“Đại ca cứ nói đi, A La nghe“. Dù sao cũng không thể tránh được, Tử La bèn hỏi.
Sau khi Tử Thụ sắp xếp lại mọi chuyện hôm nay và ý định của Thân Diệc Phàm khi tới đây, nói hết cho Tử La nghe. Dù nàng đoán thế nào đi nữa cũng không ngờ được chuyện lại như thế này, Tử La trợn mắt há hốc mồm, cả buổi trời vẫn chưa phản ứng được.
“Đại ca nói Thân đại ca thích muội sao, hôm nay đến để cầu hôn A La?” “Đúng“. Tử Thụ thấy nàng không tin nổi thì lại khẳng định thêm lần nữa. “A La, muội thấy sao, muội có thích Thân đại ca không?” Tử Hiên không chờ nổi2mà hỏi thẳng, hắn rất muốn biết suy nghĩ của Tử La. “A L... A La không biết“. Tử La vô tội đáp, không phải nàng không muốn tỏ thái độ, mà đúng là chuyện này bất ngờ quá, nàng chưa kịp tiêu hóa tin tức này. Thấy dáng vẻ khiếp sợ kinh hồn sau khi biết tin cộng thêm vẻ mặt hoang mang tột độ, Tử Thụ cũng biết Tử La hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, cho nên khó mà nhận được đáp án rõ ràng từ nàng ấy. Thế là Tử Thụ thăm dò hỏi: “Thế A La thấy Thân đại ca là người như thế nào? Muội có cảm giác ra sao?” “Thân đại ca là người tốt, mấy8năm qua huynh ấy cũng tốt với chúng ta“. Tử La hiểu rõ Tử Thụ hỏi như vậy là muốn xác nhận nàng có thích Thân Diệc Phàm hay không, nhưng vấn đề này lại rất khó trả lời, bởi vì chính nàng còn không biết đáp án, thích một ai đó là chuyện quá xa lạ với nàng.
Thế là nàng thuật lại cảm giác của mình đối với hắn: “Nếu hỏi cảm giác của muội với Thân đại ca, thì muội nghĩ Thân đại ca cho muội cảm giác giống như Dung đại ca và Đại tỷ phu mang đến cho muội vậy, trong lòng A La họ đều là những ca ca tốt“.
Tử La đã vắt hết óc rồi, nghĩ mãi mới6ra được cảm giác của mình đối với Thân Diệc Phàm.
Mặc dù Tử La không nói nhiều nhưng nhìn thấy nàng hoang mang như vậy, Tử Thụ, Tử hiên và Tiểu Lục đều hiểu rõ. Bây giờ nghe được lời bộc bạch của nàng, họ cũng biết tình cảm của Tử La dành cho Thân Diệc Phàm chỉ giống như đại ca hàng xóm mà thôi, ít nhất bây giờ là như vậy. Đương nhiên sau này ra sao thì khó mà nói trước.
“Ý của Thần đại ca là bây giờ bên ngoài đã xuất hiện lời đồn như vậy, hơn nữa huynh ấy cũng thích A La cho nên dứt khoát đến cầu hôn, như vậy cũng tốt cho danh dự của muối3và huynh ấy, đặc biệt là danh dự của A La. Cho nên A La có suy nghĩ gì không?”
Tử Thụ không hỏi đến chuyện Tử La có thích Thận Diệc Phàm hay không nữa, hắn đoán tiểu muội nhà mình còn rất mù mờ trên phương diện nam nữ.
“Thân đại ca thích A La hay chỉ vì muốn chịu trách nhiệm mà thôi, hơn nữa A La cảm thấy nếu người ta nói vài ba câu mà quyết định chuyện đại sự đời mình thì qua loa quá, thể thì không đáng“. Tử La đáp lại.
“Theo ý Thân đại ca thì huynh ấy thích muội. Còn phải xem thử A La có thích Thân đại ca không, đương nhiên phải là hai bên5cùng có tình cảm. A La cứ nghĩ thêm đi đã“. Tử Thụ nghe vậy thì nhắc nhở. “Nhưng... Nhưng bây giờ A La không biết nữa“. Tử La khổ não, nàng còn chưa chuẩn bị tinh thần suy nghĩ đến chuyện lớn cả đời mà, thể là nàng thẳng thắn hỏi ý kiến của huynh đệ Tử Thụ.
“Đại ca thấy sao?” “Theo cách nhìn của Đại ca, Thân đại ca và A La hơi chênh lệch về mặt tuổi tác, điều kiện thì không tệ. Về tài sản, nhà huynh ấy có điều kiện hơn nhà chúng ta, còn về nhân phẩm, chúng ta quen biết huynh ấy đã nhiều năm, huynh ấy là người thế nào chúng ta đều hiểu rõ“.
“Giờ Thân đại ca đã chuyển ra khỏi phủ, nhân khẩu trong nhà cũng đơn giản. Thân bá mẫu cũng dễ ở chung, hơn nữa bà ấy rất thích huynh muội chúng ta. Huynh nghĩ nếu A La gả vào nhà họ, bà không phải là một bà mẹ chồng độc ác. Còn Uyển Nhi muội muội cũng có quan hệ tốt với mình, thân thiết với A La, hơn nữa năm sau nàng cũng xuất giá, vì vậy đây không phải là vấn đề gì lớn. Cho nên đánh giá một cách khách quan, Thân đại ca là một vị hôn phu khá lý tưởng. Nhưng mà dù sao cũng là phân tích khách quan, quan trọng nhất vẫn là ý kiến của muội“.
Tử Thụ nghe Tử La hỏi thì phân tích tỉ mỉ tình huống của Thân Diệc Phàm. “Còn Nhị ca và Tiểu Lục thì sao?” Tử La hỏi tiếp.
“Suy nghĩ của huynh cũng giống với Đại ca, quan trọng là A La có thích Thân đại ca không thôi“. Tử Hiên nói. “Tiểu Lục cũng thấy vậy, mấu chốt vẫn là suy nghĩ của Tam tỷ tỷ“. Tiểu Lục suy nghĩ một lúc rồi đáp. Nghe ý kiến của mọi người xong, Tử La càng thêm rối rắm, nàng đau khổ nói: “A La có thể tạm thời không nhắc đến vấn đề này được không? Giờ A La vẫn còn nhỏ mà“. Tử La không thích lập gia đình quá sớm, dù sao nàng chỉ mới mười lăm tuổi, còn chưa tới tiểu cô nương nữa, cân nhắc vấn đề đại sự sớm như vậy thì không được đâu.
Thấy Tử La như vậy, Tử thụ cũng biết nha đầu này muốn trốn tránh vấn đề, hắn lại thấy buồn cười, dù không đành lòng ép buộc nhưng có một số việc chúng ta không thể tránh, cho nên Tử Thụ tàn nhẫn nói thẳng tình hình thực tế: “Đại ca cũng muốn giữ A La lại lâu hơn, không muốn muội phải nghĩ chuyện chung thân đại sự quá sớm, chờ cập kê đã rồi tính, nhưng mà giờ xảy ra chuyện này, hơn nữa rồi cũng có một ngày muội phải lập gia đình, sớm hay muộn cũng phải đối mặt mà thôi. Cho nên giờ Thần đại ca đến cửa cầu hôn, Đại ca nghĩ A La vẫn nên suy nghĩ kỹ“.
Nói đến đây, Tử Thụ lại thở dài một tiếng, không biết từ lúc nào, Đại tỷ rồi muội muội lần lượt gả ra ngoài, giờ chỉ còn mỗi Tử La, có lẽ họ cũng không giữ lâu hơn được.
“Thể A La không lập gia đình nữa, ở nhà cùng với Đại ca, Nhị ca và Tiểu Lục được không?” Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục, Tử La buột miệng nói. “Haha, A La nói vậy sao được, có cô nương nào không lập gia đình chứ“. Tử Hiên cảm thấy Tử La nói vậy rất không thực tế.
Chính nàng cũng biết chuyện này không có khả năng, nhưng nàng không kìm được nói ra suy nghĩ trong lòng. Nghe Tử Hiên nói lại, nàng mới lè lưỡi một cái.
Biết đây là chuyện khó xử không thể quyết định trong một sớm một chiều, Tử Tụ cũng không nỡ để Tử La lo lắng: “Dù sao cũng là đại sự cả đời, khó mà quyết định trong thời gian ngắn. A La cứ nghĩ từ từ, không phải trả lời Thân đại ca sớm quá. Còn chuyện này phải xử lý thế nào thì chờ bọn huynh xem tình hình rồi quyết. Chúng ta cũng có thể nhìn thấy thành ý của Thần đại ca với muội“. Tử Thụ xem như tạm hoãn, nhưng Tử La hiểu rõ sớm muộn gì nàng cũng phải trả lời mà thôi.
Thể là vừa về phòng nàng rơi vào trầm tư. Bởi vì chuyện Thân Diệc Phàm cầu hôn, Tử La không cố ý giấu Xuân Hoa, cho nên bây giờ Xuân Hoa và Hạ Hà cũng biết chuyện Thân Diệc Phàm đến nhà hôm nay, các nàng bỗng cảm thấy một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Mà Hạ Hà thì lại tức giận và có ý thù địch với Thân Diệc Phàm hơn Xuân Hoa rất nhiều. Nàng đã sớm đoán được Thân Diệc Phàm không có ý tốt với Tử La mà, xem đi, quả nhiên là vậy. Hạ Hà nghĩ.
Thấy Tử La chống cằm ngồi bên bàn suy nghĩ, Hạ Hà cũng đoán nàng đang nghĩ đến chuyện cầu hôn hôm nay, thể là bèn hỏi: “Tam tiểu thư nghĩ đến chuyện Thân thiếu gia cầu hôn hôm nay sao?” “Ừ“. Tử La thừa nhận.
“Tam tiểu thư thích Thân thiếu gia à?” Hỏi xong câu này, Hạ Hà lo lắng nhìn Tử La, chờ đợi câu trả lời của nàng, mà Xuân Hoa đang xếp chăn cũng dùng động tác trên tay.
“Ta không biết, cho nên A La mới buồn phiền như vậy“. Tử La lại thấy đau đầu, nàng thực sự không biết phải nghĩ sao. “Được rồi, A La không nghĩ nữa, A La buồn ngủ, mai rồi nghĩ tiếp“. Tử La lại tiếp tục trốn tránh, nàng nói với Xuân Hoa và Hạ Hà: “Xuân Hoa tỷ, Hạ Hà tỷ, hai người nghỉ ngơi đi“. “Việc này không gấp được, Tam tiểu thư cứ nghĩ từ từ, nô tì và Hạ Hà ra ngoài trước“. Xuân Hoa thấy Tử La giận dỗi như con nít thì lại thấy buồn cười, nàng dịu dàng đáp rồi cùng Hạ Hà lui ra.