“Mà sau khi mẹ biết được suy nghĩ của ta, bà cũng rất hài lòng với A La. Sau đó hai mẹ con ta có bàn bạc, ta cảm thấy trước khi chuyện này bị nhiều người biết được, hai nhà nên tính chuyện hôn sự trước, như vậy mới có thể chặn được miệng người đời, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của A La. Không biết các đệ nghĩ sao về chuyện này?”
Sau khi Thân Diệc Phàm nói xong, Tử Thụ cũng hiểu được đại khái mọi chuyện nhưng vẫn thấy việc này có gì đó hơi kỳ lạ.
Rõ ràng lúc vừa về đến trấn Cổ Thủy họ đã kịp thời mời những người đi tìm Tử La và Thân Diệc Phàm ăn cơm. Trong bữa ăn đó,2hắn, Tử Hiên và Tiểu Lục đã uyển chuyển đề cập đến việc không muốn nhiều người biết đến chuyện này hơn, đặc biệt là chuyện Tử La và Thân Diệc Phàm ở sơn động qua đêm. Sau bữa tiệc họ còn tặng cho mỗi người một phần quà tạ lễ phong phú, hơn nữa, nhìn phản ứng của mọi người hôm đó, hắn không nghĩ là họ sẽ lắm mồm.
Hơn nữa, hắn còn bảo Cảnh Nhất, Cảnh Nhị, Kim Tiễn, Xuân Hoa và Hạ Hà không được nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, với những người bên phía Thân Diệc Phàm, họ cũng bảo Thân Diệc Phàm nhắc nhở không ai được lắm miệng về chuyện lần này.
Nhưng tại sao bây giờ chuyện Tử La và Thân8Diệc Phàm qua đêm trong sơn động lại bị truyền ra ngoài vậy. “Thân đại ca có biết ai là người lan truyền tin đồn về huynh và A La không?” Tử Thụ chưa trả lời vấn đề của Thân Diệc Phàm mà lại hỏi.
“Chuyện này thì ta không rõ lắm. Nhưng ta nghĩ không thể nào là người trong phủ được, bởi vì sau khi nghe đệ dặn, ta đã cảnh cáo những gia đình và nha hoàn đi cùng không được nói chuyện đó. Còn các bạn học của đệ cùng đi đệ cũng đã dặn dò quà cáp, gia đình và nha hoàn nhà Tử Thụ hẳn cũng không lắm mồm đâu“.
“Vì thế ta nghĩ có khả năng là người ở trấn ta lúc đó cũng đi6cùng đến trấn Cổ Thủy truyền đi, dù sao lúc đó chuyện ta và A La mất tích ở trấn Cổ Thủy cũng không được giữ kín nghiêm ngặt, có lẽ khi ấy đã có không ít người biết chuyện. Nhưng mà dĩ nhiên không loại trừ khả năng bên chỗ chúng ta có người để lộ ra. Huống hồ Từ Thụ cũng biết đây, giờ con người ta cứ thấy gió là bảo mưa, họ có thể thoải mái mà thêu dệt rồi bàn tán. Vì thế khó mà biết được rốt cuộc là ai lan truyền lắm.
Nghe Thân Diệc Phàm phân tích, Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục cũng thấy khá có lý, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt được, muốn3không ai biết chuyện cũng khó khăn. Nhưng mà rốt cuộc người ta lại bàn tán còn nhanh hơn họ tưởng, hơn nữa lời đồn còn khó nghe đến vậy.
“Hừ, những người này ăn no rửng mỡ, chỉ biết có thị phi“. Sau khi chuyện đã rõ ràng, Tử Hiên vẫn cảm thấy bực tức không chịu nổi, hắn đập bàn mắng.
Mà Tử Thụ, Tiểu Lục cũng cảm thấy chuyện lần này hơi khó xử lý, sắc mặt ai cũng xấu, vừa nhíu mày vừa nghĩ nên giải quyết ra sao.
Thấy huynh đệ Tử Thụ không nói gì, Thân Diệc Phàm lại hỏi thêm lần nữa: “Không biết các đệ nghĩ sao về chuyện ta cầu hôn A La?”
Nghe Thân Diệc Phàm hỏi vậy, Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu5Lục không khỏi trầm mặc. “Thân đại ca thật lòng muốn kết hôn với A La hay là vì muốn chịu trách nhiệm về chuyện lần này?” Trầm tư hồi lâu, Tử Thụ nghiêm túc hỏi Thận Diệc Phàm.
Thân Diệc Phàm nghe vậy thì đứng lên, trịnh trọng nói với Tử Thụ: “Thân đại ca có thể xin thề, ta thật lòng muốn cưới A La làm thế tử chứ không phải vì chịu trách nhiệm, chỉ là cũng vì chuyện này mà ta nói suy nghĩ trong lòng mình sớm hơn mà thôi.
Tử Thụ hỏi vậy không ngờ Thân Diệc Phàm lại đứng lên thề, nhưng thấy hắn trịnh trọng như vậy, Tử Thụ cũng thấy hài lòng. Nhưng mà có một số việc nhất định hắn phải nói rõ trước, hắn không muốn bọn họ giải quyết những chuyện không cần thiết. “Nhưng Thân đại ca có biết, tỷ muội Tử La chắc chắn không làm thiếp, cũng không cho phép trượng phu của họ cưới thiếp trong tương lai. Đại tỷ và Tử Đào đều thể cả, sau này Tử La cũng vẫn thể. Cho nên trước khi cầu hôn Thần đại ca có muốn nghĩ kỹ hơn về vấn đề này không?”
Tử Thụ cảm thấy gia cảnh Thân Diệc Phàm cao hơn nhà họ, cho nên họ muốn Thân Diệc Phàm khẳng định sẽ cưới Tử La về làm vợ chứ không phải là thiếp, hơn nữa với những gia đình thể gia như nhà Thân Diệc Phàm, họ không chắc Thân Diệc Phàm có thể không cưới thiếp như Lưu Hoành và Chu Viến hay không. Vì thế hai câu này hắn phải hỏi rõ ràng.
Lưu Hoành và Chu Viễn đều từng hứa với huynh đệ Tử Thụ là trong tương lai sẽ không nạp thiếp, chuyện này không tính là bí mật, hầu như mọi người ở trấn Cổ Thủy đều biết chuyện. Đương nhiên Thân Diệc Phàm cũng biết yêu cầu đối với trượng phu của tỷ muội Tử La, vì thế trước khi đến nhà nàng, Thân Diệc Phàm đã nghĩ có thể huynh đệ Tử Thụ sẽ hỏi vậy, mà những vấn đề này hắn đã sớm suy nghĩ câu trả lời.
Thể là thấy Tử Thụ hỏi vậy, Thân Diệc Phàm cũng không hề hoang mang.
“Trước khi Tử Thụ hỏi ta đã suy nghĩ kỹ việc này rồi. Ta đã bàn với mẹ trước, lần này đến đây ta muốn cưới A La làm vợ chứ không phải làm thiếp. Hơn nữa A La sẽ là thê tử duy nhất, ta hứa chắc chắn không nạp thiếp. Mẹ ta cũng đồng ý chuyện này. Cho nên ta mới dám đến cửa cầu hôn. Không biết huynh đệ Tử Thụ có đồng ý chuyện này không?” Từ khi đến đây Thân Diệc Phàm đã chuyển từ xưng hô Thân đại ca thành ta, điều đó cũng thấy được thành ý của hắn, đương nhiên huynh đệ Tử Thụ cũng hiểu được. Nghe Thân Diệc Phàm hứa vậy, Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục nghe xong đều lâm vào trầm tư. Thật lòng mà nói, sau khi Thân Diệc Phàm giãi bày, họ khá hài lòng đối với biểu hiện của Thân Diệc Phàm, nhưng mà chuyện này họ phải cân nhắc rất nhiều, không thể trả lời ngay.
“Được, bọn để hiểu được ý của Thần đại ca rồi, bọn đệ sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện huynh nói. Nhưng mà dù sao cũng là chuyện hôn nhân đại sự. Hơn nữa trước kia bọn đệ từng hứa với A La, vị hôn phu tương lai của muội ấy là do muội ấy chọn, bọn đệ chỉ đưa ý kiến mà thôi, vì thế chuyện hôm nay bọn đệ không thể trả lời huynh ngay được. Bọn đệ cần bàn bạc và cân nhắc thêm, hy vọng Thần đại ca có thể hiểu được“.
Sau phút trầm mặc, Tử Thụ nói ra suy nghĩ của mình, Tử Hiên và Tiểu Lục bên cạnh cũng gật đầu theo, thể hiện ý tán thành. “Ừ, đương nhiên là ta hiểu“. Thân Diệc Phàm thấy huynh đệ Tử Thụ đều tỏ vẻ nghiêm túc, cũng không có biểu hiện gì bất mãn với hắn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ, nghe vậy cũng vội vàng tỏ ý là mình đã hiểu.
Đợi khi Tử La ngủ trưa xong, nàng đi từ hậu viện đến tiền viện, thấy ánh mắt Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục nhìn mình có hơi kỳ lạ, mà đến ánh mắt của Thần Diệc Phàm nhìn mình cũng nóng bỏng và dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều, hơn nữa hắn còn thường xuyên mang theo vẻ ấm áp và cưng chiều nhìn sang.
Thấy mọi người đều kỳ lạ như vậy, đặc biệt là ánh mắt Thận Diệc Phàm khiến da đầu nàng như muốn run lên, nhất thời nàng cảm thời mờ mịt không hiểu được. Rốt cuộc trong lúc nàng ngủ trưa đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà có Thân Diệc Phàm ở đây, Tử La không hỏi đến. Thế là sau khi ăn cơm tối xong Thân Diệc Phàm rời khỏi nhà họ, rốt cuộc Tử La cũng không kìm được hỏi hết nghi vấn trong lòng mình.
“Kể chiều nay lúc muội không ở tiền viện có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ, sao mọi người rồi cả Thần đại ca lại nhìn muội một cách kỳ lạ thể“.
“Ừ, đúng là đã có một số chuyện xảy ra, hơn nữa chuyện này lại có liên quan đến A La“. Tử Thụ thấy Tử La hỏi nên không giấu giếm nữa, đầu tiên hắn kể lại chuyện xuất hiện những lời đồn đại liên quan đến Tử La và Thân Diệc Phàm trên trần, dù sao chuyện đến nước này rồi cũng không cần thiết phải giấu giếm trước mặt nàng.
“Hả? Có chuyện đó sao?” Tử La nghe vậy thì không khỏi giật mình. “Nhưng khi đó A La không có thân mật với Thân đại ca mà, A La chỉ đưa áo choàng cho Thân đại ca mượn mà thôi, sao lại có người đồn đến vậy“.
Tử La không tin nổi.
Mà Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, xem ra còn có chuyện mà bọn họ không biết.
“Nhưng A La à, lúc bọn huynh tìm thấy muội và Thân đại ca, hai người đang...” Tử Hiên nghi ngờ nói. “Sao cơ?” Không đợi Tử Hiên nói xong, Tử La vội vàng hỏi gấp. “Cái này...” Thực sự là Tử Hiên khó mà nói được hết câu.
“Nhị ca à, có chuyện gì thì huynh nói ngay đi, A La cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì“.
Thấy Tử La nài nỉ như vậy, nàng cũng muốn biết rõ rốt cuộc chuyện này là sao. “Khi đó A La và Thân đại ca cùng khoác chung một cái áo choàng, hơn nữa Thân đại ca còn ôm lấy A La. Hơn nữa chuyện này còn bị rất nhiều người nhìn thấy, cho nên trên trán mới xuất hiện không ít lời đồn“. Thấy Tử La sốt ruột, Tử Hiên cũng không kịp nghĩ nhiều mà nói hết mọi chuyện cho Tử La. Họ cũng thắc mắc tại sao những gì Tử La nói lại không giống với những gì họ thấy.. Tử Hiên nói xong Tử La mới nghĩ ra, khi đó nàng ngủ thiếp đi trong sơn động, lúc đầu nàng cảm thấy rất lạnh, nhưng sau đó thì không còn lạnh nữa, ngủ cũng sâu hơn, nghĩ đến đây Tử La bỗng hiểu ra. Thấy vẻ mặt nàng thay đổi, Tử Thụ hỏi ngay: “A La nhớ ra điều gì sao?”