trốn cùng với Thân Diệc Phàm, vừa lo bọn người kia đuổi tới, vừa phải chăm sóc Thân Diệc Phàm, đỡ hắn trốn đi. Đợi đến lúc nàng tìm được sơn động này nàng đã mệt gần chết, nhưng nàng còn giúp Thân Diệc Phàm băng bó và tìm củi nhóm lửa. Vì thế sau bao nhiêu phen vất vả, dù Tử La có làm bằng sắt cũng không có cách nào chịu nổi. “A La ngủ đi, Thân đại ca vừa tỉnh, có Thân đại ca bảo vệ muội cứ an tâm ngủ“. Thân Diệc Phàm nhìn nàng rồi nói. Rốt cuộc nghe hắn khuyên bảo vậy, Tử La không ngăn nổi cơn buồn ngủ nữa, cứ thế thiếp đi.
Nhìn nàng thà chịu lạnh đến mức run lẩy bẩy cũng phải đưa áo choàng cho hắn, lòng Thân Diệc Phàm lại trở nên mềm nhũn.
Cơ thể nhỏ bé ngủ thiếp đi nhưng vì lạnh quá cũng khó mà ngủ yên, Thân Diệc Phàm bèn cởi áo khoác trên người mình, đắp lại cho nàng. Thấy nàng ngủ say, suýt chút nữa hắn nhìn đến ngây dại. Đến khi trời mờ tối, rốt cuộc Thân Diệc Phàm cũng nghe được tiếng vang ở cạnh sơn động. Nghe ngóng cẩn thận một phen, Thân Diệc Phàm biết là Thư Mặc lần theo ký hiệu của hắn, dẫn đám người Tử Thụ tới đây. Thân Diệc Phàm nhìn sang cơ thể nhỏ bé đang ngủ bên cạnh mình, sau một lúc đắn đo, hắn quyết định làm theo kế hoạch, ôm lấy Tử La, để áo choàng đồng thời phủ lấy hai người rồi giả vờ say ngủ.
“Thiếu gia, A La tiểu thư, hai người đang ở đâu?” Tiếng Thư Mặc càng lúc càng gần. “A La, Thân đại ca...” Giọng Tử Thụ, Tử Hiên cũng liên tiếp vang lên. Ngoài giọng Thư Mặc và huynh đệ Tử Thụ ra, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng của những người khác nữa, có lẽ lần này Thư Mặc dẫn theo không ít người tới. Nghĩ đến đây, Thân Diệp Phàm cảm thấy cơ hội thành công lần này của
mình lại lớn hơn không ít. “Tử Thụ thiếu gia, ở đây có một sơn động“. Tiếng Thư Mặc vang lên như dự kiến. “A, mọi người đến đây nhanh, Thân Đại thiếu gia và Đổng Tam tiểu thư ở đây này“. Sau đó lại có người lớn tiếng gọi.
Phía bên ngoài, huynh đệ Tử Thụ Tử Hiên nghe được cũng nhanh chóng chạy sang bên sơn động.
“Thiếu gia và A La tiểu thư, đây là... đây là...”
Trong sơn động, Thư Mặc chỉ vào hai người đang ôm chặt nhau say ngủ, run rẩy không nói thành câu đầy đủ.
Vốn mọi người còn mừng rỡ khi tìm ra bọn họ, nào có để ý đến chuyện Tử La và Thân Diệc Phàm như thế nào, giờ nghe Thư Mặc nói vậy mới tỉnh ra, mọi người cũng chú ý đến chuyện Tử La và Thân Diệc Phàm hiện tại thân mật quá mức rồi, ánh mắt của họ bỗng trở nên vi diệu.
Mà lúc này Tử Thụ cũng chạy tới sơn động, nhìn thấy cảnh đó cộng thêm nghe Thư Mặc nói vậy, hắn hơi nhíu mày, khó chịu.
Tử Hiên và Tiểu Lục cũng lần lượt chạy qua, vừa rồi họ cũng nghe thấy tiếng la của Thư Mặc, giờ nhìn thấy vẻ mặt quái dị của mọi người, cộng thêm cảnh Tử La và Thân Diệc Phàm đang ôm nhau ngủ cực kỳ thân thiết, trong lòng họ giật thót, dự cảm không lành bông dâng lên.
“Thân đại ca“. Tử Thụ nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại, quyết định bắt đầu đánh thức Thân Diệc Phàm.
Đương nhiên Thận Diệc Phàm đâu có ngủ, vừa rồi tất cả mọi chuyện trong sơn động hắn đều rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng ra vẻ vừa tỉnh lại.
“Tử Thụ?” Thần Diệc Phàm giả vờ kinh ngạc.
“Thân đại ca, là bọn đệ đây, huynh và A La không sao chứ?” Thấy Thân Diệc Phàm tỉnh lại, Tử Thụ lo lắng hỏi thăm hai người, bởi vì dù có lo lắng khi nhìn thấy hai người thân mật ngủ cùng nhau, Tử Thụ vẫn quan tâm đến bình an của họ hơn. “Ừ, ta chỉ bị thương nhẹ, A La thì không sao“. Thân Diệc Phàm đáp. “Vậy thì tốt rồi, tốt rồi“. Tử Thụ nghe thể cũng yên tâm.
Tử Hiên, Tiểu Lục cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy chúng ta nhanh về đi. ở đây lạnh lắm“. Tử Hn biết hiện tại họ phải nhanh chóng tách hai người kia ra, không thể để họ thân mật trước mặt mọi người như vậy được. “A La“. Tử La đang ngủ say bỗng nghe thấy giọng nói quan tâm của Tử Thụ, hình như giọng huynh ấy còn có vẻ khàn khàn, nàng giật mình tỉnh lại.
“Đại ca“.
Lúc tỉnh giấc, nhìn thấy trước mặt mình đúng là Tử Thụ thật, Tử La có cảm giác mình đã sống sót vượt qua đại nạn rồi, nàng vội vàng lao vào lòng hắn. “Không sao rồi, không sao rồi. A La à, không sao đâu, Đại ca đưa muội về“. Thấy Tử La như vậy, trong lòng Tử Thụ đau đớn không chịu nổi.
Tử Hiên và Tiểu Lục đứng bên cũng đỏ cả mắt theo. “A La đừng sợ, mình về thôi“. Tử Hiên cũng ngồi xổm xuống an ủi nàng. Đợi đến khi mọi người về đến trấn Cổ Thủy, sắc trời đã sáng choang,. Bởi vì Tử La bị kinh hoàng quá nên huynh đệ Tử Thụ đưa nàng về thẳng trấn Cổ Thủy.
Sau khi dọn lại căn nhà họ ở phía sau cửa hàng Malatang, Tử Thụ, Tử Hiến và Tiểu Lục mới mời những người cùng hỗ trợ đi tìm Tử La và Thân Diệc Phàm đến Lưu Hương Lâu.
Lần này vì chuyện đi tìm hai người họ, sự tình quá cấp bách nên ngoài gia đình nhà nàng và nhà Thân Diệc Phàm ra, họ còn nhờ một số đồng học cùng trường ở trấn Cổ Thủy.
Cho nên huynh đệ họ mới mời mọi người lại xem như ngỏ ý cảm ơn. Trong bữa ăn, đầu tiên Tử Thụ mở lời cảm kích sự giúp đỡ của mọi người, sau đó hắn mới chân thành nói: “Chuyện lần này cũng là như các vị cùng hỗ trợ, Tử Thụ cả đời cũng không quên. Lần này tiểu muội may mắn được Thần đại ca và mọi người trượng nghĩa giúp đỡ, giờ được an bình, Thân đại ca và mọi người ở đây đều là ân nhân của gia đình Tử Thụ. Vì thế mong mọi người nhận lấy cái cúi đầu này“. Tử Thụ nói xong thì chuẩn bị hành lễ với Tử Hiên và Tiểu Lục.
“Tử Thụ đại ca không làm vậy được đâu, không được“. Phương Thần vội đứng lên khoát tay lia lịa.
Mọi người nào dám nhận lễ của họ, ai cũng vội tránh đi không chịu nhận. “Giúp đỡ bạn bè là trách nhiệm của chúng ta mà, sao lại dám nhận lễ nặng của Tử Thụ đại ca vậy được chứ“. Có người phụ họa với Phương Thần. Sau khi ăn xong, Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục mang quà tạ lễ phong phú mà họ chuẩn bị sẵn tới tặng cho mọi người.