Nói thế nào thì Thân lão bà và Thân Tam lão gia cũng là bà nội và cha ruột của Thần Diệc Phàm. Dù trước đó hai người họ có quá đáng, mọi người cũng biết là ba mẹ con Thân Diệc Phàm bị oan ức, nhưng nếu Thân Diệc Phàm không giữ bọn họ lại, chắc chắn sẽ có người nói Thân Diệc Phàm làm sai.
Thân Diệc Phàm là một thương nhân, tuy không coi trọng thanh danh như người làm quan, nhưng thanh danh cũng rất quan trọng với hắn. Vì thế Thân Diệc Phàm giữ mấy người Thân lão bà cũng dễ hiểu. “Ai... ta vẫn thấy tiếc cho Thân đại ca, năm đó Thân lão bà đuổi mẹ con huynh ấy ra khỏi nhà tàn nhẫn2lắm, cứ thế mà đuổi thẳng. Giờ bọn họ nghèo túng lại quấn quýt lấy Thân đại ca” Hiểu là một chuyện, trong lòng Tử Hiên vẫn thấy tiếc cho Thân Diệc Phàm.
“Cảnh Nhất, các ngươi có đi hỏi thăm rõ ràng vì sao mấy người Thân lão phu nhân không ở lại phủ thành tiếp mà đến cậy nhờ Thần đại ca không?” Tử Thụ hỏi Cảnh Nhất.
Lúc trước, huynh muội Tử La cũng biết sau khi Thân Diệc Phàm rời đi thì việc buôn bán của Thân phủ xuống dốc không phanh, nhưng vẫn chưa đến mức làm bọn Thân lão bà không ngẩn ngơ tiếp trên phủ thành được. Mà giờ không ngờ bọn họ lại muốn đến cậy nhờ Thân Diệc Phàm, có lẽ đã có8đại biến cố gì xảy ra chăng.
“Bẩm đại thiếu gia, việc này tiểu nhân và Cảnh Nhị đã hỏi thăm cẩn thận. Nghe nói gần đây Thân phủ có hai việc lớn, việc thứ nhất là...” Căn cứ theo lời Cảnh Nhất, huynh muội lập tức biết được tại sao mấy người Thân lão bà lại nghèo túng đến nông nỗi đó. Muốn phân tích con đường xuống dốc của Thân phủ từng được xưng là nhà giàu số một ở phủ Bạch Nhạc, phải bắt đầu từ hai năm trước khi ba mẹ con Thân Diệc Phàm bị đuổi ra khỏi Thân phủ. Từ khi đuổi Thân Diệc Phàm ra khỏi phủ, việc làm ăn của Thân phủ đã không còn người lèo lái.
Thân lão bà tuy có thủ6đoạn trạch đấu, lại giỏi khống chế cháu con, cầm quyền lực trong tay, khiến con cháu đều nghe lời bà ta. Nhưng nói gì thì nói, bà ta cũng chỉ là một người đàn bà khuê các không coi ai ra gì, về mặt buôn bán có thể nói là dốt đặc cán mai, dù chỉ xem sổ sách thôi cũng quá sức. Hơn nữa, bà ta cũng lớn tuổi rồi, cho nên mới nói, căn bản là không quản lý được việc làm ăn của Thân phủ.
Còn ba đứa con trai của Thân lão bà, ba vị lão gia của Thân phủ. Mỗi người đều chỉ là phường chơi bời nhậu nhẹt, không một đứa nên thân. Thế nên cũng chẳng trông cậy bọn họ gánh vác việc3buôn bán của Thân phủ được. Vì vậy, cơ ngơi Thân phủ to như thế, từ ngày Thân Diệc Phàm rời đi đã không còn ai có khả năng quản lý nữa. Việc buôn bán của Thân phủ dưới sự dẫn dắt của Thân lão bà và ba đứa con trai cùng quản lý có thể nói là rối thành một nùi.
Mà đám Thân lão bà không những không biết quản lý việc làm ăn, sau khi tiếp nhận cơ nghiệp Thân phủ còn sắp xếp cho thân thích bên nhà ngoại vào quản lý.
Gần như tất cả các chưởng quỹ cũ, người làm cũ đều bị Thân phủ sa thải, đổi thành thân thích của mấy người Thân lão bà. Mà trong số đó, thân thích do Thân lão5bà xếp vào đông nhất, gần như một nửa số cửa hàng đã đổi chưởng quỹ và tiểu nhị thành thân thích nhà mẹ đẻ của Thân lão bà. Trừ Thân lão bà, người xếp thân thích nhà mẹ đẻ vào cửa hàng nhiều thứ hai chính là Mã Nguyễn Xuân. Từ sau khi ba mẹ con Thân Diệc Phàm bị đuổi ra khỏi Thân phủ, Mã Nguyễn Xuân liền tự cho mình thân phận Thân tam phu nhân, có thể nói bà ta là người đắc ý nhất trong ba đứa con dâu nhà họ Thân.
Mà Mã Nguyễn Xuân và Thân tam lão gia còn tự cao rằng mình là nhà duy nhất trong ba huynh đệ có con trai, hơn nữa hai người cũng là người biết nịnh bợ. Vì thế bọn họ lấy được rất nhiều cửa hàng từ tay Thân lão bà, mà Mã Nguyễn Xuân còn đỗ cho Thân tam lão gia không còn biết Đông Tây Nam Bắc, thế nên cửa hàng trong tay bọn họ đa phần đều do Mã Nguyễn Xuân năm giữ.
Đến cuối cùng, việc làm ăn và cửa hàng của Thân phủ có thể nói là thiên hạ của người nhà mẹ đẻ Thân lão bà và Mã Nguyễn Xuân.
Nếu người bên nhà mẹ đẻ của hai người này có năng lực thì cũng thôi, tiếc rằng Thân lão bà và Mã Nguyễn Xuân nhìn người rất chủ quan. Những thân thích bên nhà mẹ đẻ này chẳng được mấy người biết quản lý làm ăn, ngược lại, những người này làm sổ sách giả, ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng dễ như trở bàn tay.
Cơ ngơi của Thân phủ không có quản lý đắc lực nên không thể lớn bằng khi trước, mà giờ còn bị người nhà mẹ đẻ của Thần lão bà và Mã Nguyễn Xuân quậy cho chướng khí mù mịt. Việc làm ăn xuống dốc không phanh, gần như tất cả các cửa hàng tiền chỉ bớt đi chứ không nhiều lên.
Những việc này lúc trước huynh muội Tử La cũng nghe qua. Nói gì thì, tuy việc làm ăn của Thân phủ ngày càng lụn bại, nhưng dù sao thì của cải của Thân phủ cũng dày, bọn họ vẫn còn địa tô của rất nhiều điền trang để thu. Tuy những điền trang này cũng bị Thân lão bà và Mã Nguyễn Xuân xếp rất nhiều người nhà mẹ đẻ, đồng thời quản lý loạn cả lên. Nhưng thu nhập của nó chắc cũng miễn cưỡng duy trì sinh hoạt và làm ăn của Thân phủ. Tiếc thay có Thân tam lão gia và Mã Nguyễn Xuân, hai người này chính là cọng rơm cuối cùng đè chết Thân phủ. Đầu tiên là Mã Nguyễn Xuân, cách đây không lâu bà ta bị Thân lão bà phát hiện ra đang hẹn hò với gian phu. Từ miệng hai người này, Thân lão bà còn biết Thân Nhị thiếu gia bảo bối nhà họ Thân mà họ vẫn nâng niu không ngờ lại là con của Mã Nguyễn Xuân và gian phu!
Nghe nói lúc Thân lão bà nghe được tin này ngất luôn tại chỗ.
Thân Tam lão gia đội một cái nón xanh thật bự lên đầu, đương nhiên đám Thân lão bà không bỏ qua cho Mã Nguyễn Xuân. Nhưng Mã Nguyễn Xuân này có một người cha làm huyện lệnh, mà tình trạng Thân phủ mỗi ngày một kém, thế nên đám Thân lão bà cũng chẳng làm được gì Mã Nguyên Xuân.
Vì thế, cuối cùng mấy người Thân lão bà làm ầm ĩ đến mấy cũng chỉ đuổi được Mã Nguyễn Xuân về nhà mẹ đẻ. Nhưng những cửa hàng, điền trang của Thân phủ lúc trước đưa cho Mã Nguyễn Xuân giờ không thể lấy về được nữa.
Sau chuyện của Mã Nguyễn Xuân, Thân Tam lão gia vẫn chưa thôi. Việc Thân Tạm lão gia bị Mã Nguyễn Xuân đội cho cái nón xanh to lên đầu không thể nói là không lớn. Hơn thế Thân phủ vì bỏ được Mã Nguyễn Xuân mà gây ồn ào rất lớn, gần như tất cả người ở phủ thành đều biết. Thân tam lão gia cảm thấy rất mất mặt, vì vậy hắn ta càng trầm mê tửu sắc, thậm chí còn thường xuyên lượn lờ ở sòng bạc.
Những việc đó chưa phải là đòn trí mạng, cái trí mạng nhất chính là Thần tam lão gia nợ sòng bạc một món rất lớn.
Cuối cùng, Thân phủ vì trả hết nợ cho Thân Tam lão gia mà tiêu hết tất cả của cải trong tay, thậm chí cả nhà cũng phải đưa cho sòng bạc.
Vì vậy, mấy người Thân lão bà bị người ta đuổi ra khỏi Thân phủ, không còn nhà để về, giờ mới có chuyện đến cậy nhờ Thân Diệc Phàm. Huynh muội Tử La nghe Cảnh Nhất thuật lại sự tình xong đều trợn mắt há hốc mồm, mấy người Thân lão bà biết phá thật đấy! Chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã phá sạch một gia nghiệp to như thế, đây cũng là một loại bản lĩnh. Nhất thời, huynh muội Tử La cũng không biết nên nói về đám Thân lão bà như nào nữa. Việc này nhà nàng không quản được, sau khi biết mọi chuyện, Tử Thụ lại quay lại nói về những lời đồn đãi giữa Tử La và Thân Diệc Phàm ở trên trần. “Cảnh Nhất, Cảnh Nhị, ngày mai hai người lại đi hỏi thăm những lời đồn đãi giữa Tam tiểu thư và Thân thiếu gia. Chúng ta muốn biết rõ chuyện này.” Tuy rằng khi trước cũng nghe Cảnh Nhất và Cảnh Nhị nói rồi, có rất ít người biết lời đồn đãi về việc Tử La và Thận Diệc Phàm ở cùng nhau qua đêm trong sơn động, nhưng Tử Thụ vẫn không yên tâm, hắn muốn tìm hiểu việc này sâu hơn.
Cảnh Nhất, Cảnh Nhị nghe vậy lập tức đồng ý. Ngày hôm sau, Cảnh Nhất, Cảnh Nhị lại mang về tin tức hỏi thăm được trên trần.
Nghe bọn họ nói, giờ quần chúng trên trấn đều bị việc của Thân lão bà và Thận Diệc Phàm hấp dẫn. Hiện giờ gần như ai cũng nói về việc hai người họ, còn lời đồn Tử La và Thân Diệc Phàm qua đêm trong sơn động trên núi lại không có ai nhắc đến. Đây xem như là tin tức tốt đối với huynh muội Tử La.
Mấy huynh muội nghe được tin này xem như tạm thở dài một hơi. “Tiểu nhân và Cảnh Nhị còn nghe được một tin tức khác. Hôm nay, ngay chiều nay thôi, nữ nhi và cháu gái của Thân lão bà hôm nay cũng đến trấn Cổ Thuỷ. Nghe nói vị hôn phu của nữ nhi Thân lão bà là một nhân vật có số má, sắp tới sẽ được điều tới phủ Dự Lâm bên cạnh phủ Bạch Nhạc chúng ta làm tri phủ.”
Sau khi nói về lời đồn giữa Thân Diệc Phàm và Tử La, Cảnh Nhất lại nói cho huynh muội Tử La một tin tức trọng đại. “Đó là hai mẹ con Tô Sở Nguyệt à?” Tử La nhớ mẹ của Tô Sở Nguyệt chính là nữ nhi duy nhất của Thân lão bà. “Bẩm Tam tiểu thư, đúng vậy.” “Vậy là cha Tô Sở Nguyệt sắp thăng quan thành tri phủ phủ Dự Lâm?” Tử Hiên cũng hỏi lại cảnh Nhất một lần nữa để xác nhận. “Đúng vậy.”
Nghe Cảnh Nhất khẳng định thêm một lần, huynh muội Tử La đều nhíu mày.
Nói ra thì, tin tức này cũng chẳng phải là tin gì tốt đối với ba mẹ con Thân Diệc Phàm. Ngày hôm qua, sau khi huynh muội Tử La nghe được tin mấy người Thân lão bà tới trấn Cổ Thuỷ, huynh muội họ đều cảm thấy những ngày tiếp theo của Thân Trịnh thị, Thân Uyển Nhi và Thân Diệc Phàm không thể thoải mái như trước đây được nữa. Nghĩ đến mấy người Thân lão bà cùng đường phải đến cậy nhờ nhà Thân Diệc Phàm sẽ thu liễm vài phần, cho nên ba người Thân Diệc Phàm sẽ không quá khổ.
Nhưng giờ con rể Thân lão bà sắp lên làm tri phủ phủ Dự Lâm. Thân lão bà có con rể chống lưng sẽ lại nhảy ra bày trò rồi.