mới bước vào cửa, chưa gì bà đã lên tiếng hỏi. “Đúng đó. Tử Đào nghe chuyện thì không yên tâm nổi, dù nàng ấy đã biết A La không có chuyện gì rồi nhưng vẫn muốn ta đến nhìn xem thử. Nếu không phải đại phu nói nàng ấy phải nghỉ ngơi nhiều, nàng ấy cũng chạy đến đây rồi. A La bây giờ thế nào rồi? Chuyện là sao vậy?” Chu Viễn cũng vội vàng hỏi thăm. Mặc dù Tử Đào bây giờ đã khá ổn định rồi, nhưng để an toàn Chu Viễn vẫn bảo nàng ở nhà chờ tin, dù sao Tử La cũng đã bình an rồi. Thấy mọi người lo lắng nhìn ba huynh đệ, biết Lưu Hoành và Chu Viễn đều thật lòng quan tâm đến Tử La, họ mới2kể lại từng chuyện đã xảy ra khi quay về trấn Cổ thủy, nhưng không đề cập đến chuyện thân mật giữa Tử La và Thần Diệc Phàm trong hang động. Bởi vì chính họ còn không biết chuyện này như thế nào, cho nên họ cũng không muốn để Chu Viễn và Lưu Hoành lo lắng. “Sau khi quay về trần, A La ăn xong thì đi nghỉ, đến giờ vẫn còn chưa tỉnh lại. Để đệ đi đánh thức muội ấy xem sao?” Tử Thụ bèn nói. “Không cần đâu, bọn huynh đến thăm thôi mà, nếu A La không sao thì tốt rồi“. Lưu Hoành nghe vậy thì vội vàng bảo không cần.
Đợi mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn ba huynh đệ họ, Tử Hiên lo lắng nói với Tử Thụ và8Tiểu Lục: “Đại ca, Tiểu Lục, huynh nghĩ chuyện của A La và Thần đại ca trong sơn động sẽ không có ai truyền đi chứ?” Chính hắn cũng không dám chắc chắn.
Tử Thụ nghe vậy thì trầm mặc một hồi: “Không sao đâu, ăn thịt người miệng ngắn, bắt chẹt kẻ tay mềm, lần này chúng ta mời họ một bữa, chắc họ sẽ không nói gì đâu“. “Vâng, hy vọng vậy“. Tử Hiên đáp lại.
Mà Tiểu Lục bên cạnh lại nắm chặt bàn tay, cậu luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, nhưng lại không có bằng chứng gì nên không tiện nói ra, chỉ có thể im lặng xem tình hình.
Trong phòng Tử La. “Chuyện này cũng tại chúng ta thất trách, nếu Hầu gia biết chuyện Tam tiểu thư lần này chắc6sẽ đau lòng lắm“. Hạ Hà đau khổ nói.
“Hy vọng chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn, nếu không chúng ta càng khó lòng thu xếp“. Xuân Hoa nghe kể mọi chuyện xong, nàng cũng nhạy bén đoán được chuyện này có vẻ không bình thường nhưng lại không biết nó bất hợp lý ở đâu.
Hôm qua các nàng vừa ngủ trưa dậy thì nghe chuyện có lẽ Tử La và Thần Diệc Phàm gặp phải sơn tặc, các nàng muốn đi tìm những huynh đệ Tử Thụ lại không đồng ý để hai cô nương như hai nàng đi kiểm, bảo hai nàng ở trấn Cổ Thủy đợi.
Họ ngồi trông ngóng suốt cả ngày cũng không thoải mái là bao, may mà cuối cùng Tử La cũng không có chuyện gì, nếu không các nàng3không có cách nào đáp lại những gì mà chủ nhân Mạc Vân Thiên dặn dò. Xuân Hoa và Hạ Hà đang nói chuyện thì bỗng nghe có tiếng động trong phòng, biết là Tử La đã tỉnh, họ cũng thấy vui hơn. “Tam tiểu thư tỉnh rồi sao?” Hạ Hà hỏi.
“Ừ, Hạ Hà tỷ vào đi“. Tử La đáp lại.
Đợi Xuân Hoa và Hạ Hà hầu hạ rửa mặt xong xuôi, Tử La mới hỏi: “Đại ca, Nhị ca và Tiểu Lục đầu rồi?” “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia vẫn ở tiền viện chờ Tam tiểu thư cùng nhau ăn tối đó“. Xuân Hoa trả lời.
“Vậy chúng ta nhanh qua đi“.
Nghe mọi người đang đợi mình dùng cơm, sắc trời cũng không còn sớm nữa, sợ huynh đệ Tử Thụ đói5nên nàng vội vàng nói. Quả nhiên lúc bước tới tiền viện, Tử La đã thấy ba huynh đệ ngồi chờ, nhưng mà hình như họ còn bàn bạc chuyện gì đó. Thấy A La đi tới, mọi người vội vàng đứng lên.
“A La thấy có chỗ nào không thoải mái không?” Mặc dù đại phu đã xem mạch rồi, ông cũng nói Tử La không có gì đáng ngại nhưng rốt cuộc Tử Thụ vẫn hỏi thêm lần nữa.
“Không có chuyện gì cả. A La vừa tỉnh là thấy đói bụng, còn những thứ khác thì thật sự không có chuyện gì. Đúng rồi, nghe Xuân Hoa nói mọi người còn chưa dùng cơm sao, nhanh ăn nào“.
Nghe Tử La đói bụng, mấy huynh đệ Tử Thụ còn nói gì nữa chứ, vội bảo người dọn cơm.
Lúc ngồi ăn, họ không hề đề cập đến chuyện Tử La và Thân Diệc Phàm thân mật ngủ cùng nhau trong sơn động, họ nghĩ đây cũng phải là chuyện đại sự gì, tạm thời khoan nói với nàng đã. Hơn nữa chuyện hôm qua đã khiến nàng hoảng sợ, họ cũng không muốn khiến Tử La lo lắng. Nhưng mà Tử La lại nhớ đến chuyện sơn tặc ngày hôm qua: “Đúng rồi, Đại ca Nhị ca đã biết những người cản đường hôm qua là ai chưa?”
“Ừ, Đại ca đã cho người đi thăm dò, tình hình cụ thể còn phải chờ mới biết“. Tử Thụ đáp.
Thấy chuyện sơn tặc vẫn chưa có lời giải đáp, nàng hỏi thăm Thân Diệc Phàm và Thân Trịnh thị, biết mẹ con họ không có chuyện gì thì cũng an tâm. Lần này nàng cảm thấy đã ổn nên họ chỉ ở lại trấn Cổ Thủy một ngày rồi quay về thôn Hòe Hoa luôn. Nhưng điều khiến họ không ngờ là, ngày thứ ba quay lại thôn Hòe Hoa, Thân Diệc Phàm lại tới. Thân Diệc Phàm tới thăm vốn cũng chẳng phải chuyện ly kỳ, nhưng sau khi hắn trình bày mục đích của mình, huynh đệ Tử Thụ mới không bình tĩnh nổi.
Như mọi ngày, sau khi ăn cơm xong, Thân Diệc Phàm mới nói một vài chuyện làm ăn với huynh đệ Tử Hiên, Tử Thụ. Chờ Tử La về hậu viện nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại hắn, Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục, Thân Diệc Phàm mới nói mục đích của mình.
“Thật ra lần này Thân đại ca tới là có chuyện đại sự muốn bàn với các đệ“.
Thân Diệc Phàm vừa mở lời, Tử Thụ đã bất giác nhíu mày. Hắn luôn cảm thấy chuyện này có liên quan tới chuyện hai người gặp phải sơn tặc, nhưng người ta đã mở lời rồi, Tử Thụ cũng không tiện ngăn cản, thế nên hắn cũng khách sáo đáp: “Mời Thân đại ca nói“.
“Lần này tới Thân đại ca muốn cầu hôn A La“. Đã nói đến đây rồi, Thân Diệc Phàm cắn răng nói thẳng, nếu không những mưu tính lần này của mình công toi thì sao đây.
“Cái gì?” Tử Hiên nghe vậy thì đứng bật dậy, trông vô cùng kinh ngạc. Biết làm sao được, không phải là Tử Hiến phản ứng quá độ mà là câu nói đó của Thân Diệc Phàm thật khiến người ta quá giật mình.
Dù sao bọn họ cũng tính là bạn tốt nhiều năm, họ xem Thận Diệc Phàm như đại ca của mình, hai bên đã quen đến mức không thể quen hơn nữa.
Tuy rằng trước đó Tử Hiên và Tử Thụ đã đoán được Thân Diệc Phàm có ý với Tử La, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của họ mà thôi, giờ nghe Thân Diệc Phàm chính miệng nói ra, họ vẫn cảm thấy bất ngờ.
Mặc dù Tử Thụ và Tiểu Lục bình tĩnh hơn Tử Hiên một chút nhưng họ vẫn tỏ rõ vẻ kinh ngạc trên mặt mình. “Ta muốn cầu hôn A La, không biết các đệ thấy sao?” Nói tới đây, Thân Diệc Phàm căng thẳng thắn lặp lại thêm lần nữa.
“Sao đột nhiên Thần đại ca lại có ý nghĩ đó?” Lúc này đây Tử Thụ cũng đã bình tĩnh lại, thấy vậy thì dò hỏi.
Thấy Tử Thụ hỏi vậy, Thân Diệc Phàm cũng biết thời khắc then chốt đã đến.Hắn cũng chuẩn bị tinh thần, nghiêm túc nói lời giải thích mà mình chuẩn bị sẵn cho huynh đệ Tử Thụ nghe.
“Thật ra đây không phải là do Thần đại ca nhất thời kích động. Nói thật với các đệ, không biết từ lúc nào ta đã có cảm tình với A La, những tưởng nếu A La có thể trở thành thế tử tương lai của mình, nhất định ta sẽ hạnh phúc lắm. Nhưng mà ta biết A La còn chưa nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ, ta cũng biết các đệ muốn chờ A La cập kê rồi mới tính chuyện hôn nhân đại sự, cho nên ta không muốn nói chuyện này ra“.
Thân Diệc Phàm nói đến đây, thấy sắc mặt Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục chuyển từ kinh ngạc sang vẻ nghiêm túc, không hiểu họ đang suy nghĩ gì, thế là hắn nói tiếp: “Nhưng mà lần này vì chuyện đi tới trấn Cổ Thủy, ta nghe nói có người bên ngoài bàn tán việc ta và A La cô nam quả nữ ở trong sơn động một đêm, ta thấy việc này có ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của A La, nên ta mới muốn...”
Không đợi Thân Diệc Phàm nói xong, Tử Hiên đã bừng bừng lửa giận đứng bật dậy: “Đứa nào dám nói hươu nói vượn, Thân đại ca nói để biết, đệ sẽ cho họ đẹp mặt ngay bây giờ“. Nói xong thì hô lớn ra ngoài: “Cảnh Nhất, Cảnh Nhị, chuẩn bị ngựa cho gia“. “Tử Hiên“. Mặc dù Tử Thụ cũng tức giận lắm nhưng hắn vẫn nghĩ phải nói rõ mọi chuyện cái đã rồi hẵng quyết định.
“Đại ca, chuyện này chúng ta không thể nhịn được“. “Đệ ngồi xuống cho ta“. Tử Thụ cũng tức giận lắm rồi, hắn lớn giọng quát.
“Nhị ca cứ nghe Đại ca đi đã. Yên tâm, chắc chắn chúng ta không thể để Tam tự chịu thiệt được“. Tiểu Lục nghe Thân Diệc Phàm nói vậy cũng bức xúc không kém Tử Thụ, Tử Hiên, nhưng cậu biết họ không thể kích động như vậy được.
Chuyện này liên quan đến danh dự của Tử La, nếu không xử lý ổn thỏa có thể tạo nên hậu quả rất nghiêm trọng, vì vậy họ càng phải cẩn thận hơn.
“Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia...” Nghe tiếng la giận dữ của Tử Hiên, Cảnh Nhất, Cảnh Nhị cũng giật mình chạy vào phòng dò hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, hai người ra ngoài đi. Lát nữa có gì ta lại gọi. Đúng rồi, canh chừng cẩn thận, ta không muốn có người nghe được bọn ta nói chuyện“. Tử Thụ nghiệm mặt dặn dò.
Cảnh Nhất, Cảnh Nhị chưa từng thấy ba vị nam chủ nhân nhà này nghiêm nghị như vậy. Họ cũng biết mọi người đang bàn chuyện quan trọng, thể là họ nghiêm túc gật đầu, thận trọng đáp: “Tiểu nhận biết rồi“. Nói xong thì đi ra canh cửa.